Chương 45: Tham hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

    Cậu thấy trong mắt anh có lệ, lấp lánh như những vì sao vụn vỡ:

   ''Anh còn không hiểu ư? Vô công bất thụ lộc, mẹ em muốn bước vào cánh cửa của Trần gia, hưởng thụ nửa đời sau vinh hoa phú quý, lấy cắp bí mật thương nghiệp của Bùi thị chính là mục tiêu của bọn em, chỉ có thể thành không thể bại. Thật ra em cũng có chút tâm tư... Khi đó em nghĩ, mình rốt cuộc cũng có cha, sinh nhật cũng được người xoa đầu tặng quà, Tết đến cũng có thể ngóng ông ấy về....''

                             

    Nước mắt cậu tuôn trào, bỏng rát. Thế Anh tức giận, người hơi run lên:

    ''Em biết tôi đối xử với em như thế, vậy mà em chỉ một lòng đi kiếm công trạng? Mẹ con hai người lên kế hoạch từ lâu rồi, từ khi Bùi thị vừa mới chú ý đến Trần gia, hai năm bên tôi, có phải mỗi ngày em đều chỉ nghĩ đến làm thế nào để ăn cắp mà không bị phát hiện? Vậy còn tôi? Nếu người thu mua Trần gia không phải là Bùi thị, không phải là tôi..... Có phải hay không với em mà nói.... Đối phương là ai cũng không quan trọng?''

                             

    Thanh Bảo lắc đầu:

    ''Không... không phải như vậy...''

                             

    ''Vậy thì thế nào?''

     Thế Anh giữ chặt tay cậu :

     ''Dụng tâm lương khổ, chỉ cần đối phương có thể giúp em đạt được mục đích, em đều không oán trách mà hiến thân, không đúng sao?''

                             

    Đáp án quả thực rất sinh động. Hóa ra không phải bởi vì yêu anh, mà chỉ vì anh vừa lúc xuất hiện, mang theo thân phận CEO Hạ thị, nắm trên tay sinh mệnh của Trần gia, tất thảy những điều đó mới là thứ hấp dẫn cậu!

                             

    Tiền tài, danh vọng là giấc mơ mà mỗi người đàn ông đều tha thiết theo đuổi, thế nhưng lúc này đây, lần đầu tiên anh cảm thấy ghét bỏ rằng vì sao mình lại có hết tất cả!

                             

    ''.... Ban đầu em chỉ nghĩ sẽ trà trộn vào làm nhân viên bình thường trong Bùi thị. Em từng tìm hiểu mảng tài chính, tiếng Anh cũng không tệ, cho nên làm việc gì em cũng không sợ vất vả. Nhưng khi đó anh vừa gặp tai nạn xe cộ, quá trình hồi phục không tốt, cảm xúc thất thường, cả công ti đều im ắng như ve sầu mùa đông, chuyện đó lúc em tới phỏng vấn cũng mới biết được. Cho nên em tự hỏi, sao lại không dùng thân phận bác sĩ đến bên cạnh anh... Bác sĩ khám chính cho anh khi đó, là người đã dẫn dắt em trong kỳ thực tập...''

                             

    ''Vậy trước kia sao em không nói ra? Hai năm bên nhau, thiếu gì cơ hội để em thành thật với tôi, em biết tôi yêu em, em muốn gì tôi đều có thể cho em, vì sao không cùng tôi thương lượng?''

                             

    ''Mẹ em...''

                             

    ''Đừng nhắc tới mẹ em!''

     Anh phẫn nộ ném tay cậu ra:

      ''Bà ta không xứng được gọi là mẹ, cũng như em không xứng được gọi là bác sĩ!''

                             

    Động tác của anh quá mạnh, lò than cùng chén bát trên bàn, tất cả bị một tay anh hất tung xuống sàn, vỡ loảng xoảng.

                             

    Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng, anh không kịp phản ứng, cũng không kịp nói một câu ''Cẩn thận!'', đã ngã nhoài ra phía sau. Thanh Bảo chắn giữa anh và bàn trà, đồ vật rơi xuống đều nện lên người cậu.

                             

    Những cái khác đều không sao, nhưng còn lò than đang cháy rực!

                             

    Chóp mũi ngửi thấy mùi khét, sắc mặt Thế Anh trắng bệch, theo bản năng ôm lấy cậu:

         ''Em thế nào, có sao không?''

                                                    
                   

    Lệ trong mắt Thanh Bảo như sương mù mãi không tan, không biết là vì những lời anh vừa nói hay vẫn vì cố nhịn đau. Thế Anh lay người cậu:

   ''Em ngồi dậy đi, để tôi xem.''

    Phía sau cậu một mảnh hỗn loạn, lò than cùng chén bát rơi tứ tung trên sàn. Mấy mẩu than hồng vương ra khắp nơi, đốt cháy vài lỗ trên phần eo áo của cậu, thảm nhung dài cũng bị thiêu đến không còn hình dáng.

    Thế Anh vén áo cậu lên, muốn xem xét vết thương, Thanh Bảo không nhịn được quay đầu lại nói:

   ''Em không sao, dập than trước đi, nguy hiểm quá.''

    Thế Anh đem lò than hồng thô bạo thả vào trong bồn nước, gấp gáp trở về ôm cậu:

    ''Mau lên lầu!''

    Cậu không nhúc nhích, nằm trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn xương hàm đẹp đẽ, tiếp tục đề tài ban nãy:

   ''Em muốn nói với anh, nhưng sợ anh không tha thứ cho em. Em không muốn mất anh... Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên em nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, cho nên em không muốn đánh mất.''

    Anh nghe thấy đáp án mình trông đợi, nhưng dường như đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. 

    ''Lên lầu đi!''

    Thanh âm anh có phần nghẹn ngào, lặp lại lần nữa. Anh hận chính mình sao không đủ sức lực để trực tiếp bế cậu lên.

   Thanh Bảo lắc đầu, giống như đang cười, lại tựa như đang khóc:

   ''... Khi đó mẹ em chẩn đoán mắc bệnh ung thư buồng trứng, là bệnh nan y. Em chỉ muốn bà ấy vui vẻ một chút, vì đó có thể là nguyện vọng cuối cùng trong đời bà.''

    ''Tôi nói em im miệng, nghe không rõ hả?''

    Anh mạnh bạo vén hết lưng áo cậu lên:

   ''Em rốt cuộc bị thương ở đâu?''

    Trên người truyền đến cơn đau bỏng rát, nhưng Thanh Bảo tựa như đã quen, cậu chết lặng, hình như vết thương cũng không đau đến thế. Cậu chỉ si mê mà nhìn anh, hôm nay cậu không uống say, nhưng vẫn nhờ rượu để nói ra hết những lời trong lòng.

    Anh đang nghĩ gì về cậu? Là gieo gió gặt bão, con hư tại mẹ, hay vẫn nghĩ đây là chiêu trò mới để lừa gạt anh?

    Tay cậu phủ lên mặt anh, vuốt ve gò má:

      ''Bùi Thế Anh....''

    Thanh âm của cậu rất êm tai, mềm mại dễ nghe, hơi run rẩy, chỉ vừa thốt ra ba chữ, anh đã cúi người xuống, đem những lời còn lại cắn nuốt vào miệng.

    Anh biết cậu muốn nói điều gì. ''Thật xin lỗi'' hoặc là ''Em yêu anh'', tình yêu sao, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ba chữ đơn giản như vậy. Anh không muốn nghe, tất thảy đều đã không còn quan trọng, kể từ khoảnh khắc cậu che chắn trước người anh, mọi thứ đều đã không còn quan trọng.

    Thế Anh dùng hết sức lực để hôn cậu, cảm thụ hương vị của cậu, không chút cản trở, thậm chí còn cảm nhận được cậu đang đáp lại, chiếc lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt câu dẫn anh.

    Hơi thở cậu chứa đầy mùi cồn nóng rực, giữa môi lưỡi còn vương mùi mơ ngọt, khiến anh trầm luân mê mẩn, khó lòng kiềm chế. Hết mút rồi liếm, anh thô bạo như giao cả mạng sống cho cậu, môi lưỡi truy đuổi, nhiệt độ trên đầu ngón tay nóng như lửa đốt.

         
                             
    Bàn tay anh rong ruổi trên người cậu, muốn tìm ra vết thương, than hồng nóng như thế, nếu dính trên da, không xử lý sẽ để lại sẹo. Tất nhiên anh cũng mang một chút tâm tư mà mơn trớn vòng eo cậu, đường nét đó, anh vẫn ghi tạc ở trong đầu. Không biết thế nào lại đi quá giới hạn, tay anh chạm phải vùng rốn lõm mềm mại, anh xoay cậu lại đối mặt với mình.

    Đó là cử chỉ của sự chiếm hữu, hận không thể hợp nhất với cậu, quyện lẫn với những xúc cảm mạnh mẽ, phẫn nộ -- một hương vị triền miên trước nay chưa từng có.

    ''Có đau không?''

  Anh buông lỏng môi cậu, hỏi. Cả hai đều thở hồng hộc, phản chiếu bóng hình nhau qua đôi mắt, Thanh Bảo không dám động đậy, sợ rằng mình vừa động sẽ không kiềm được dòng lệ muốn chực trào.

    Cậu vòng tay qua cổ Thế Anh, dùng sức kéo anh lại gần mình hơn, cánh môi dán sát. Tư vị ướt át, mềm mại mà cả hai đều trông đợi.

    Thế Anh thuận thế ôm lấy cậu, đặt cậu trên người anh. Thảm nhung dài đã bị anh ném đi xa, sàn gỗ tếch bóng láng lại lạnh băng, lưng anh dán chặt lên đó.

    Cậu phát hiện ý định của anh, không nhịn được siết vạt áo kéo anh lên. Anh luyến tiếc rời khỏi môi cậu, mập mờ lên tiếng:

    ''Giúp anh cởi đi... Anh không lạnh.''

    Ở nhà, anh chỉ mặc một lớp áo len cashmere mỏng cùng với áo sơmi. Hình ảnh cùng hương vị quen thuộc trước mắt bỗng đánh thức những xúc cảm nguyên thủy ngủ yên bấy lâu nay trong lòng cậu.

    Cậu hôn anh, muốn anh. Nghe thấy tiếng rên trầm thấp phát ra từ cổ họng Thế Anh, thế nhưng trong lòng cậu lại ngập tràn vui sướng.

    Bởi vì ngay khoảnh khắc này đây, cậu có thể khiến người mình yêu hạnh phúc. Thanh Bảo không cảm nhận được đau đớn trên người nữa, chỉ cần tim không đau, tất thảy đều tốt đẹp.

    Cậu ôm anh thật chặt, cho phép anh chậm rãi lấp đầy khoảng trống trong tim cậu. Lần trước rất đau, cảm giác khó chịu tựa như cắt từng lớp da thịt, cậu không biết anh cũng sẽ lỗ mãng như vậy. Nhưng lần này không giống, anh vẫn là Bùi Thế Anh trong trí nhớ của cậu, dịu dàng ôn nhu, luôn chiều theo cảm xúc của cậu. Đôi mắt anh trong như con suối xanh ngắt, chiếu thẳng vào trái tim cậu.

     Hai người đối mặt nhìn nhau, không biết thế nào lại nghĩ tới những năm tháng chia lìa. Là tương tư tận xương, là nghìn dặm cách trở, chỉ vì một thứ tình thân rỗng tuếch, thiếu chút nữa nước mắt lại tuôn trào.

    Thanh Bảo chỉ có thể ôm lấy bả vai anh, cắn xuống, không mạnh không nhẹ, đem nước mắt nuốt ngược trở về. Trên người Thế Anh thấm ướt một mảng mồ hôi nóng ẩm, nếm thử sẽ thấy vị hơi mặn, tựa như nước mắt của cậu.

    Anh cường ngạnh, nhưng rồi lại dịu dàng, sợ làm cậu đau. Anh khẽ cắn lên vành tai non mềm của cậu, hơi thở ấm áp vương vấn bên tai, đó là một loại an ủi không tiếng động.

    Cậu được bao quanh trong biển tình dịu dàng này. Thật ra, anh cũng vậy. Ấm áp nồng nàn men lên giữa nơi hai đôi môi giao thoa, mãi đến khi hô hấp khó khăn, mới chậm rãi thối lui, trả lại không gian thoải mái cho hai người.

     Bọn họ ngủ thiếp đi trên sàn nhà, đắp một tấm chăn lông dê, thả mình trong nhiệt độ cơ thể của đối phương, một chút cũng không thấy lạnh.

    Nửa đêm Thanh Bảo khát nước tỉnh dậy. Đèn trên trần tắt tối om, chỉ bật một chiếc đèn bàn gần sofa. Thế Anh không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, anh quấn khăn choàng tắm lỏng lẻo, ngồi bên chân cậu.

    ''Sao anh không ngủ?''

    Cậu cũng quấn chăn ngồi dậy, chỉ để lộ bả vai cùng xương quai xanh quyến rũ.

    ''Đừng lộn xộn, gót chân em có vết bỏng.''

    Chỉ lo tham hoan, kết quả là anh không tìm được vết thương trên người cậu. Mãi đến khi nửa đêm tỉnh giấc, anh mới tìm lại lần nữa.

   Thanh Bảo ngược lại ngủ miên man, anh phá bọt nước khử trùng cho cậu, cậu cũng không biết đau.

    Có điều lúc này cả hai đều không thể ngủ thêm nữa, Thanh Bảo mím môi, Thế Anh nâng bàn chân cậu lên xem qua, bôi thuốc , sau đó cẩn thận ôm cậu vào lòng, cầm ly nước trên bàn đưa cho cậu:

    ''Có muốn uống nước không?''





           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro