[JackxCarl] [3P] Cannibal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cái này viết chơi chơi cho bớt vã thôi. Hem liên quan gì đến Ephemeral cả. Đọc giải trí zui zui hihi

    Màu khói xám cuộn lên uốn lượn từng đợt theo bước chân dài vừa đi vừa ngâm nga của gã đồ tể. Svengali cùng gậy hoa hồng xanh, và trên tay, như thường lệ, cái xác đã bị xé đến nát bét của một kẻ sinh tồn xấu số nào đó. Không ai có thể trách gã được bởi Jack chính là sát nhân sương mù - kẻ có đam mê bới móc nội tạng kia mà. Những bước chân đều đều vang lên dọc hành lang, mang cái túi bọc xác đến trước cửa căn phòng u ám nằm cuối cùng của dãy phòng dành cho kẻ sống sót.

       "Knock knock"

Tiếng những chiếc móng vuốt sắt gõ lên cửa gỗ mang theo cảm giác đe dọa nhưng Jack biết, kẻ đứng sau cánh cửa kia không hề sợ hắn. Mái tóc xám bạc lấp lánh mệt mỏi mở ra cánh cửa gỗ. Phải, hắn tìm đến người tẩm liệm - Aesop Carl.

      Ở trang viên này luôn có những thứ luật buồn cười và ngớ ngẩn. Một trong số đó chính là việc "bác sĩ Emily" chỉ có thể chữa thương và khâu lại những vết rách không nguy hiểm đến tính mạng. Còn kẻ chuyên dẫn đường đến cái chết như cậu tẩm liệm đây, lại có nhiệm vụ hồi sinh lại một cái xác hoàn hảo cho tất cả những ai đã bị thợ săn giày vò đến nỗi chỉ còn là một mớ máu thịt bầy nhầy chẳng còn ra nhân dạng. Hồi sinh, khiến họ sống lại chứ không phải cho họ chết hẳn để giải thoát khỏi nỗi khổ. Aesop chúa ghét công việc mà chủ trang viên giao, song không có nghĩa là cậu được quyền từ chối.

      - Jack, làm ơn đừng xé xác họ ra nữa.

Bằng cái giọng trầm và đều đều như thường lệ, Aesop cất lời. Đương nhiên, là một thợ săn dày dặn kinh nghiệm, hắn nhận ra ẩn sau cái chất giọng mệt mỏi ấy là niềm vui thích cùng nhẹ nhõm khi thấy gã đồ tể mang đến những cái xác mới.

       - Em mới nôn đấy à? Lại thử thức ăn của kẻ sống sót?

        Chẳng cần được mời, Gã đồ tể với thân hình cao khỏe hơn hẳn dễ dàng đẩy người tẩm liệm ra khỏi cánh cửa đang chắn giữa mà mang cái xác vào phòng. Một căn phòng chỉ toàn quan tài, hoa cùng đống đồ tẩm liệm vứt ngổn ngang, không có một cái xác nào khác trừ cái Jack đem tới.

          - Tôi mang bữa tối đến cho em, thân ái.

Gã nói với nụ cười nhã nhặn trên môi và chỉ bắt đầu mở bao chứa xác ra khi Aesop đã đóng và khóa trái lại cửa. Máu, một màu đỏ đến gai mắt cùng thứ mùi tanh tưởi đến khó chịu, đương nhiên là với người thường chứ chẳng phải hai con thú đang ở trong phòng.

          - Eli Clark.... phải không?

          - Chính em là người rõ nhất câu trả lời.

        Người ta chưa bao giờ thấy Aesop Carl xuống nhà ăn chung. Họ luôn nghĩ cậu ngại, hoặc quá ghét người sống để ăn chung một bàn với họ. Song có lẽ chẳng ai nghĩ được đến việc phải chăng cậu ta không xuống là bởi không thể ăn? Phải, người tẩm liệm chẳng ưa nổi thứ thức ăn của kẻ sống sót. Bánh mì khô khốc và sữa thì chẳng khác vị nước lọc thêm đường. Và hoặc là cậu đã mất vị giác hoặc cậu thấy chúng quá vô vị, khiến cho khi nuốt vào thì như ăn giấy ráp và khiến người tẩm liệm thấy buồn nôn. Nhưng, việc ăn thịt người thì khác.

        "Soạt.... soạt...."

Lớp quần áo được loại bỏ đi để tránh việc dính phải máu. Mặc kệ việc trong phòng vẫn còn một kẻ sống khác là gã đồ tể, Aesop cũng chẳng quá ngại ngần khi cho hắn thấy con thú thèm khát thịt người bên trong mình.

        Phải khó khăn lắm người tẩm liệm mới bới được ra nửa thân dưới của Eli trong mớ ruột trào ra từ ổ bụng bị rạch toang hoác. Cậu thích Eli, thích thịt của Eli hơn bất cứ người nào khác. Chúng ngọt ngào và không quá dai, hơn hết là Aesop nghĩ mình thích nhà tiên tri nữa, dù cậu không rõ lắm về cảm giác yêu thích, và cũng biết chắc người ấy sẽ không bao giờ thích lại mình. Nhưng miễn là gã đồ tể vẫn đem xác anh về cho cậu, ai mà quản được việc Aesop làm với cái xác trước khi hồi sinh chứ?

       - Em thật sự thích cậu tiên tri ấy nhỉ?

Gã đồ tể vẫn vui vẻ ngồi xem cái cách mà Aesop làm tình cùng một cái xác. Cậu ta trông thật sự thỏa mãn khi mang dương vật của một cơ thể đã bắt đầu cứng lại đâm vào bên trong mình. Và giữa những nhịp đưa đẩy đều đặn, con thú bị bỏ đói lâu ngày vui vẻ ngập trong bữa tiệc máu của nó. Nếu được giải thích, Jack sẽ thừa nhận việc hắn thích xé xác là một phần, phần khác là hắn thích nhìn thân ái của gã vui vẻ thưởng thức thịt đồng loại cùng gương mặt thỏa mãn của em ấy mỗi khi lên đỉnh.
      Chà, cái con quái vật giữa hai chân gã cũng đã thức dậy muốn đòi tàn phá thân thể kia lắm rồi đây.

     - Aesop.

Bằng cái giọng khàn khàn tựa con dao đã gỉ nhưng vẫn còn đủ sắc lẹm để giết mọi kẻ muốn chống đối, hắn gọi và chỉ vào thứ đang phồng lên giữa hai chân. Mái tóc xám khi đã được ăn no ngoan ngoãn bò về phía gã, đôi tay nhanh chóng tháo đi đống khóa rườm rà, để lộ ra côn thịt chắc nịch nóng nảy. Cái lưỡi vẫn còn dính máu tươi chủ động liếm mút dương vật ngon ngọt như đang liếm một thanh kẹo. Đôi lúc chẳng ngại thử ngậm nó trong miệng để rồi lại phải nhả ra vì không thể nuốt quá sâu. Bên dưới không hề thỏa mãn, miệng nhỏ đói khát mút lấy cự vật của Eli, không ngừng lắc eo mà tìm đến khoái cảm. Một kẻ lúc thường thì quá mức điềm tĩnh, quá mức xa cách con người. Chỉ khi khép cửa phòng rồi mới rõ đây là con thú thèm khát thịt người theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cũng chỉ là kẻ hai mặt hệt như gã đồ tể mà thôi.
      Trút ra tiếng rên thỏa mãn, Jack bắn chỗ tinh dịch nóng vào họng, rồi lên mặt Aesop. Gương mặt lấm lem mồ hôi, máu và cả tinh dịch nữa chưa bao giờ là ngưng quyến rũ với gã đồ tể. Người tẩm liệm có vẻ mệt, có lẽ là do vừa ăn no, nhưng gã thì không như thế. Bước ra khỏi ghế, đôi tay không có vuốt lần mò tìm đến nơi cửa hậu vẫn còn đang ngậm chặt côn thịt của Eli, nhẹ nhàng xâm nhập vào muốn nới rộng.

      - Eli hay tôi? Hay em thích cả 2?

      - Vâng?

Thứ dương vật giống như quái thú của Jack đặt kề lên mông Aesop thay cho câu trả lời. Trong một khoảnh khắc, có lẽ lí trí quay lại, người tẩm liệm đã muốn nói không, nhưng sự điên loạn lại thắng thế.

        - Em muốn cả 2, thưa ngài đồ tể.

Ôi chao, Jack biết, gã biết gã sẽ phát điên vì con người này khi cự vật của gã và kẻ sống sót kia cùng nhau chèn vào trong trực tràng. Thật chặt chẽ và ấm áp, Aesop đang run, hay co giật? Gã chẳng quan tâm nữa. Khi con người ta có được sự bất tử chẳng phải ai cũng sẽ trở nên điên loạn sao?

        - Nữa đi, làm ơn.

Là đau đớn, hay sung sướng? Hay cả đau đớn và sung sướng? Aesop không biết, cũng không quan tâm nữa. Những nhịp thúc vào khiến cậu phát điên. Gã đồ tể cũng không phải người sống, những ngón tay buốt lạnh và bộ vuốt sắc cào lên eo khiến cho cậu thèm được xé ra. Cậu cũng muốn là một cái xác, muốn được chết, muốn được đâm đến nát ra từ bên trong. Cái xác của Eli trượt ra khỏi người tẩm liệm, khiến cậu càng dễ dàng ôm lấy Jack hơn, muốn đến sát hơn, nuốt đến tận cùng côn thịt ấy. Aesop đã bắn bao nhiêu lần rồi? Cậu không rõ. Trong lúc ăn, lúc liếm láp cự vật, và lúc làm với thân xác Eli, rồi làm với Jack. Thỏa mãn đến nỗi muốn phát điên.
Từ sâu bên trong, dòng sữa đặc nóng được bắn vào, côn thịt như một cái nút giữ cho dịch thể không thể trào ra ngoài nữa. Thậm chí cảm thấy chưa đủ sâu, gã đồ tể còn tiếp tục nhấp thêm nhiều lần, chỉ để chắc chắn dịch thể đã đi đến nơi sâu nhất. Đàn ông không thể sinh con, nhưng thật kì lạ làm sao, hắn thật sự rất muốn cái bụng kia chỉ chứa đầy tinh dịch của mình cùng thịt người mà gã đem tới. Nhẹ nhàng bế người tẩm liệm còn đang mơ hồ vào lòng, Jack thì thầm bằng cái giọng thật ngọt:

      - Thân ái à, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro