[HiểuTiết][DaoTiết] Vấy Bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:司佳
Couple: Hiểu Tiết, Dao Tiết
Thể loại:Cổ trang, Thịt, SM, Ngược, Cường Thụ, SE.
P/s:ooc nặng, mùi SM nặng, cân nhắc trước khi đọc!
_________________Khai________________

-"Tỉnh đi!"

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nam nhân vận bạch bào đào sĩ, Hiểu Tinh Trần bị cái lạnh xúc tác bất ngờ mà khẽ mở mi. Y muốn cử động tay một chút, nhưng dường như có gì đó giam hãm cử động của y, dường như y đã ý thức được gì đó, Hiểu Tinh Trần cảm xúc có chút phẫn nộ, ánh mắt hằn tơ máu mà nhìn vị thiếu niên đang đứng trước mắt, hắn mở một nụ cười ngạo mạn, vẻ mặt non nớt kia, khiến nhiều người lầm tưởng rằng con cừu nhỏ bé đấy thật sự vô tội, y cũng từng nghĩ thế, y cứu hắn lại vô tình làm hại đến người trong Nghĩa Thành thôn, hại chết bằng hữu của y và hại cả tiểu cô nương A Tinh:

-"Tại sao lại cứu ta? Ngươi muốn gì? Tiết Dương, ngươi muốn gì?"

Hiểu Tinh Trần mặc kệ tình trạng hiện tại của bản thân, y chấp vấn kẻ trước mặt. Tiết Dương không nói gì chỉ thở nhẹ ra một cái dường như đang khiêu khích y, hắn ngồi xuống, rút lấy con dao găm, rồi lại ghim đầu mũi dao vào khe áo của y, cứ theo một đường thẳng mà cắt đứt đai thắt lưng của y, một chút lực dồn lại liền thành công cởi bỏ được y phục trên người của Hiểu Tinh Trần:

-"Đạo trưởng, ngươi ướt rồi, cẩn thận cảm"

Thu lại thanh dao, hắn mặc kệ y bán khoả thân phần trên mà quay gót:

-"Hiểu Tinh Trần, ta muốn chơi với ngươi!"

Một câu trả lời có chút đáng thương lại có chút ẩn ý, y không rời mắt khỏi bóng dáng thiếu niên của hắn, cánh cửa đóng lại, hắn khuất dạng. Hiểu Tinh Trần bất lực gục đầu, mái tóc rũ rượi, ướt đi vì nước càng khiến y trong thảm hơn, hai bàn tay dường như bị thương nặng mà cứ thế chảy ra vòng huyết tươi, chúng thi nhau nán lại đầu ngón tay đang bị xiềng xích của y, rồi lại đẩy nhau xuống nền đất lạnh lẽo, chỉ sơ sài lót lấy vài bó rơm rạ.

  Hiểu Tinh Trần không thể đoán được hiện tại là đã vào canh mấy, trong căn phòng này, chỉ có bốn bức tường gạch bầu bạn với y, một chút ánh sáng cũng không có, dù là ngày hay đêm y cũng không thể phân biệt được. Cánh cửa gỗ khẽ mở, Tiết Dương bước vào, theo sau hắn là vài nữ tử ăn mặc có chút phông phanh, bộ dáng ẻo lả lẳng lơ, có lẽ là nữ tử thanh lâu. Hắn bước đến cạnh y, tay trái bóp lấy miệng y, tay phải đổ bát nước vào miệng y. Tình thế này khiến Hiểu Tinh Trần y không thể trở tay, đầu lưỡi cũng không thể theo kịp nhịp điệu nước Tiết Dương đút, khiến không ít thoát ly ra ngoài. Thấy bát đã cạn nước, hắn tâm trạng không vui mà buông tha y:

-"Đạo trưởng, ngươi thật lãng phí!"

Hiểu Tinh Trần ho lên vài cái vì sặc, càng khiến gương mặt của Tiết Dương vô cảm khó hiểu. Hắn lại một lần nữa bóp mạnh gương mặt y, ép hai cánh môi y tách ra lần nữa. Hai ngón tay cứ thâm nhập vào khoang miệng của y, đầu ngón tay của hắn khuấy nhẹ bên trong, khiến gương mặt của Hiểu Tinh Trần có chút đỏ phiếm vì ngột. Y nhìn từng cử chỉ hắn làm, y muốn phản kháng, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại vì bị những sợi xích trói buộc mà đành bất lực. Hiểu Tinh Trần dùng chút sức, cắn mạnh vào hai ngón tay đang ngự bên trong khoang miệng của mình, Tiết Dương bị đau bởi lực răng tác động trực tiếp vào da thịt hắn, khiến hắn vội rút ra, theo đầu ngón tay hắn là sợi chỉ bạc giao nhau giữa hai cánh môi của y và đầu ngón tay của hắn. Hiểu Tinh Trần hơi thở có chút nặng nề, cả cơ thể dường như đã bị tắm dược mà nóng lên, gương mặt có chút đỏ nhưng ánh mắt đôi phần vẫn là chán ghét nhìn Tiết Dương:

-"Hiểu đạo trưởng, ngươi sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"

Tiết Dương cười khẩy giả vờ quan tâm, bàn tay lần mò xoa khuôn ngực của y, cơ thể áp sát vào cơ thể y, đầu lưỡi của hắn cứ thế trêu đùa yết hầu y.  Kiểu va chạm này dù có là tiên nhân thanh tâm hoả dục thì cũng khó mà chống đỡ lại. Hắn hôn lấy yết hầu y mà mút như một hài tử ngậm lấy kẹo, bàn tay trái lần mò xuống vòng eo săn chắc của y mà dịu dàng vuốt ve, Hiểu Tinh Trần đầu óc có chút mơ hồ, đôi mắt thập phần dịu lại mông lung nhìn thiếu niên đang ra sức hầu hạ mình. Y có cảm giác nơi khoang miệng của mình đang bị rút cạn hết độ ẩm, nó trở nên khô khốc và nóng rát, một cảm giác khó chịu đến khó tả. Cảm nhận được nam nhân trong vòng tay mình đã phần nào tiết mồ hôi lạnh, Tiết Dương khoé môi cong lên yêu mị mà rời khỏi y. Cảm giác hụt hẫng khiến cơ thể của Hiểu Tinh Trần có chút muốn phản kháng:

-"Các ngươi chăm sóc cho tốt Hiểu đạo trưởng đây! Còn hai nàng, đến đây!"

Tiết Dương xoay người ôm ấp hai nữ tử rồi lại ung dung đến cái bàn ở giữa phòng mà ngồi, ánh mắt phượng thu hẹp nhìn những nữ tử thanh lâu hầu hạ Hiểu Tinh Trần:

-"Các ngươi cút ra cho ta!"

Hiểu Tinh Trần yếu ớt phản kháng, càng khiến tâm tình Tiết Dương có chút vui vẻ:

-"Đạo trưởng, ngươi còn muốn giữ thân trong tâm khiết sao hả? Hay loại chuyện này ngươi cần Tiết Dương ta chỉ dạy?"

Tiết Dương hôn cổ nữ nhân bên tay phải, bàn tay trái không yên phận mà cởi ngoại y của nữ nhân còn lại, cả hai nữ tử vẫn với bộ dạng ẻo lả mà vui vẻ phối hợp với Tiết Dương, một nữ nhân cởi bỏ thắt lưng của hắn, một ả đào lại giúp hắn cởi ngoại y hắc lãnh, bộ ngực cùng cơ thể cố ý va chạm vào thân thể mảnh khảnh còn có chút phần bé nhỏ của hắn. Hiểu Tinh Trần nhìn thấy một màn này, lửa giận trỗi dậy, cố sức bứt đứt sợi xiềng xích đang kìm hãm y. Tiết Dương nhíu mày đắc chí:

-"Đạo trưởng, ngươi nhịn không nổi rồi sao!? Nào cho ta thấy cảnh xuân sắc của ngươi đi nào! Hiểu. Tinh. Trần!"

Tiết Dương rời khỏi vòng tay cùng cơ thể nõn nà của hai ả đào, mà bước đến cạnh y, rút lấy Giáng Tai chặt đứt hai khoá xích đang giam lấy y. Thu lại Giáng Tai, nhìn Hiểu Tinh Trần vô lực ngã xuống sàn đất hắn chặt lưỡi:

-"Các ngươi còn chờ gì nữa? Hầu hạ y cho tốt vào!"

-"Tiết Dương...ngươi.."

Hiểu Tinh Trần cố sức ngồi dậy, mặc kệ hai cánh tay đang bị trọng thương mà chống xuống nền đất làm giá đỡ cho cơ thể không còn chút lực nào của bản thân:

-"Hiểu Tinh Trần ngươi thật thảm hại!"

Đám nữ tử vây lấy y, bọn ả cứ thay nhau đè y xuống nền đất lạnh, Tiết Dương khoanh tay dựa thân vào mặt bàn mà xem kịch hay. Hiểu Tinh Trần dùng lực chưởng mạnh khiến những ả đào văng ra xa. Bị đả thương bọn ả sợ hãi mà nhặt lại y phục rồi chạy đi, Tiết Dương nhìn thấy màn này liền mất hứng toan bỏ đi thì liền bị một lực tác động:

-"Hiểu Tinh Trần muốn ta sao?"

Tiết Dương cười khẩy nhìn người đang đè trên thân mình, hắn không có ý phản kháng, chỉ sử dụng thái độ khinh thường mà châm chọc y. Hiểu Tinh Trần không quan tâm, y như một con hổ đang đói, cúi xuống hôn mạnh cổ hắn, thẳng tay giật mạnh y phục của hắn khiến nó bị rách nát đi. Tiết Dương to mắt nhìn Hiểu Tinh Trần:

-"Ngươi buông ta ra...Hiểu Tinh Trần!"

"CHÁT"

Một cái tát thẳng vào mặt Tiết Dương, hắn nhìn y, Hiểu Tinh Trần ánh mắt hiện tại là thù hận cũng có ham muốn. Phải y hận hắn, hận tận xương tủy nhưng cũng ham muốn hắn, ham luyến có hắn bên cạnh. Tiết Dương hồi sinh Hiểu Tinh Trần chỉ vì muốn trả thù y đã khiến hắn ngu si thủ thành tám năm,  muốn trả thì y vì đã khiến hắn yêu rồi lại vứt bỏ hắn. Hiện tại, Tiết Dương hắn thật muốn khóc, hắn nhịn không nỗi rồi nhưng lại chẳng muốn khóc trước mặt y. Cố dùng sức đẩy y ra, nhưng sức của hắn sao đọ lại Hiểu Tinh Trần? Y mặc kệ hắn giẫy giụa phản kháng, cứ thế cắn vào một bên đầu vú của hắn, khiến nó hằn một vết răng lớn:

-"A~"

Một tiếng rên nhẹ phát ra lại đả kích thẳng đến đại não của Hiểu Tinh Trần, y hưng phấn mà ve nắn đầu vú còn lại khiến nó sưng tấy lên. Tiết Dương thở gấp, cảm giác đau đớn khiến hắn bắt đầu sợ hãi con người trên thân. Y cởi bỏ quần ngoài, cởi cả chiếc khố độc bên trong, nắm tóc Tiết Dương mà dựt thẳng lên, biến hắn trong dạng quỳ, áp sát đầu hắn vào hạ căn của mình. Để môi và da thịt non nớt của thiếu niên hầu hạ hạ căn đang sưng tấy lên vì cương cứng. Tiết Dương bị đau, nước mắt đã trực trào từ lúc nào, hắn tàn nhẫn là vậy, phụ người là thế, nhưng hắn cũng biết sợ, cũng biết đau:

-"Ngậm lấy nó!"

Tiết Dương lắc đầu phản đối, hắn giờ không dám cất lời cũng không muốn để y nghe cái chất giọng run run sợ hãi của một đứa trẻ:

-"Ngươi không làm?

Ánh mắt thủy lưu thu hẹp lạnh lẽo nhìn hắn, Tiết Dương mặt đẫm nước mắt mà lắc đầu kịch liệt. Hiểu Tinh Trần triệu hoán Sương Hoa, một tay bóp lấy miệng hắn mà sốc ngược lên, một tay liền đẩy mạnh cán Sương Hoa vào khoang miệng bé nhỏ của hắn, cổ họng nhanh bị dị vật chèn ép, cảm giác khó thở khiến Tiết Dương càng thêm sợ, Hiểu Tinh Trần đưa đẩy Sương Hoa, khiến hoạ tiết trên cán va chạm vào vành trên cùng lưỡi của Tiết Dương khiến nó bị thương mà rướm máu. Tiết Dương muốn nói lại không thể nói. Hiểu Tinh Trần thừa uy mà đạp vào bụng hắn, khiến hắn ngã sổng xoàng trên nền đất lưa thưa rơm rạ kia, khoé miệng nôn ra máu, nhưng cơ thể lại chẳng có chút sức lực nào cả. Hắn cảm giác như, bản thân đang bị chà đạp, sự nhục nhã này còn đáng sợ hơn cả khi hắn mất một bàn ngón tay lúc nhỏ nữa. Hiểu Tinh Trần không cho hắn nghĩ, thẳng thừng mang sợi xích đã từng giam buộc y, giờ y lại dùng nó trói buộc hắn. Y tách rộng hai chân hắn sang hai bên, rồi dùng xích buộc lại. Nhìn bộ hiện tại của hắn khiến tâm ma của Hiểu Tinh Trần trỗi dậy. Bộ dạng này khiến y muốn sủng hạnh lại muốn giết chết. Tiết Dương không phản kháng, hắn đang sợ, cảm giác đau đớn từ hai nép đùi truyền đến. Hiểu Tinh Trần ngậm lấy hạ căn của hắn mà mút, Tiết Dương khó chịu mà cựa mình, hắn muốn khép chân lại, muốn giấu đi sự nhục nhã này nhưng lại không thể. Hậu huyệt cứ liên tục đóng mở như muốn ăn, Hiểu Tinh Trần hai bàn tay xoa bóp mông hắn, chốc lát lại đánh mạnh một cái, khiến hắn giật nảy lên, hắn ra sức lắc đầu ý bảo không muốn, Hiểu Tinh Trần nhìn hắn như vậy khó chịu mà nói:

-"A Dương ngươi thật không nghe lời!"

Hắn nghe nhiều người nói, trong việc này sẽ có một khoái cảm vậy tại sao ngoài đau ra hắn chẳng thấy gì. Hiểu Tinh Trần cắn vào giữa thân hạ căn của hắn khiến dòng thủy đục theo đó mà tiết ra lấp đầy khoang miệng y:

-"Hiểu Tinh...Trần...buông ta ra!"

-"A Dương, ngươi có muốn biết vấy bẩn thật sự là như thế nào không?"

Tiết Dương khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt ra ngoài:

-"Ta khinh, tiên nhân các ngươi đều như nhau cả, đều...A~"

Một cú thúc bất ngờ khiến Tiết Dương chỉ kịp hét lên, Hiểu Tinh Trần không kiêng nệ mà đưa thẳng dị vật của mình vào hậu huyệt của hắn. Cơn đau từ mông truyền đến đại não khiến Tiết Dương uốn éo cơ thể mình kịch liệt. Hắn bắt đầu thở dốc, Hiểu Tinh Trần bên trong dù bị siết chặt lấy nhưng y lại dùng nhịp nhanh mà đưa đẩy:

-"A Dương ngươi thật ngoan!"

Nói đoạn Hiểu Tinh Trần lại một lần nữa cắn xé khuôn ngực của hắn. Cơn đau này như đảo lộn cả lục phủ ngũ tạng. Tiết Dương khóc lóc:

-"Đạo...đạo trưởng...đạo trưởng tha...hic...tha cho ta~"

Giọng nói mật ngọt như đường lại chẳng có chút hiệu nghiệm nào khiến Hiểu Tinh Trần hạ nhiệt mà dường như nó phản tác dụng khiến y càng nhấp càng nhanh.Tiết Dương khó chịu đau đớn mà rùng mình uốn éo:

-"A Dương, có thích không?"

Tiết Dương thở dốc lắc đầu, Hiểu Tinh Trần tâm tình không vui liền dùng Sương Hoa rạch mạnh một đường dài trên ngực hắn:

-"A Dương ta cho ngươi nói lại!"

Tiết Dương vẫn lắc đầu trong nước mắt, Hiểu Tinh Trần cắn đầu vú hắn vừa cắn bàn tay vừa bấu mạnh vào vết thương mới của hắn.Tiết Dương đau đớn rên rỉ. Hắn muốn chết đi, hắn không muốn bị chà đạp như vậy, hắn muốn được giải thoát:

-"Hậu huyệt bé nhỏ của ngươi cũng thật nhiều nước, nó nghe lời hơn ngươi đấy A Dương"

Tiếng gọi A Dương của hiện tại và trước kia sao khác biệt quá, người mà hắn chờ hắn trông mong có lẽ thật sự đã không thể nào về với hắn nữa rồi.

  Khoé mi đã sớm ướt đi vì nước mắt, Tiết Dương hắn không biết y đã dày vò hắn bao lâu, hành hạ hắn bao lâu. Hắn không ý thức được nữa, điều hắn còn nhớ là cảm giác đau đớn nơi cửa huyệt đã rách và chảy cả máu khiến hắn kiệt sức. Chẳng thể ngồi dậy. Tiết Dương cơ thể đều là vết thương, vết bầm do Hiểu Tinh Trần tạo ra. Hắn đau đớn gào khóc:

-"Thành Mỹ, Thành Mỹ!"

Kim Quang Dao đưa người theo dấu chân hắn mà chạy đến, nhưng có lẽ y đã đến quá muộn, Hiểu Tinh Trần sớm đã rời đi. Kim Quang Dao đỡ lấy cơ thể chứa đựng sự nhơn nhớp của hắn vào lòng. Y đau lòng nhìn một màn bạch trọc thủy vương vãi, còn dính cả vào cơ thể hắn. Kim Quang Dao siết chặt cơ thể đang run rẩy vì tiếng nấc trong cuống họng kia mà vỗ dành:

-"Ngoan, không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi, Thành Mỹ đừng sợ nữa!

Tiết Dương mò mẫm Giáng Tai đang nằm cách y không xa, một kiếm bất ngờ đâm sâu vào tim mình, Kim Quang Dao chứng kiến cảnh này mà đau đớn lay cơ thể đầy vết thương của hắn:

-"Thành Mỹ tỉnh lại, tỉnh lại đi!"

Nhưng muộn hết rồi, y không thể cứu hắn, không đủ khả năng để bảo vệ hắn, ôm lấy người trong lòng, mà cảm nhận từng chút từng chút một hơi ấm cơ thể của hắn tan biến mất chỉ còn lại sự lạnh lẽo của một tảng băng. Mặt trời ngả ánh tà dương, chim nhạn cũng bắt đầu về tổ. Kim Quang Dao ôm xác Tiết Dương cùng đoàn người Kim gia trở về Lan Lăng:

-"Thành Mỹ, ngươi xa nhà lâu rồi, giờ theo ta, chúng ta trở về thôi!"

Hiểu Tinh Trần ôm đầu, nhớ lại những chuyện bản thân đã làm, khiến y thập phần dằn vặt, y đã tự tay tổn hại người y yêu nhất, cùng đã tự tay tàn nhẫn với người y hận nhất:

-"Hiểu sư thúc, Kim Gia Lan Thị báo tang!"

Một môn sinh kính cẩn dâng một tờ thiệp trắng lên trước mặt y, Hiểu Tinh Trần đón lấy thiệp, gương mặt bình ổn đôi phần mà ra hiệu cho môn sinh lui ra. Cũng đã một tháng hơn, y không biết Tiết Dương hắn thế nào. Hiểu Tinh Trần mở tấm thêm cầu kì trên tay ra, kì quái nó không đề tên người mất nhưng tâm Hiểu Tinh Trần lại có chút gợn sóng.

  Kim Quang Dao ngồi cạnh quan tài của Tiết Dương cẩn thận đốt một ít giấy tiền, thì thầm tâm sự với hắn đang ngon giấc trong bốn mảnh ván hiu quạnh kia. Y đưa hắn về lại không vội mang táng liền chỉ lặng lẽ chăm sóc xác hắn trong một tháng như cách hắn từng làm với Hiểu Tinh Trần. Đám tang được tổ chức long trọng, cả Tu Chân Giới đều mang cùng thắc mắc, là vị đại tiên nào có diễm phúc được Kim Gia Liễm Phương Tôn Kim tông chủ đích thân mai táng. Nhưng riêng Hiểu Tinh Trần thì lại biết. Y bất chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của hắn:

-"Tiên nhân các ngươi ai cũng như nhau, đều hèn mòn. Hiểu Tinh Trần điều ta hối hận nhất là có lỗi với ngươi, điều ta ân hận nhất chính là yêu ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro