Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyelin từ trong kính chiếu hậu của xe nhìn thấy một thân ảnh cao lớn cầm súng, họng súng thẳng tắp nhắm ngay tim Solji, trên mặt người đàn ông nở nụ cười lãnh khốc, bóp cò.
Sự tình, toàn bộ phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Khi Hyelin nhìn thấy khẩu súng, toàn bộ máu nghịch lưu, không một chút do dự trực tiếp nhào vào lòng Solji, bảo hộ Solji. Nhưng là, thân thủ của Solji, nhanh hơn nhiều so với cô, Solji ôm lấy cô lưu loát xoay người một cái, đem cô gục trên mặt đất.

Viên đạn bắn nát cửa kính xe, kế tiếp vô số tiếng bắn liên tục, Hyelin sợ hãi nhìn Solji gắt gao bảo hộ cô trong ngực, sau khi ngừng lăn, cô liên tục hỏi:

-“Solji, chị có sao hay không?” Thủ pháp nổ súng của người kia như muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, liên tục bắn, tuy rằng Solji ôm cô lăn vài vòng, nhưng rốt cuộc là có bị thương hay không?

Đám người được huấn luyện để bảo vệ Solji khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên đã vọt ra, vì thế bọn họ bắn nhau kịch liệt.

Hyelin không có tâm tư để ý bọn họ ai thắng ai thua, cô chỉ lo lắng người đang ôm mình có bị gì hay không.

-”Solji,Solji, chị trả lời em đi.”

Tay xoa lưng của Solji, tay lại chạm đến một vùng ẩm ướt, tim, đột nhiên nhảy thót lên, đây là, đây là…… Khuôn mặt của Hyelin trong nháy mắt trở nên trắng bệt.

-“Solji, ai cho chị ôm lấy em?” Hyelin nghẹn ngào, đau lòng đến không thể hô hấp.

-“Chị sao ngu như vậy, ngốc như vậy.”

-“Em……” Solji ho nhẹ, phổi đau quá, có khả năng phát súng đầu tiên đã trúng vào phổi, bằng không vì sao ngay cả hô hấp cũng đau.

-“Còn muốn một người có thể dùng cả sinh mệnh đến yêu em không, muốn không?”

Con ngươi mang lệ của Hyelin cứ như vậy trừng Solji, choáng váng. Mà Solji, cũng không đợi cô trả lời, trầm trọng gục đầu xuống.

-“Solji!” Tiếng kêu thê lương, kinh hãi xé trời, tê tâm liệt phế.

Khi Hani đến, trên tay vẫn còn nắm tay một cô bé tròn trịa đáng yêu.

Trên mặt luôn luôn mang theo tươi cười nhã nhặn, lần đầu mất đi tươi cười.

-“Tình huống như thế nào?”

-“Trúng ba vết thương, phổi, cánh tay, còn có…… Gần tim.” Hyojin nhìn người phụ nữ vẻ mặt đờ đẫn, trả lời, trên thực tế, khi đưa Solji đến bệnh viện, đã mất một lượng máu lớn, có một lần, còn ngừng thở, tình huống so với lời của Hyojin nghiêm trọng hơn nhiều.

Khi Hyojin nói ra hai chữ trái tim, rõ ràng nhìn thấy đồng tử của Hyelin gắt gao co rút lại, cô hình như đã biết, không thể gạt được à, không thể gạt được, Hyelin là một cô gái băng tuyết thông minh.

Hani thẳng tắp đi đến phòng giải phẫu, cô bé kia vội vàng theo sau, lại bị cô ngăn lại.

-“Em chờ ở bên ngoài.”

-“Không muốn.” Bĩu môi, không thuận theo kháng nghị.

Thời gian ép sát, không thể nhiều lời, Hani kéo cô sang một bên, cúi đầu nói vài câu, cô gái ban đầu còn không nghe, sau lại ngoan ngoãn gật đầu, trong tay còn bị nhét vào một thứ.
Hani xoay người đi đến phòng giải phẫu, khi đi ngang qua người Hyelin, thản nhiên bỏ lại hai chữ.

-“Yên tâm.”

Cửa lớn phòng giải phẫu “Phanh” Một tiếng đóng lại, một lúc sau, đèn đỏ sáng lên.

-“Hyelin, em có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?” Nhìn cô gái từ lúc đi vào bệnh viện, thì không nói một lời, Hyojin nhẹ giọng nói.

Hyelin giống như không nghe thấy, đứng thẳng tắp, sắc mặt so với vách tường còn trắng hơn, trên quần áo dính đầy vết máu, mắt to xinh đẹp si ngốc, bên trong không có một chút thần thái.

Cúi đầu thở dài, vừa vặn di động vang lên, Hyojin đi đến một bên nhận điện thoại, sau một lúc lâu, trở về nói với cô.

-“Là Junghwa điện thoại, cậu ấy nói Jerry vừa bị bắn chết.”

Khi bọn họ nhận được tin tức đuổi tới, hiện trường đã không thể khống chế được, bảo vệ của Solji, Ater chủ sự đương nhiệm của gia tộc Choi Leith mang theo rất nhiều thủ hạ đến, còn có cảnh sát, nghe nói trong lúc bắn nhau, Jerry cũng bị thương, trên đường đưa đi cấp cứu đã tắt thở.

Junghwa lưu lại xử lý tốt hậu quả, còn bọn họ trực tiếp đem Solji bị thương hôn mê đưa đến bệnh viện. Ngón tay mảnh khảnh của Hyelin nắm lại thật chặt, vẫn như cũ không nói gì.

Hyojin bất đắc dĩ nhu nhu thái dương, tựa vào trên tường, ánh mắt quét sang cô gái Hani mang đến, nha đầu kia cầm di động không biết đang làm gì, mà cô vốn không phải là người đôn hậu hòa thuận gì, tình huống bây giờ loạn thành một đống, cô cũng lười đến chào hỏi.
Lại nhìn sang người phụ nữ tiều tụy làm cho người ta đau lòng.

-“Hyelin, Solji yêu em như vậy, sẽ không rời đi như vậy đâu.” Nói xong, Hyojin thấy Hyeljn cả người chấn động, sau đó, một giọt lại một giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng không khống chế được.

Bả vai co rúm, thanh âm nghẹn ngào không kiềm chế được từ trong cổ họng của cô tràn ra, càng ngày càng rõ ràng, một lúc sau, cô ngồi xổm xuống, khóc hệt như trẻ con.
Sợi tóc hỗn độn dính trên gương mặt, nước mắt điên cuồng chảy, cô khóc ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, bi thương muốn chết.

-“Sao…… Làm sao bây giờ?” Tiếng khóc làm cho cô ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm.

-“Chị ấy…… Nếu có việc gì, phải làm sao bây giờ……”

Một tiếng một tiếng, phát ra từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, ruột gan đứt từng khúc, ngay cả người kiên cường nhất nghe thấy loại thanh âm cũng cảm thấy mũi đau xót.

-“Em còn…… Còn chưa nói với chị ấy, em…… Em yêu chị ấy.” Nước mắt hệt như vĩnh viễn cũng không thể ngừng được, tay cầm thành nắm đấm điên cuồng đấm xuống mặt đất.

-“Em cũng chưa có nói, vẫn luôn chưa nói qua, em làm sao có thể như vậy!”

-“Hyelin.” Lo lắng Hyelin tự tổn thương mình, Hyojin tiến lên giữ chặt cô.

Nhưng là, hoa máu đỏ tươi đã nở rộ trên mặt đất, toàn thân Hyelin kịch liệt run rẩy, môi khó khăn mở ra thở hổn hển.

-“Solji, em yêu chị, em yêu chị!” Một tiếng một tiếng, vừa thâm tình lại thương xót.

-“Chị nếu chết, em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị!” Sống phải cùng một bầu trời chết phải cùng ở hoàng tuyền, cô muốn ở cùng với Solji. Giờ khắc này, không ai hoài nghi lời nói của cô.

--------

Hani kỹ thuật cao, tỉ mỉ đến làm cho người ta không thể tưởng tượng được, trong giới y học danh hào là “Quỷ y”, cũng không phải chỉ là trầm trồ khen ngợi cho có. Hôn mê suốt năm ngày sau, Solji mở ra đôi mắt đen thuần.

-“Tốt lắm, thoát ly khỏi thời kì nguy hiểm.” Hani nhìn nhìn con số trên màn ảnh.

-“Hiện tại bây giờ, nghỉ ngơi tốt, rất nhanh, là cậu có thể sinh long hoạt hổ.”

Mặc kệ là bệnh nhân hay là, người nhà, đều hoàn toàn không để ý đến ân nhân cứu mạng là ai, bọn họ nhìn đối phương thật sâu, giống như trên thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Được rồi, Hani là người thông minh, hiểu rõ đạo lý khi nào nên biến mất khi nào thì xuất hiện, nhún nhún vai, chuẩn bị về nhà ngủ ba ngày ba đêm, đã nhiều ngày quan tâm, cho dù là cô, cũng mệt mỏi. Trước khi đóng cửa, lành lạnh bỏ lại một câu.

-“Cẩn thận một chút, cảm xúc đừng quá kích động.”

Rời đi.

Solji ngây ngốc nhìn Hyelin, cô đã gầy đi nhiều. Vốn là mắt to sáng ngời, nay lõm xuống thật sâu, Solji thích gương mặt trong sáng, nhỏ.

-“Tay…… Làm sao vậy?” Nhìn tay Hyelin quấn băng gạc, mày Solji nhíu lại, vừa nói xong câu đó, ngực liền truyền đến từng đợt đau đớn.

Hyelin vội vàng cầm tay Solji.

-“Chị đừng nói nữa.” Solji vừa mới vừa tỉnh lại, không thể nói nhiều, Hyelin cầm lấy bông băng, làm trơn môi Solji.

-“Hyelin……”

Ánh mắt sắc bén của Hyelin, làm cho Solji ngoan ngoãn câm miệng, cô lớn như vậy, chưa từng nghe lời như vậy, thật là.

-“Solji, em rất tức giận, chị biết không?” Hyelin còn thật chăm chú hung hăng trừng Solji.Solji cũng ôn nhu ánh mắt thâm tình nhìn lại cô.

-“Chị khi đó hỏi em, có còn cần một người dùng cả sinh mệnh đến yêu em không, em bây giờ có thể nói cho chị biết, em không cần!” Một chữ một chữ vô cùng rõ ràng nói.

Nhìn ánh sáng trong mắt anh ảm đạm xuống.

-“Hyelin em muốn một người , có thể ở bên cạnh em, cùng nhau đi qua nửa đời còn lại, người đó nhất định phải yêu em, chiều em, mỗi ngày đều ôm em vào lòng, nấu thức ăn ngon cho em, vào lúc em thương tâm phải an ủi em, buổi tối phải cùng em xem phim, có thể cười cùng em, mỗi đêm đều ôm nhau ngủ.” Ánh sáng vừa mới ảm đạm nay lại từ từ sáng lên.

-“Người đó mỗi ngày đều phải nói cho em biết, người đó yêu em, không thể chết sớm hơn em, thân thể nhất định phải mạnh khỏe sống đến trăm tuổi.” Nụ cười yếu ớt nổi lên trên hai má Solji, đôi mắt đen bóng, sáng rực hơn bất cứ lúc nào.

-“Tôi đây…… Có được không, Hyelin?”

-“Chị……” Thanh âm của Hyelin run rẩy lên, đôi mắt trở nên ướt át.

-“Chị dám không cần em thử xem.”

Nước mắt lại rơi xuống, Hyelin đem khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay của Solji, bừa bãi khóc lớn, thật tốt quá, Solji tỉnh lại, cám ơn trời đất, cô còn có cơ hội ở cùng với Solji.

Solji lại làm cho Hyelin khóc, chỉ là lần này, trong lòng có cảm giác ngọt ngào, thật sự là chết tiệt tốt. Hyelin khóc thật lâu thật lâu, khóc đến cổ họng đều khàn khàn, khóc đến ánh mắt sưng lên còn to hơn trái hạch đào, khóc đến chăn trên giường Solji đều ẩm ướt một mảng lớn, mới chậm rãi nức nở, một tiếng một tiếng, rất đáng thương.

-“Hyelin.”

-“Làm…… Làm sao?” Ánh mắt hồng, cái mũi hồng, khuôn mặt trướng đỏ bừng, Hyelin của cô, đáng yêu đến nổi làm cho cô thật muốn hung hăng hôn.

-“Em yêu tôi, đúng không?” Đáp án, kỳ thật Solji đã biết.

-“…… Không đúng!” Thanh âm chắc như đinh đóng cột kiên định truyền đến.

-“Tôi đã biết.” Ý cười càng ngày càng sâu, Solji thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro