Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm cùng ngắm sao, có một thứ gì đó giữa bọn họ đang thay đổi, không tiếng động, lại tồn tại rất chân thật, Hyelin, cũng không kháng cự Solji như trước kia.

Mỗi ngày Solji đều lái xe đưa Hyelin đi làm, đón cô tan tầm, cùng nhau trở lại phòng trọ nhỏ của cô. Solji sẽ vì cô chuẩn bị một bàn mỹ thực, đút cô ăn no, sau khi ăn xong, Solji sẽ mang theo laptop ngồi trên sofa xem thị trường chứng khoán, mà Hyelin sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Solji, xem tivi cùng cô.

Loại không khí ấm áp này, mỗi lần đều làm cho Solji cảm thấy thỏa mãn, phòng của Hyelin rất nhỏ, so với căn nhà xa hoa cô mua ở nội thành có thiết bị đầy đủ thật sự là kém nhiều lắm, thế nhưng ở nơi này của Hyelin, cô có một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, chỉ cần nơi nào có Hyelin, cho dù là địa ngục, Solji cũng sẳn lòng đi theo.

Solji luôn xem công việc như mạng, lần đầu cảm thấy nhiều công việc là một loại trói buộc, nhưng mà ai bảo cô là một bà chủ vô trách nhiệm cơ chứ, tự mình chạy đến Seoul, đem một đống giấy tờ quăng cho trợ lý, may mắn, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triễn, lúc này laptop phát huy công năng rất lớn, Solji không cần phải ở trong văn phòng cũng có thể xử lý công việc, hơn nữa, sự nghiệp quan trọng cô cũng sẽ không thực sự mặc kệ bỏ lại công ty.

Ban ngày Solji về nhà của mình mở hội nghị qua webcam với các nhân viên, xử lý các văn kiện và hợp đồng quan trọng. Cho dù cô không ngồi trong văn phòng của Newyork, đám người ở công ty vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc báo cáo công trạng và hợp đồng thường xuyên, giá cổ phiếu tăng làm cho mấy lão già trong ban giám đốc cả ngày mừng rỡ, không dám dài dòng với cô.

Solji bình thường sẽ không để cho công việc chiếm nhiều thời gian ở chung với Hyelin, trên cơ bản một giờ sau, cô sẽ ôm cái người phụ nữ đang buồn ngủ ngồi trước TV kia cùng nhau đi tắm đến thơm ngào ngạt, sau đó lại là một trận hoan ái cuồng nhiệt.

Cuộc sống như vậy, thật sự là làm cho người ta say mê, một ngày lại một ngày, thức dậy bên cạnh người mà mình yêu thương, nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Hyelin khi ngủ, Solji liền cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đến ê ẩm.

Solji tin tưởng, cô bây giờ, đối với Hyelin mà nói, đã khác xưa, đây, là một bắt đầu tốt đẹp.
Nghĩ đến tối nay cùng Hyelin đi xem phim, cô liền cảm thấy tâm tình trở nên đặc biệt tốt, rốt cục, trong lúc bọn họ ở chung, càng ngày càng giống người yêu nhau, đưa Hyelin đến nơi đó, quả nhiên là không sai.

-“Tổng tài đại nhân, cô bao lâu nữa mới về Newyork, tôi……” Taemin ở bên kia đáng thương kêu, vẫn như mọi khi.

-“Nói thừa.” Solji không kiên nhẫn ngắt lời Taemin.

-“Nấu cháo phải chú ý cái gì?”

-“…… A?” Đang nói đến cái đề tài gì vậy?

-“Nói mau.” Solji thúc giục, gần đây dạ dày Hyelin không được tốt, ăn cháo có thể dạ dày sẽ đỡ hơn, Solji định sáng mai nấu cháo cho Hyelin ăn, hôm nay phải tập nấu ở nhà trước.

-“Ân, phải chú ý lửa, trước nấu lửa lớn sau đó lại chuyển sang lửa nhỏ hầm trong vòng 30 phút, như vậy cháo sẽ càng thơm ngon hơn. Đúng rồi, đậy nắp nồi hầm bằng lửa nhỏ 20 phút, sau đó khuấy liên tục thêm 10 phút, mãi cho đến khi cháo sền sệt, nấu như vậy hạt gạo sẽ nở đều mềm mại lại thơm.”

Đừng hỏi cô vì sao Taemin đường đường là thạc sĩ tài chính của Havard lại có nghiên cứu sâu sắc về việc nấu cháo như vậy, nếu bạn có một nữ vương siêu cấp bá đạo lại cộng thêm là bà chị kén chọn, từ nhỏ thì sinh sống dưới dâm uy của cô ta, mà bà chị này còn vì thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình mà dụng quyền ghi danh cho bạn vào lớp nấu ăn, bạn có thể cảm nhận được lịch sử trưởng thành hết sức huyết lệ và chua xót của Taemin.

Càng không có thiên lý là, bà chủ anh minh thần võ phong thái bất phàm của anh, thế nhưng cũng chỉ nhìn vào tài năng này của anh, ô…… Không có thiên lý!

-“Ân.” Solji nghe xong trọng điểm, chuẩn bị tắt điện thoại.

-“Tổng tài, cô còn muốn ở Seoul thêm bao lâu, có biết lão tổng tài một ngày gọi cho tôi biết bao nhiêu cú điện thoại không? Lão đại cô tốt xấu gì cũng nhận điện thoại của người kia đi, để ông ấy nói chuyện với cô, đừng có mỗi ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya đều điện đến chổ tôi tìm người.” Một hơi đem toàn bộ chuyện đau khổ mấy ngày nay nói hết ra.

-“Bây giờ các công ty chi nhánh vào thứ hai cứ đem báo cáo tháng đến đây, công việc nhiều muốn chết, không có cô trở về trấn thủ, tôi thực sự không được.”

Taemin mỗi ngày tăng ca đến hai ba giờ, đã liên tục hai tháng, về nhà còn còn bị bà chị đánh, nói anh bởi vì công tác mà để cho cô ăn thức ăn của heo, hai bên liên tục công kích, nếu còn như vậy, anh hoài nghi mình chính là người tài bị trời đố kị.

-“Cuối năm nay cho cậu tiền thưởng cả một năm.” Thản nhiên một câu cắt đứt trận thao thao bất tuyệt của cậu ta.

Trong đầu nhanh chóng tính ra một con số làm cho hai mắt anh tỏa sáng.Nhưng mà……

-“Ân, cái kia, công ty hàng không Zehder……”

-“Còn có thời gian nghỉ nửa tháng.”

-“Bà chủ, cô cứ yên tâm ở Seoul ăn ngon ngủ ngon chơi vui vẻ, những việc nặng nhọc này cứ giao cho tôi, tiểu nhân nhất định vì cô cúc cung tận tụy, chết không từ nan.” Thanh âm nịnh nọt nghe được làm cho người da gà rơi đầy đất.

Solji trực tiếp tắt điện thoại, không để ý đến cái người thích vuốt mông ngựa kia. Ân, trước vo gạo chuẩn bị nấu cháo đi. Còn chưa bắt đầu động tác, di động lại vang, cau mày, nhìn màn hình, là Junghwa.

-“Alo.”

-“Là tớ.”

-“Ân.” “Cậu đã đấu thầu được đường hàng không mới của Ý rồi phải không?”

-“Ân.” Chuyện này một tháng trước đã xử lý tốt, không phải là chuyện mới đây.

-“Jerry, thực rất tức giận.”

-“Tớ biết.” Hai tháng nay, Jerry cử đi không ít tay chân muốn giáo huấn Solji. Nhưng Solji cô là ai, dễ dàng bị người đối phó như vậy, vốn là cô ở Seoul thấy có chút nhàm chán, vừa vặn lấy hắn đến giúp cô giải buồn, đáng tiếc, gả đàn ông kia thật không có mắt……

-“Cậu làm như vậy, rất nguy hiểm.” Đây mới là mục đích Junghwa gọi điện thoại đến.

-“Càng nguy hiểm, phần thắng càng lớn.” Vốn định cùng Jerry chơi trò mèo vờn chuột một chút,Solji cũng không để ý, coi như hoạt động giãn gân cốt cũng được, đáng tiếc, mấy ngày hôm trước lúc cô đón Hyelin tan làm, phát hiện Jerry thế nhưng lại suy nghĩ muốn động đến Hyelin, phái người chạy xe đụng bọn họ.

Đáng tiếc, bọn họ xiếc xe đạp và xe đều yêu cầu gia tốc rất lớn, Solji thích xe, phải là loại đặc biệt nhanh, thời gian gia tốc của một trăm km là 3 phút lẻ hai giây cực kỳ ung dung đá rớt đám theo đuôi.

Nhưng mà, tính nhẫn nại của Solji cũng đã dùng hết, làm thương tổn cô, không sao cả, nhưng một khi muốn thương tổn Hyelin, cô tuyệt không cho phép! Cái trò chơi này thì chỉ chơi đến ngày đó thôi.

-“Cậu như vầy là không chừa đường lui, rất dễ bị phản đòn.” Junghwa rất hiểu cách làm của người trong hắc đạo, nếu lúc ban đầu Solji đoạt lấy chuyện làm ăn mà Jerry muốn, làm cho hắn căm tức như vậy chuyện kế tiếp Solji làm, căn bản là trực tiếp chống lại hắn.

-“Yên tâm, thời gian sau này Choi Leith sẽ hối hận vì đã chọc tới tớ.” Solji làm việc cho tới bây giờ đều chuẩn bị rất vẹn toàn, lúc trước cạnh tranh hợp đồng với gia tộc Choi Leith, cũng đã thu thập hết thảy những hành động phạm pháp của Jerry, cũng đủ để hắn đi ăn cơm tù, ăn một trăm năm còn dư.

Nếu Jerry tự mình thức thời, mọi người đều bình an vô sự, nhưng là người nào đó không biết cái gì gọi là hết hy vọng, như vậy cô cũng không cần phải lưu tình, trực tiếp đem tư liệu này đưa cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Jerry, cũng là em họ của hắn, Ater.

Ater là người thông minh, nhân lúc cảnh sát Ý đến càn quét hắc đạo, đem tư liệu giao cho cảnh sát, cho nên mấy ngày nay Jerry không có tâm tư đến tìm Solji gây phiền toái, thời gian của cô cũng nhẹ nhàng không ít.

-“Cậu vẫn là ít rước lấy phiền toái đi.” Junghwa rất hiểu gia tộc Choi Leith, tất cả đều là một đám lòng lang dạ sói, lần này Jerry gặp phải chuyện lớn như vậy, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn.

-“Ân.” Solji biết bạn tốt lo lắng, mà Solji cũng không phải cái loại người cao ngạo tự đại đến mù quáng, tất cả cô đều phòng bị thỏa đáng, dù sao cô không để cho Hyelin gặp phải một chút nguy hiểm.

-“Trong lòng cậu tự hiểu là được.” Junghwa Đông tiếp tắt điện thoại.

Di động còn chưa buông xuống, lại truyền đến thanh âm tin nhắn, mở ra liền thấy, dĩ nhiên là Hyelin.

-“Tôi đêm nay có việc, không đi xem phim với chị, ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi.” Bốn câu nói vô cùng đơn giản, nhìn như săn sóc, nhưng là cái gì cũng không có.

Solji nắm di động thật chặt trong tay, nhanh chóng quay số điện thoại.

-“Uy, là tớ.”

-“Hyojin ở nơi nào?”

Sau khi nhận được đáp án, Solji nắm chặt di động, hô hấp trở nên vừa trầm lại nặng, sau một lúc lâu, đưa tay cầm lấy di động hung hăng quăng xuống cửa sổ sát đất, trong nháy mắt, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ vụn và cái điện thoại nát như tương đã từng là thứ rất đắt tiền.

-“Chị Hyelin, đây là hợp đồng của PCX, bộ phận nghiệp vụ nói muốn chờ tổng tài cho chỉ thị.”

-“Ân, đặt lên bàn.” Hyelin chỉ vào hai chồng hồ sơ cao như núi.

-“Những cái này đã xử lý xong.”

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan tầm, Hyelin sau khi xử lý bảng báo cáo tài vụ công ty Châu Á xong, lơ đãng nhìn cái vòng trang sức lóe sáng trên cổ tay, lâm vào trầm tư.

Một tháng gần đây, cô ít tăng ca hơn, cô trước mắt không muốn tất cả mọi người đều biết, đều do cái người thổ phỉ bá đạo kia, mỗi ngày thời gian vừa đến, liền liều mạng gọi điện thoại đến thúc giục, nếu muộn một chút, Solji thậm chí tuyên bố muốn đích thân đi bắt người, cô nếu để Solji tìm được thì đừng trách. Solji và Hyojin là bạn thân, cả công ty từ trên xuống dưới ai không biết Solji? Hơn nữa Solji trời sinh chính là tiêu điểm, đứng ở chỗ nào, đều cảm thấy tồn tại siêu cường, làm cho người ta không muốn chú ý cũng không được.

Chuyện của cô và Solji, cô trước mắt không muốn tất cả mọi người đều biết, cũng không phải để ý cái nhìn của người khác, mà là bởi vì hiện tại cô còn chưa hiểu được tình cảm mình dành cho Solji là như thế nào.

Cô biết, bản thân đối với Solji, có chút động tâm, động tâm vì Solji đối xử tốt với cô, động tâm vì Solji yêu cô. Đúng vậy, Solji yêu cô, điểm ấy cô cho tới hôm nay cũng không hề hoài nghi. Nếu có một người vì bạn, có thể học nấu cơm vào phòng bếp, không phải bởi vì thích thì là vì cái gì? Solji đối với cô cực kỳ săn sóc, vô cùng cẩn thận lại cưng chiều hết mực. Làm chuyện gì đều vì cô suy nghĩ, ngay cả một cái nhăn mày của cô, Solji cũng hiểu được là cô đang nghĩ cái gì.

Một người như thế, đối với một người hiểu biết như vậy, trừ bỏ dụng tâm ra, cô thật không nghĩ ra được lý do khác.

Nhưng là, hiện tại nghĩ đến Hyojin, lòng của cô vẫn là một trận co rút đau đớn, cái loại co rút đau đớn này, cô rất rõ, bản thân vẫn còn yêu Hyojin như vậy, vậy Solji đối với cô mà nói, lại là tồn tại như thế nào?

Trải qua mấy tháng ở chung, Solji đối với cô mà nói, không hề là một người xa lạ. Cảm tình Solji đối với cô, trong cuộc sống hàng ngày biểu lộ không sót. Tuy rằng cô đến bây giờ cũng không có suy nghĩ cẩn thận, Solji là khi nào và nguyên nhân vì sao yêu thương cô, Nhưng mà, cô đã chậm rãi tin tình cảm mà Solji dành cho cô.

Một người trời sinh đã có số mệnh tốt, thế nhưng lại vì cô mua một đống lớn sách dạy nấu ăn, học nấu cơm, mỗi ngày đều chuẩn bị một bàn đồ ăn cho cô, tất cả đều là món cô thích ăn, thử hỏi trên đời này có được mấy người, nguyện ý vì một người làm đến tình trạng này? Đặc biệt Solji lại là dạng khí khái mười phần.

Nhưng là, Solji làm được. Vì cô, Solji làm ra vẻ không để ý tới công ty ở Mỹ, ở lại Seoul với cô, mà cô biết Heo gia ở Seoul không có công việc, cơ sở của Heo gia, đều ở Âu Mỹ. Mỗi tối, dựa vào tiếng điện thoại vang không ngừng cùng với bản Fax, là có thể biết, kỳ thật công việc của Solji thực sự rất nhiều, nhưng Solji lại không thèm quan tâm, bỏ xuống tất cả, cũng chỉ là vì muốn ở cạnh cô.

Mỗi đêm, ngồi bên cạnh Solji, nhìn Solji lưu loát giải quyết công việc quan trọng trong công ty, chuyện làm ăn trên trăm triệu giải quyết trong nháy mắt, cái bộ dáng toàn bộ nắm trong tay, cực kỳ mê người.

Cô hình như càng ngày càng chú ý đến mị lực độc đáo của Solji, cũng hiểu được, vì sao có một đống danh viện nam - nữ vì Solji điên cuồng, ai lại không thích loại trời sinh khí thế vương giả, quả quyết kiên nghị, xử lý sự tình tuyệt không dây dưa.

Ngồi cùng Solji trên sofa, cô xem tivi bên trong vui cười tức giận mắng, Solji làm công việc của mình, kỳ thật cô cũng muốn mang công việc về nhà, nhưng là cái người kia không cho phép, Solji kiên quyết không cho phép cô đem công việc mang về nhà làm.

Sau khi trải qua tranh chấp, cô phát hiện người này rất cường thế và cố chấp, cô hoàn toàn không phải là đối thủ, được rồi, không làm thì không làm. Vì thế dưới sự ban tặng của Solji, hiện tại cô đối loại phim thần tượng máu chó am hiểu vô cùng sâu sắc.

Vừa nghĩ, một bên đưa tay dọn sạch trên bàn, không đến 1 phút, gỗ thô trên bàn sạch sẽ vô cùng, chuẩn bị đến công ty đối tác một chuyến.

Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của cô vang lên, âm nhạc quen thuộc kia, làm toàn thân cô nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay nhỏ dường như run rẩy lấy ra di động, nhận cuộc gọi.

-“Tổng tài.” Tốt lắm, thanh âm vững vàng không có một tia dao động.

-“Ngày mai chị đến Seoul.”

-“Dạ.” Ngắn ngủi ba câu, Hyojin ngắt máy, mà cô, tâm lại rối loạn.

Hyojin muốn đến Seoul, thật không bất ngờ, lần trước sau khi gặp qua Hyuna, số lần Hyojin trở về Seoul có vẻ thường xuyên hơn, có lúc Hyojin nói cho cô biết, có khi cũng không nói.

Tựa như hôm nay, Hyojin điện thoại cho cô, cô thực hiểu được ý tứ của Hyojin, chính là bảo cô đem văn kiện cần xử lý đưa chỗ ở của mình.

Cô cầm di động, nhanh chóng gữi một tin nhắn cho Hyojin, sau đó, xoay người, đi đến bãi đỗ xe. Từ lúc sống chung với Solji, cô trên cơ bản không tự mình lái xe, vừa vặn có thể đem xe đưa đến xưởng bảo dưỡng, ngày hôm qua vừa lấy về.

Đẩy cửa lớn ra, xa xa cô nhìn thấy thân ảnh của Hyuna, thật hoạt bát năng động, thật thanh tú.

Hyuna kỳ thật không được tính là mỹ nữ, nhưng mà cô ấy có một cỗ khí chất đặc thù, người nhìn thấy đặc biệt thoải mái, tình yêu, kỳ thật có đôi khi không quan hệ với tướng mạo. Cô thực hiểu rõ đạo lý này.

Không tự giác thắng xe lại, giảm tốc độ xe, chuyện tháng trước Hyuna bị giáng chức đến phòng kế hoạch, cô rất rõ ràng, chuyện này, kỳ thật nói đến cùng, là do cô một tay cố ý tạo thành.

Bình thường văn kiện trình lên Hyojin, đều đã trải qua tay cô trước, xác nhận không có chỗ sơ xuất, cô mới có thể đưa cho Hyojin. Nhưng là ngày đó, cô cầm văn kiện bộ phận nghiệp vụ đưa lên đến, phát hiện một lỗi tương đối nhỏ nhưng hậu quả không nhẹ, mặt sau văn kiện kí tên là Hyuna.

Sau đó, cô lần đầu tiên trong cuộc cuộc đời biết đến tư lợi, cô cũng không trả văn kiện kia lại, mà là trực tiếp giao cho Hyojin.

Sự tình, như cô dự đoán, Hyuna từ phó phòng bộ phận nghiệp vụ bị giáng chức xuống làm nhân viên bình thường ở phòng kế hoạch.

Phụ nữ khi ghen tỵ, thực sự rất đáng sợ, cô cười khổ một chút, nghĩ đến Hyojin khi đem thông báo đồng ý đưa cho cô, dưới cái liếc mắt phức tạp kia, cô đã biết, kỳ thật tâm tư của cô, không giấu diếm được Hyojin.

Luôn luôn tự xưng là bình tĩnh Hyelin, bởi vì cảm tình mà làm loại chuyện không phân biệt công tư này. Nhưng là, lòng của cô cũng không cảm thấy vui vẻ khi Hyuna bị giáng chức, cho dù Hyuna mất đi công việc thì như thế nào? Vấn đề tình cảm của cô và Hyojin trong lúc đó, quyền quyết định cho tới bây giờ cũng không nằm trên tay cô, mà là do Hyojin.

Mà Hyelin cô, tựa như những người phụ nữ xấu xí, sự việc xảy ra lại chỉ biết gây chuyện với người cùng phái, cô khinh thường bản thân như thế.

Xe, chậm rãi lướt qua bên cạnh Hyuna, sau đó, sát bên cạnh mà qua, giống như vận mệnh của hai cô, từ nay về sau, không đi cùng một con đường. Trong lòng cô, kỳ thật càng ngày càng hiểu được, khoảng cách của cô và Hyojin, cũng giống như cô và Hyuna, càng càng kéo xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro