Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Chúc mừng. Ngài đã chết.] 

Vietnam bừng tỉnh trong không gian đen kịt, vừa chồm dậy vừa đưa tay lên cổ mình sờ sờ. Cậu thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

[Ai chà... Ngài trông bất ngờ thế nhỉ?]

Trước mắt cậu là một đôi chân, ngước lên nhìn thì chính là Lindy. Cô ta cười cười, đưa tay đỡ cậu đứng dậy. Vietnam bình tĩnh lại thì nổi cáu lên, cậu hầm hầm bước đến chỗ cô ta.

"Cái chó gì thế? Cô đâu có nói rằng chuyện này sẽ xảy ra?!"

[Ơ, ngài kì thật đó~ Tôi đã chú thích rõ rằng nhiệm vụ này sẽ có hậu quả mà.]

Cô ta vừa nói vừa bĩu môi, ra vẻ giận dỗi.

[Tôi còn có lòng tốt nhắc nhở ngài rồi. Mà ngài chết rồi, chết một lần nữa cũng có sao? Dù sao chẳng được tôi hồi sinh!]

Vietnam tặc lưỡi, mắt cậu giật giật. Cái lúc mà cơn đau tấn công não bộ cậu vẫn nhớ, nó làm cho cả người cậu run lên. Nếu không phải vì cô ta không thật sự 'tồn tại' dưới dạng vật lý thì cậu đã xông vào solo 1-1 với cô ta rồi.

"Chậc... Thế tôi chết rồi, nhiệm vụ bị bỏ dở à?" Vietnam nói, cố không nhìn vào cái bản mặt khó ưa của cô ả. Cô ta thấy thế thì cười khoái chí, nhanh chóng mở hệ thống lên rồi thực hiện một vài thao tác gì đó.

[No no~ Ai cho phép chứ? Ngài sẽ trở lại thế giới ấy vào chính xác là sáu phút trước khi ngài bị giết. Nói cách khác là lúc đi từ trường về nhà ó~]

Cô ta nói, miệng ngân nga giai điệu gì đó chả rõ. Vietnam có thể thấy không gian trước mắt dần tan biến. Thứ cuối cùng cậu thấy lại là nụ cười kì dị của Lindy.

[Cố đừng để bị giết đó nha~]

------------

Vui rồi đây, giờ làm gì để không bị giết nhỉ?

Vietnam thở dài, đờ đẫn nhìn về con đường phía trước. Với kinh nghiệm của kẻ vừa chết vì đi một mình, đi hai mình là tốt nhất. Thế nhưng khi vừa định nhấc máy gọi Mặt Trận thì chả thấy số anh đâu, những người khác cũng chả thấy.

[Chơi ăn gian quá nha. Ngài phải tự sống sót chứ. Gọi người khác không được đâu~]

...Cô đi chết đi.

Vietnam thở dài, cất điện thoại vào túi rồi nhanh chóng bước đi. Thế là bây giờ cậu phải nghĩ các để không bị giết bởi một tên điên cầm dao.

Và vui hơn nữa, trong cặp cậu chả có cái mẹ gì để phòng thân.

Thước..? Chả có tác dụng gì. Compa à? Cũng được, nhưng không địch lại hắn đâu.

A, có kéo này.

Vietnam lôi ra một cây kéo từ hộp bút rồi săm soi. Cũng may là nó khá dài, cũng đủ sắc để tự vệ.

[Cẩn thận nha, hắn sắp tới rồi đó~]

Giọng của Lindy vang lên trong đầu, cậu thở dài, nắm chắc cây kéo trong tay. Phải cẩn thận, lắng nghe từng thanh âm ở xung quanh.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì cậu sẽ phải đón nhận một cái chết

đau

đớn

nhất.

/Loạt Soạt/

Đây rồi. Vietnam có thể cảm nhận được tên điên ấy đang đến gần. Hơi thở cậu trở nên nặng nề hơn. Hắn ta mang một nguồn năng lượng áp đảo, hệt như chỉ huy của cậu khi còn sống.

"Ngủ ngon nha~"

Hắn ta vung dao, nhắm vào cổ cậu hệt như lần trước. Thế nhưng lần này Vietnam đã có chuẩn bị, cậu nắm lấy cổ tay khiến hắn không thể tấn công, tay cầm kéo vung mạnh về phía thái dương kẻ kia.

Hắn ta cười ngặt nghẽo, chặn tay cậu lại khi lưỡi kéo chỉ cách đầu hắn tầm 3 - 4cm.

"Quả nhiên mày là một trong số bọn tao nhỉ."

Chân mày hơi nhăn lại, Vietnam nhìn hắn ta đầy vẻ hận thù.

"Lâu rồi không gặp...

...Nazi."

Cả hai vẫn đang giằng co, chẳng ai trong hai người họ muốn chết cả. Nhưng cậu biết chắc một điều rằng Nazi mạnh hơn cậu. Hắn ta đá cậu ra xa, bản thân cũng lùi lại nhằm giữ khoảng cách.

"Lâu lắm rồi mới có đứa vào cái chỗ này. Mày trông khoẻ mạnh thế mà cũng chết rồi à?"

Nazi nói, đôi mắt đỏ máu nhìn chăm chăm vào cậu. Vietnam thủ thế, chẳng thua gì cũng nhìn hắn chẳng rời mắt.

"...Ý ngươi là sao..? Chết..? Đừng nói là ngươi cũng.."

"À. Con nhỏ đó chưa nói cho mày à."

Hắn ta làm bộ khó hiểu, thả lỏng cơ thể rồi gãi gãi cổ, một lúc sau hắn mới chịu lên tiếng.

"Mày không biết thật à? Thôi để tao nói luôn."

"K̵͖̮͉̮̮̭͓̳̥̝̦̽̓̿͊̊̄̃̏̒͗ĥ̸̞̗͍̳̯̖̙̤̗̒̑̒̓ḯ̸̖̜̪͈̰̱͚̯̩̬͒͂̈́͆͗̓ m҉͈͚̥̩̬͇̠͈͓̱̏̂̽̐͑̆̌͐̀͑͋ộ̷̗̮͚̩̬̳̜͔͍͂̓̓͋́̾̅̇͌t҈͇̘̮̤͎̙̱͖͈̥̎́͒̂̐̓͑̅̓̈̀̚ 9҉̮̙̫͖͔̱͇̓͗̅̆͛̏̂͗̏͊̏̂1҈̩̗̗͇̜̄̀́́ͅ0̷͕͎̝͖̫͚͔̅͑͒͑̂#҈̯̝̖̳͙̘͍͙͍̝̋̓͛́͌̾͑̈́̃̎)̵͓̞̗̣̟͕̯̦̙̀͒́̀_̸̭͈͎̙̬̳̭͍̬͆̾̒̾̂!̴̠̭̰̝͓̤͔̯͈̙̍̆̋̅́̊̉̚ͅͅ_̴͕̟͚̥̯̖̮̏̊̽́̍͂̎̎#҉͚̥̠̟̫̱͍̤̪̍̐̆͒͊́̈͐͛͂̌̋ͅc҈͙̳̟̦̽̉͌̂͆̉̽̍̈ͅ0̶̯̘̭̰̙̣͉́̽̇̇̔u̸͉͍͉̳͍̙̇͋̆̓̀̒̇͋̃͊̆n̷̠͚͖̭̟̤̝͖͇̿̓͆̔̔͊͌̓ť̴̖̞̪͇̲̳̜̟̣͙́̔̌̓̈̿̓̊̓̍̃ṛ̵̮̭͈͓̭̳̭̓͑̇̒̈́̆͊̚y̵͔̭̳̦͓̋̌̀́̎́̉h҈̖̝̝͖͊̽̌̌̀͂̈́̽ǔ̴̬͕̦̪̖͍̉̂̐͆̓̐m̴̙̰͎͇̮̫̆̒̽͌̎̅͒̚̚ȁ̴͖͖͖̞̱̫̟̪̖̱̗͒̈̎͗̏̀̔͆̌̀͗ṉ̶̫͎̠͇̙̞̝͈͖͂̆̎̋̃͊̃̐ c҈̝͓̟̙͓̬̮̦̙̈̐̌̿́͋̀͊́̅͌h̵̦̳̬͙̱̋̏̌́̌̾͆͗̈́͒ế̴͕͚̟͔̱̟̜͕͍̽̆̀́̾͑͑̉͛̄̐̉t҉̮̰͎̰̍̈͂͛̃̅̑͊̅̚,̵̱͈̤͍̲͉̠̞̒͐͗̆̈́́͒̑̀̚̚ h̸̭͚̘̙͕͇̦̗͔̠̅̾̃̒̊̈ọ̸̳͉̙͖̣̱̩͔͛̑͆̈̉̉̐̒̎̓̀̈́ͅ #̶̣͔̖̯̅̿̇̑̊̏̾͂̄0̴͔͕̝͙͎͉̜͐͗͐̿̿͛2̸͈̮̲̫̈̔̾̒̍̽̋̊0̸̣̙̫͕͓̫̳͌̓̅̒9̴̱̫̣͈̖̜̩̖̀̆͒̀͋_̴̳̯̟̦͇́̍̈́̽̃̑͊̏͒̈́(̷̞̠͎̦̟͍͚̝͙̈́̈̀̌̍̋͐̓̑͌̚₫̵̙̱͕̣̮͍̐͂̓̃̓͊͛̄!҉̱̲͉̱̞̗̲̳͇̐̂͂́͐@̵̖͎̦͉̌́̓͐̿͂̉͋͂͌̋͑@҈͇̗̗̣̮͐̀̽̃̓̔͆̓̾)̷̟̬͙͍̤̪̳̅̂͐̆͆͑̅́̓̃͑_҉̖͈̤͉̰͙̰̓͌̒̍̒̓̐͐͆̐̓!̴̫͍̝͕͙͈̟̊̃͆̒̓̃ b̵͎͖̟̰͖̥̟̣̅̓̾͛̓͗̀̄ắ̴͎̭̞̫̣͈̱͖̊̀̐̏̽̂̽͋t̷̞͖͓̲͚͇͑̈́̒̑̃͗͋̚ b̴͙̥͕͍̠͍̭̏̃͗̊́̐͐͐̏u҉̮͓̫̖͙͖̟͔͉̌̉̂̍̓̍̈́ộ̸̤͓̪̫̪̱̮͇̭͂͌͌͑̈͒̚̚̚c̶̱̭̫̙͓͓̩̱̄̆̑̑̈̓̈́̏ s҉̲̣̫̗͕̟̜̍̒̓̇͗͌͗ẽ҈̘͖͚̦̮͓̥̱̟͍̠̩̅̄̏͋̂̏̓̀̈ b̸͖̗̝̯͓̗̤̲͌͑̑̌͆͗͆̀̃̎̚ị̶̲̰͍̣̰͓͉̝͐̆̿͆̾ n̶͕̠͈̝̦̗̘̳͚̦̓̎͌̓̇̀̍̀̒̀̌ͅh҈͉̮͚̘̰͖̭͖͍͙͗̓͐̅̌̾ͅố҉̤̙̘̙̥͇͖̃͊̓̓̿t̵̥̜̦̰̖̖͚̤̆̔̑̅ ở̷̦̪̜̝̔͋̽̆̃̽̓̑̾ ṱ̴̤͙̰̩͓͓̭͉͒̓͐̓͗̐̆̿̅͊͆͒h̵̲̥̲͈̭̱̪̤̮̊̇͛̆̿͗̽͑̒ế̶͍͉͓͎̬͕͐̓̏̊̔̽ g҉̪̠̟̝͖̦͚̦̑̓̌̈̌͂͐̑͗̇ỉ̷̟̠͉͓̅̂͊̓̌̓̋̾̊ớ̷͓͙̭̟̥͓̿̊͋͑̈́̾i̴͙̖̬̭͈̣͋͑͐̿̍̾̈͐̚ n̶̯̖̠͖̳̬̜̗̲͙̿̏̽́̀̎͑̔̈à̸͙͕̲͍̟̗̟͍͔̬̖͌͆̈́̂̓̍̓̉̔y҈̭͈̫̟̪́̓͑̉̇̔̂́͗̇̓̉.̷͔̬̟̲͔̦̩̣̠̬̩̪̏̇̑̄̃̓

"T҈̖͔̣͍̩̫̪̽͊̀̍̓́̒̌̚a̶͎̪̗̯̦̤͓̞̋̎͑̒o̵̳̖̗̝̘̞̖͆̿̃͒́̐́̓̋̓̚̚,̵͍̠̮̣̙̗̫̓̋̽̾̎͊̈́ U҈̘̖̖͙͖͓̤͕̯̦̋̌̈̾͛̈́̓͊Š̵̟̫̗͔̫̯̔̎̿̑̾͊̎̇S҈̝̠̭͚͍̜̟̳̦͙̑͑̿̂͗R̵̙̭͉̪̗͎̣͙̮̫̪̿̂͋̒͒̍̈́̎,̸̝̤̣͉̂̌̂̄̒̌́͌̽.̷͔̞͔͍̭̖̝̊͛̒́̈.̴̟̖̳̤͈̱̰̣̾͌͋͆͊̉̅̊.̸̝̫͚͉͚̘̜̫̤̠͂̏̃̿̇̓̀́ͅ Đ̶͖͎̣͙̦̣̬̉̇̐͂̉ã̸̳͍̭̳̫̭̲͔̈̈̏͛̋̈͆̉̓͐ c̴͉͕̱̪̜͙̖͖͆̋̎̉̂̿̉̋̄͐̚ͅh̶̗̤͇͓̟̖̳̝̤̋̅̓́͐̇͌ḛ̵̣̰̦̖͖̞̲̥̦̂́̄͐̎͐t̶̥̲̗̳͕̜̦͎̟͍͓̅͋̒̈́ v҈̟̠̙̳͐͋̋̀̚à̴̮̦̦̘͇̯̞͚̫̓̃̉̔̾͗̍̚ b̶̘̤̗̘̗̩̳͍͕̫͙́̒̃͛̍̐ị̵̯̞͖̘̜̙̣̣̯͎̒͌̽͑́̏͛̈͛ đ̶̱̳͓̯̬̬̈́́͆̌͊̐̚ư̶͖̱̤̗͈̪̟̗̩̟̙̄͐̈́͐́̽͊̈́̅̐à̶̳̫͍̜̲̯̓͗̃͑͊̃̀̌͂̐ đ҉̗̘͍̘̦̗̭̳̰̭͔̽͋̈́̉̓ͅế̶͈̩̝̜̖̥̗̮̊͌̈͂n̶̰̩͖̩̖͎͍͑͑̓̆͋̾͋̅̍͑͑̚ͅ đ̶̤̲̥͔̮͙̙̟̳̬̬̟͊́̾̈́̔́͑̋̓́͊â̴͙͎̥͉̋̂͛̐̏̓̎ẙ̷̥͓̥̬̲͂̑̽͒̋́̊̓̊̍.҉̲̪̣̫͈̣̣̩̜̍̊̅̓͂ Đ̸̟̩̩̣̬̀̆̍͆͐͗̄͆̅i̵͍͔̥͇̽̀̎̔ͅề̷͖͔͍̰̮̖̓͊̿̇ủ̵̖͚̙̖͚̝̮͎̇̋̂́̽ͅ k̵͓̭͇̣̱̖̦͇̪̿͗́̀̄̏̑̀̂̚i̵͙̣͕̞̱̥̟͖̙͓̦̿̇̀̅͊̀̌̀ệ̴̟͖̪̰̟̙̮̄̉̓̓n̷͕̦͈̖͐̎́̓̒͐̿ l̷̯̯̟̝̙̱̇͑̀̆́͊͒̌̾à̴̬̪͖̦̪̝͎͉̈́̐͂͗̍̑͂͒͂̔̄ b̵̦̩̰̖̭͎͈̮͊̽̄̚ọ̴̞̩͔̩͕͚̖̬͕̩̋̎͌̎ͅń̵̗̜̣͇̰̥̗̎̏́͊͂̾̚ t҉̫̤̙͎̰̩͈́͒̇̀̓͐̆̐̀̃a҉̭̯̬̘̘̥̄̂͌̃͌́͗̿o҈̗̥͕̠̬̩̙͛́͆̍͗ s̶͕̘͔̠̬̙̮̘͔̅̎̈̐̀́̿̚ͅẽ҉̤͖͇͎̖͎͈̬͉̝͙̈̋̀̀͗̓͗̓͌̀ s҈͚̠̲̱̮̮̗̯̫̭̬̱̒̾̓̎́̅̓͌ố҉̲͚͓̪̠̃̍̾͛ͅn҈̩̩̰̬̜͊͐͐̏̅̓g҈͉̪̮̫͔͍͂͐̀͌̍͆͑͌̓̉̂̚ l̸͍͎̱͔̱̟͂̍̎̐ạ҉̙͔̞͖̦̓̀̿͆́̈́͂̋i҈̟͚̜̮͎̖̗̮̮̝̖̲̿̌̉̌͒͛̑̉͊͒̚ n҉͖͔̠͔͖̒͗͒̀̓̈́̈̉́ế̶͓͇̝̬͇̔̇͗̇̒̚u҈̰̮̞̙̙̘̠͈̪̓̎͆̊̀̅̑̌ l҈̩̠̬̪͉̦͎͚̠̃͊̄͆̋͌́̋̄̽̀à̷͖͙͉͔͔̗͉͎͇͔̳͋̒̆̅͊͋̂͆̌̈́̀m̵͕͉̪͉͕̲͇̣̱̱̒̈́͒͊̓͛̎̈ͅ t҈͍͖̠̜̞̞̯̘͛̉̋̌̅͊h̷̤̝̣̥̮͕͗͂̅̄̒̐̿̽̎̈́̃̍ͅe҈͕̗̞̌̌̄̒̈́̈́̅̅̂̀̈́̀ͅo҈̰͍̱̟̥̆̎̍̃̐̍̃̎̄ L̴̪̜͚̖͓͇̥̟͂̂̐́̈́̿͗i҈̯̙̖̝͆̔̽͐̒n̷̝͖̦̮̦̩̯̫͂̋̑͊̌̀d̶̙͈̫͖͖̊̿͊̃̑ͅȳ̷͇͙̮̫͖̝̩̰͙̟̮̿̆̐ͅ n̶̮͇̦̝̗̔͛̂̎̈ͅó̶̤̥̘͈̩̒́́̉͆͂̉̀̆͐̌͌i̴͖̳̲̠̮͂̓̔̒̂͛̍̉̾͐͋,̵̣͈̖̙̣̭̝̞̥̓͑͊̍̏̑̋ m̸̥̞͙͙̦̖̭̜̰͙̊́̾̈́̄̀̈́̚à̶̭̗̩̗͍̰͇̭͎̍̿̑͐ͅ t̶̮̳͉̗͖̏̂̎̂̋̈́͆́̑å̷̘̥̥̯͙̤̒̔̓̑̈̈́o҉͎̮̯̩͌̓̾̑̈̎͛͊̈͐̚ b̸̝̮͙͔͖̬̳̞͌͛̑̒̓̃̈̊i҉̤̰͔̬̥͕̠͑͂̍̌̏̒̋̄̒͊͋ế̶̞̳̪̝̠͚͚̘̥͍̀̒͊̍̑ͅͅt҉̫̯̗͖̞̏̏͂̇̚̚ c̷͖̠̦͕͙̳̤̞̲͉̩̈̊͐́̓̐͗̓ḥ̷͕̞̣̠̣̬͎̬̪̐́̅͐͒͐̋̚ắ҉͍̜̤͇̥̩̜̜̲̝̉͂̅͋̽ͅc̸̬̜͇͖̝̜̠͒̓̈́̾ n̶͎̲̭͈͛̈̏̿̈́ó҉̘̱̯̦̰̏̆̅͗͋̋̍̊ͅ ĉ̶̦̦̱̩̖͔̏̑̔̓̂̚h̴͚̤͕̝͖̬̯̥͈̗̜̍̿̀̽ẳ҉͈͎̙͔̤̒͐̊͊͂̇̂̈͐́̏̚ñ̸͚̩͔͙̥͙̬̖̝̮͉̃͊̅͑͌̊̍͋g̶͓̰͙̠͇̖̲̃̆̓̑͐̈̎͗̾͂̉̀ g҉̯͍͙̘̀͛̿̓̇̃͑͋̄̂͐i҈̭̯͈̤͍͚͓̙͙̗̯̟͑̑͛̓͒̌͒̉́ữ҈̘̙̯͇̳̗͔͖̜͍̲̙̃̾̔͌ l̶̩͈̬͙̬̪͙̖̗̘͙͒͗̾̔͆ờ҈͎̬͍͔̝͈̰̑̌͋͋̂ī̷̝̯̮̱͈̞͇̤̤̙̔̓͂͆̆̑̋.̴̟̩̲̳͉̯̗̲̙̭̯̥̏͋̏̓͑"

...

...

"Hả...?" Vietnam nhăn mày, cậu nghe Nazi vừa thốt lên mấy âm thanh lạ. Hắn ta trông cũng bất ngờ mà nhìn ngược lại cậu.

"... Tao vừa nói cái gì th-"

[Ôi chao... Ngài Nazi à, tém cái miệng của ngài lại một chút đi.]

Câu nói của Nazi bị Lindy cắt ngang. Cả hai người đều nghe được giọng nói nhắc nhở của Lindy, cô ả có vẻ không vui lắm.

Bỗng Nazi cất dao lại vào trong túi, hắn ta trông chẳng còn ý định tấn công nữa mà chỉ thở dài.

"Chà... Nhiệm vụ thất bại rồi. Mày cũng khá đấy, thằng làm dưới trướng USSR."

"Tôi có tên, không phải 'thằng làm dưới trướng USSR'. Là Vietnam." Cậu nói, dù thế vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Nazi im lặng một chút rồi bật cười. Đôi mắt hắn lướt qua cơ thể cậu một lượt rồi quay đi.

"Thằng chó đó sẽ bất ngờ lắm đây. Thế thôi, gặp lại sau nhé, Vietnam~"

Hắn ta nói. Vietnam vừa chớp mắt thì hắn đã biến đi đâu mất. Cậu đơ ra một chút rồi quay người, cất kéo đi rồi nhanh chóng rảo bước về nhà.

Vừa mở cửa, Đông Lào đã bay đến ôm cậu làm Vietnam chới với, xém nữa là cậu té rồi.

"Đ-Đông Là-"

"Anh đi đâu thế hả?! Có biết cả nhà lo lắng thế nào không!"

Đông Lào nói như hét lên, có vẻ nó thật sự lo cho anh trai của nó. Mặt Trận cũng nhanh chóng bước tới, kéo Đông Lào ra rồi kiểm tra xem cậu có bị gì không.

"May quá.. Em không bị gì hết. Làm gì thì làm, phải nghe điện thoại của gia đình chứ, sao lại khoá máy vậy hả!"

Mặt Trận nói, lôi cậu vào nhà rồi mắng nhẹ. Việt Hoà và Việt Minh cũng không yên, cả nhà ai cũng lo lắng cho cậu em trong gia đình. Đại Nam thở dài, vuốt nhẹ sóng mũi rồi lên tiếng.

"Thôi. Ngồi vào bàn đi, các con. Vietnam không sao là được rồi."

Nghe nói thế, mọi người cũng yên lặng ngồi vào bàn ăn nhưng chẳng ai động đũa. Vietnam nhìn vào chén cơm của mình, cậu bối rối chẳng biết nói gì để cứu vãn tình hình.

"Cha. Người dễ dãi với Vie như thế thì nó hư đấy. Khéo hôm nào nó lại la cà đú đởn thì chết."

Giọng nói đó là của Việt Hoà. Hắn ta ngồi kế bên Đại Nam mà mặt mày nhăn nhó, đôi lúc liếc mắt sang phía Vietnam xem cậu có muốn nói gì không.

"...Vietnam. Con có muốn giải thích gì không?"

Cha cậu nói, người nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình. Hiện giờ mọi ánh mắt dồn về phía cậu, chờ đợi Vietnam trả lời.

"Con..." Vietnam ú ớ, cố nặn ra một lí do hợp lí. Cậu nghĩ ngay đến vụ của Ukraine, thế là lôi ra đỡ đạn ngay.

"Con đi vệ sinh thì nghe được một ai đó tự lầm bầm rằng.. sẽ.. tự sát sau khi tan học... Thế nên con đã đợi cậu ta.. trên sân thượng. Rồi khi cậu ta đến, ờ.... Con đã cố ngăn cản cậu ta, mà cậu ta chẳng chịu hợp tác... cứ cố nhảy xuống nên chúng con đã giằng co cả một buổi chiều..."

Quá tuyệt vời. Lý do vừa hợp lý vừa xúc động. Mình quả thật là thiên tài.

Vietnam cười thầm trong lòng. Khi nghe thấy lý do đó thì chắc ai cũng sẽ cảm thông mà, phải không..?

...Yên lặng quá đấy...

.

.

.

"Ha... Ra là vậy à."

Việt Minh cất giọng, đưa tay xoa xoa đầu Vietnam rồi cười nhẹ.

"Mau ăn đi, chắc hẳn em mệt lắm."

Anh ta nói, rồi bản thân bắt đầu động đũa. Những người còn lại nhìn nhau rồi thở dài, tất cả đều bắt đầu ăn tối dù ai cũng cảm thấy lí do của Vietnam có phần hơi... phi logic, nhưng họ chẳng biết là ở điểm nào.

"A... Tạ ơn trời đất... Chúc cả nhà ăn cơm ngon miệng."

-----------

Vietnam bước về phòng mình rồi nhanh chóng phi lên giường. Cậu vừa giúp Việt Minh dọn dẹp và rửa chén bát, lúc nãy cha cậu còn dò hỏi thêm nữa chứ. Quả là một ngày mệt mỏi.

Cậu lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ về những gì Nazi cố nói với cậu, về những sự kiện đã xảy ra vào hôm nay.

Tại sao mình lại không được nghe những gì Nazi nói?

Lindy đang cố che giấu điều gì?

Tại sao hắn ta lại nói rằng "nhiệm vụ thất bại"? Hắn ta được ra lệnh phải giết mình sao?

Có những người....

....đã chết và cũng xuyên vào cuốn tiểu thuyết này sao...?

Vietnam bỗng cảm thấy ớn lạnh. Nếu giả thuyết của cậu đúng thì ngài USSR và Nazi đều đã...

Khoan, nếu theo logic ấy thì Đại Nam và các anh của cậu cũng phải... thế nhưng cậu lại không cảm nhận được 'sự sống' trong họ. Có lẽ Vietnam chỉ đang nghĩ quẩn thôi.

Cậu thở dài, xoay người ôm chiếc gối dài trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trước mắt nên nghỉ ngơi cái đã, nhỡ đâu ngày mai, Lindy lại mang đến cho cậu những bất ngờ khác thì sao?

Nghĩ là làm, Vietnam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mặc cho thời gian chầm chậm trôi, từ từ mang đến cho cậu những điều mà bản thân chẳng ngờ đến.

----------------

~~Đôi lời tác giả~~

Hello mọi người, tui đã trở lại rồi đây. Chương trước có vẻ làm nhiều bạn bất ngờ ghê ha, mà thật ra thì phải bất ngờ mới đúng với ý của tui =)).

Thật lòng thì với tiến trình hiện tại, tui nghĩ rằng câu chuyện sẽ kết thúc vào tầm 30 chương. Có hơi nhanh quá không ta =((.

Cá nhân tui muốn mang lại cho mọi người những trải nghiệm tốt nhất. Đồng thời, học hỏi và phát triển kĩ năng viết lách cho những tác phẩm sau này. Thế nên nếu độc giả không phiền, có thể cho tui một vài lời khuyên về phong cách viết và tiến độ câu chuyện được không =33? Điều đó sẽ có ích cho tui lắm đó!! (Kiểu tui nên cải thiện cái gì đó, diễn biến truyện nhanh quá chẳng hạn)

Cảm ơn các độc giả nhiều vì đã ủng hộ một người có kĩ năng viết truyện khá yếu như tui nhaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro