25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không quá lâu sau khi mua vé và bước chân vào công viên, Thanh Bảo đã được một số bạn trẻ phát hiện và xảy ra tình trạng bám đuôi khi Thanh Bảo và Thế Anh đi đến đâu thì cứ như là bị theo dõi đến đấy. Thanh Bảo dù đang rất bực tức nhưng chả muốn lớn tiếng quát tháo, Edam sau khi thức dậy trên vai Thế Anh thấy mọi người cứ luân phiên chạy theo với chiếc điện thoại luôn giơ sẵn camera lên thì tò mò cứ hỏi mãi nhưng cả chú Bâu và ba Bảo chả ai buồn trả lời. Thanh Bảo lo lắng sẽ ảnh hưởng đến con nhỏ, nên nhanh chóng bảo Thế Anh hãy quay lại xe, nhưng Thế Anh cứ một mực từ chối.

- Edam còn chưa chơi được gì mà em! 

- Chơi cái gì mà chơi nữa, nhìn đám người đằng sau đi!

Thế Anh nãy giờ dán mắt vào những trò chơi xung quanh nên không để ý sau lưng mình đã đông người đến mức nào, chỉ mới quay đầu lại một chút đã thấy rất nhiều camera đưa lên, bây giờ gã mới vội. Gã không sợ ảnh hưởng đến gã, nhưng gã lại sợ ảnh hưởng đến Thanh Bảo và Edam, rồi Thanh Bảo sẽ không buồn nói đến gã nữa cũng như sẽ không chào đón gã bước vào cuộc đời cậu với một tư cách là "một người anh lớn" hay tư cách khác. Nghĩ đoạn, gã quơ đại, chụp lấy tay của Thanh Bảo, đan hai bàn tay vào nhau rồi với một lực mạnh kéo Thanh Bảo đi thật nhanh, tránh xa khỏi tầm với của những người hâm mộ quá mức cuồng nhiệt. 

Cảm thấy không ổn, gã đành phải quay lại xe, chưa kể đến sự buồn phiền rầu rĩ trên khuôn mặt ủ rũ của Edam, Thanh Bảo thấy con buồn bã trong lòng cũng xót, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không thể trở vào công viên chơi thêm nữa. Lần này Thanh Bảo lại không ngồi ở ghế phụ, mà ngồi ở hàng ghế sau trực tiếp dỗ dành con. Dù Thanh Bảo có thật sự là một người cha nghiêm khắc và kỹ tính, nhưng đối mặt với sự thất vọng tràn trề trên gương mặt của con thì không thể nào kiềm chế được. Cậu ôm Edam ở trong lòng, vỗ vỗ lưng nhỏ rồi nói thì thầm vào tai những lời dỗ dành ngon ngọt để Edam không cảm thấy tủi thân, sau đó hát những khúc ca để ru cho nhóc con ngủ. 

Thế Anh ngồi ở ghế lái, chưa vội đánh vô lăng chạy đi, vươn tay chỉnh chỉnh gương chiếu hậu, vừa vặn nhìn thấy Thanh Bảo, Thế Anh cứ đem ánh mắt đặt lên đó, như người bị thôi miên. Từng hành động cử chỉ của Thanh Bảo đều được Thế Anh thu vào tầm nhìn, mà kể cả Thanh Bảo cũng không chú ý đến việc mình có đang bị quan sát như thế hay không, điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của nhóc con trong lòng cậu. 

- Em.

Thanh Bảo theo quán tính, ngước đầu lên, va vào ánh mắt của Thế Anh ở gương chiếu hậu. 

- Anh chở em với con về nhà, được không?

Thanh Bảo nghe xong câu hỏi, trong lòng có cảm tưởng như đây thật sự là con chung của cả hai, cách Thế Anh gọi Edam là "con" giống như Edam thật sự là con của Thế Anh vậy. Chìm mình trong suy nghĩ đó, Thanh Bảo mãi vẫn giữ im lặng, chưa trả lời Thế Anh.

- Hay em muốn đi đâu nữa, anh đưa em với con đi. 

- Tôi không quen cách gọi này.

Thế Anh có hơi nhướn mày lên, lại nói.

- Đương nhiên em không quen, nhưng mà tập làm quen là được, lúc có người khác như đang ghi hình em vẫn gọi anh như thế mà. 

- Tôi...

- Xưng là "em". - Thế Anh chỉnh cách xưng hô của cậu, làm cậu có chút bối rối và lúng túng nhẹ. Thanh Bảo hít một hơi, thở hắt ra. 

- Em...

Thế Anh nghe vậy, tim đã đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng bình tĩnh cái gì chứ? Lồng ngực đã phản ứng đến mức muốn lao xuống hôn Thanh Bảo ngay. Thanh Bảo sau đó ngay lập tức lắc đầu, thì thầm, âm lượng vẫn đủ để lọt vào tai của Thế Anh.

- Tôi muốn về nhà. 

Gã coi như hôm nay cũng đã có thêm thu hoạch một chút, không mong mỏi gì hơn, gã gật đầu rồi điều khiển xe từ từ lăn bánh.

_______

"Nói với Edam là chú Bâu xin lỗi nhá."

- Ông anh nói cái này hơn chục lần rồi đấy. - Thanh Bảo nói sau khi nghe câu quen thuộc đấy qua airpod của mình trong lúc đang chuẩn bị nấu bữa tối cho Edam.

"Hôm khác anh dẫn em với con đi bù."

- Thôi cho tôi xin. Mấy cái hình xăm lại kín cả tay nên dễ bị nhận ra muốn chết đi được.

"Thế tối nay em với con muốn đi ăn không? Anh chở đi, anh đang rảnh."

- Tôi đang làm đồ ăn rồi.

"Anh qua cùng được không? Có mua ít đồ chơi cho con, sợ con buồn."

- Ê này con tôi hay con của ông anh thế? - Thanh Bảo nghe cách gọi này không thuận tai nên liền đặt con dao đang thái hành trên thớt xuống, lớn tiếng hỏi Thế Anh bên kia đầu dây.

"Sau này cũng là con của anh. Thế Anh/anh qua nhá!" (Thế Anh hay Thế anh đều được..)

- Này, khoan, này! - chưa kịp trả lời, gã đã cúp máy, không cho cậu cơ hội từ chối.

Thanh Bảo lắc đầu, gỡ tai nghe ra rồi nhìn lấy số thức ăn đang chuẩn bị, cậu nghĩ bụng sẽ không đủ nên đành cởi tạp dề đang đeo, muốn đi mua thêm ít đồ dù trong tủ lạnh sáng nay Thế Anh đem qua đã rất nhiều.

- Edam ơi. Ba Bảo đi mua đồ chút, con ở nhà không mở cửa cho người lạ, nhớ nha.

- Dạ, ba Bảo đi cẩn thận. - Từ trong phòng, Edam vẫn đang say mê xem TV nói vọng ra, Thanh Bảo thấy cũng yên tâm nên mới mang giầy vào rồi vớ lấy ví tiền đang để trên bàn, sau đó mở cửa nhà rời đi.

Không quá lâu sau khi Thanh Bảo ra ngoài mua thức ăn, Thế Anh đã đến trước cửa, trên tay là những món quà dành cho Edam coi như là vỗ về tinh thần của nhóc sau cú bùng kèo bất đắc dĩ ban sáng. Thế Anh đưa tay lên nhấn chuông 2 lần, đến lần thứ 3 đã có một bóng dáng nhỏ nhắn, lững thững đi ra cửa. Edam nhón chân lên nhìn xem bên ngoài là ai rồi vui mừng khi thấy Thế Anh đứng đó, đôi tay thoăn thoắt mở cửa rồi niềm nở mời gã vào nhà.

Thế Anh vào bên trong, đưa đồ chơi cho Edam rồi rảo bước xuống bếp, thán phục trước căn bếp gọn gàng của Thanh Bảo. Edam cất đồ chơi xong xuôi liền chạy đến kêu Thế Anh vào phòng chơi điện tử cùng nhóc, gã rất vui vẻ đồng ý.

Cho đến khi Thanh Bảo về nhà với một túi to đồ ăn, cậu cất giầy lên kệ rồi lớn tiếng kêu.

- Edam ơi, ra xem ăn món gì ba Bảo biết ba Bảo làm nè con. - Thanh Bảo đem túi đặt lên bàn, thở ra một hơi nặng nề vì phải đi bộ một quãng khá xa. Cậu ngồi xuống tranh thủ xoa bóp vai của mình, rồi ngóng Edam ra, nhưng một lúc lâu thật lâu cũng chả thấy động tĩnh.

- Edam!

- Edam à. Làm cái gì ba Bảo kêu con không ra v-

Thanh Bảo bước vào phòng, mở toang cửa ra thì thấy một cảnh tượng không thể nào khiến cậu bất ngờ hơn.

Thế Anh và Edam,

Ngồi trên giường cậu,

Say mê chơi video game.

- S-sao anh qua đây hồi nào em không biết? Còn con, ba Bảo dặn con không mở cửa mà con không nghe lời là sao? - Thấy gã ngồi với Edam, Thanh Bảo liền lập tức đổi cách xưng hô làm sao cho nhẹ nhàng hơn rồi chất vấn cả hai chú cháu đang thản nhiên chơi đùa.

- Dạ chú Bâu đâu phải người lạ đâu. Ba Bảo nói trong công việc của ba Bảo mấy anh em thân nhau như gia đình, con coi chú Bâu như người trong gia đình giống ba Bảo á.

🤍

Up cái giờ gì mà 1h30 sáng kh hỉu luôn 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro