Chương 02: Hội thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu là người về nhất.

1

"Tiểu Du, con về đón em trước đi, nó sắp tan học rồi."

Mẹ Hướng từ trong nhà gọi vọng ra.

Hướng Du đứng thẳng dậy, nhìn quanh: "Chiều nay vẫn đông người nhỉ? Mẹ làm một mình có được không?"

Mẹ Hướng vừa lau tay, vừa từ trong nhà bước ra: "Được rồi, mẹ nhờ dì Trần đến giúp rồi. Mẹ không yên tâm để em con ở nhà một mình, con về xem nó làm bài tập nhé."

Nghe vậy Hướng Du không nói thêm gì.

Nhà chỉ có ba người: cô, em gái và mẹ. Bố cô thường xuyên đi làm xa, chỉ về nhà vài ngày vào dịp Tết nên mọi gánh nặng trong nhà đều đổ lên vai mẹ cô.

Mẹ Hướng tự mở một cửa hàng quần áo, buôn bán khá tốt. Mỗi ngày bà ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và về lúc 11 giờ đêm, ngày nào cũng bận rộn không ngơi tay. Khi Hướng Du đi học, mẹ cô còn phải lo chăm sóc em gái, thời gian nghỉ ngơi vô cùng ít ỏi.

Hướng Du rất thương mẹ nên hầu như mỗi cuối tuần cô đều đến cửa hàng giúp đỡ.

Cô giúp mẹ sắp xếp đợt hàng cuối cùng trong ngày rồi mới rời đi.

Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời đang dần lặn xuống ở phía cuối đường.

Cô liếc nhìn điện thoại, lớp học năng khiếu của em gái còn khoảng 30 phút nữa mới tan. Từ đây đến đó chỉ mất tầm mười mấy phút, cô hơi hối hận vì đã ra khỏi cửa hàng sớm, đáng lẽ cô có thể ở lại giúp mẹ thêm một lúc.

Hướng Du giảm tốc độ, mở điện thoại trả lời vài tin nhắn.

Khi cô ngẩng đầu lên, cô nhận ra một dáng người quen thuộc đứng ở góc đường.

Cô khẽ nín thở, đôi mắt hiện lên niềm vui bất ngờ.

Tống Hoài Thời.

Hướng Du đứng yên, không định tiến đến làm phiền anh. Trong tay anh còn đang dắt theo một đứa trẻ, tầm khoảng bảy, tám tuổi, tay cậu bé ôm một quả bóng rổ.

Khoảng cách giữa Hướng Du và Tống Hoài Thời vừa đủ để cô có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Cô nghiêng người, giả vờ bấm điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Tống Hoài Thời.

“Em chỉ mượn anh 200 đồng thôi mà? Đợi em mua quà cho chị Giai Tuệ xong, em sẽ từ từ trả lại cho anh.”

Cậu bé đứng đó, dõng dạc nói với Tống Hoài Thời.

Tống Hoài Thời tựa lưng vào lan can bên đường: "Từ từ trả? Đến bao giờ em mới trả được? Mua xong quà này rồi lại mua tiếp quà khác, anh đợi đến bao giờ mới nhận lại tiền?"

Cậu bé bực bội: "Chỉ vài trăm đồng thôi mà! Anh cho em mượn đi, đến Tết em nhận tiền mừng tuổi sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi!"

Tống Hoài Thời bật cười: “Em và chị Giai Tuệ của em giống nhau ghê.”

Cậu bé ngay lập tức nổi cáu, cứ bám lấy Tống Hoài Thời để xin tiền. Tống Hoài Thời dựa hẳn vào lan can, khuỷu tay chống lên, ra vẻ cứ thế đợi cậu bé mệt rồi dừng lại.

Hướng Du lén liếc nhìn một lần nữa, ánh sáng vàng của hoàng hôn chiếu lên Tống Hoài Thời, nhuộm vàng mái tóc anh, khiến gương mặt anh càng thêm dịu dàng trong khung cảnh ấy.

Cô quay đầu lại, mặt dần ửng hồng.

Chờ đợi một lúc lâu, Hướng Du bất chợt nghe thấy Tống Hoài Thời nói: “Mang tiền đến cho ông cụ kia đi.”

Hướng Du ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Hoài Thời vỗ đầu cậu bé, tay chỉ về phía một người ăn xin không xa.

Cậu bé không làm loạn nữa, ngoan ngoãn mang tiền cho ông cụ rồi chạy quay lại.

Hướng Du nghĩ, Tống Hoài Thời thật khác biệt so với những chàng trai cô từng gặp.

Cô tưởng rằng cậu bé không gây sự nữa và hai người họ sẽ rời đi.

Nhưng không ngờ, cậu bé vừa chạy về lại tiếp tục giận dỗi, nắm lấy tay Tống Hoài Thời kêu lên: “Anh còn thương ông cụ mà không thương em.”

Nghe vậy, Hướng Du không nhịn được cười, cậu bé cũng ghen được sao?

Thấy Tống Hoài Thời không đáp, cậu bé tức giận ném quả bóng rổ ra xa. Thật không may, quả bóng bay đúng vào người Hướng Du đang đứng gần đó.

Hướng Du cảm giác như mình vừa bị phát hiện.

Sắc mặt của Tống Hoài Thời lập tức trở nên nghiêm trọng. Cậu bé nhận ra mình gây họa, lùi lại một bước đầy sợ hãi.

Hướng Du ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Hoài Thời đang nhìn mình.

Biểu cảm trên gương mặt anh hiện lên vẻ bất ngờ.

Cô cúi xuống nhặt quả bóng lên, đúng lúc Tống Hoài Thời tiến lại gần, cười chào cô: “Trùng hợp quá.”

Hướng Du mỉm cười đáp lại anh, cúi đầu đưa bóng cho cậu bé.

Cậu bé ngập ngừng một lúc lâu mới dám đưa tay nhận bóng, lí nhí nói một câu: “Cảm ơn chị.”

Tống Hoài Thời vỗ nhẹ lên sau đầu cậu bé: "Tống Hoài An, xin lỗi chị đi."

Tống Hoài An ôm quả bóng, cúi đầu rất thấp, không dám nhìn vào mắt Hướng Du: "Chị, em xin lỗi."

Hướng Du vội cười xua tan bầu không khí căng thẳng: "Không sao đâu, trẻ con mà."

Tống Hoài Thời liếc nhìn xuống quần của Hướng Du. Hôm nay cô mặc quần trắng, phần bắp chân đã bị bẩn.

“Xin lỗi nhé,” Tống Hoài Thời chỉ vào ống quần của cô, “Quần của cậu bị bẩn rồi.”

Hướng Du chớp mắt, cười đáp: “Không sao đâu, chẳng ảnh hưởng gì mà.”

Tống Hoài Thời còn định nói gì đó, nhưng Hướng Du nhìn điện thoại, thấy sắp đến giờ em gái tan học.

Không ngờ cô đã đứng đó lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Cô vội vã chào Tống Hoài Thời rồi nhanh chóng băng qua đường.

Tống Hoài Thời dõi theo bóng dáng Hướng Du dần biến mất, đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ đầu Tống Hoài An. Cậu bé lập tức giơ tay ôm đầu, ấm ức nhìn anh.

Tống Hoài Thời liếc cậu bé: "Quả bóng rổ của em bẩn thế, làm quần người ta ra nông nỗi đó."

Tống Hoài An bĩu môi: "Em không cố ý mà."

Tống Hoài Thời không nói gì thêm, quay người bước đi.

Tống Hoài An đứng đó xoa đầu, rồi vội vàng chạy theo. "Anh ơi, chị đó là bạn của anh à?"

"Là bạn thân của chị Giai Tuệ em đấy."

"Hả? Chị ấy có mách chị Giai Tuệ không? Nếu mách, chẳng phải hình tượng của em trước mặt chị ấy sẽ bị phá hỏng sao?"

Tống Hoài Thời dừng bước, lạnh lùng liếc Tống Hoài An: "Em còn hình tượng gì trước mặt Lục Giai Tuệ nữa sao?"

Tống Hoài Thời liếc về phía Hướng Du vừa rời đi: "Thay vì lo lắng, em nên nghĩ cách đền bù cho chị ấy đi."

Chủ nhật, khi quay lại trường.

"Hướng Du."

Vừa xuống xe buýt, Hướng Du đã nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Cô ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, và khi nhận ra người đó, cô lập tức sững lại.

Tống Hoài Thời chạy đến: "Trùng hợp quá nhỉ."

Hướng Du mỉm cười đáp lại.

Áo khoác đồng phục của anh không kéo khóa, trông có chút phóng khoáng và không nghiêm túc.

Hai người đứng trò chuyện vài câu rồi cùng nhau đi về phía trường. Sau vài bước, Tống Hoài Thời tiến lại gần Hướng Du hơn.

Khoảng cách giữa họ rất gần, và đột nhiên, cô ngửi thấy mùi hương đào quen thuộc.

Hướng Du liếc nhìn áo khoác của Tống Hoài Thời, đó chính là chiếc áo mà cô đã giặt.

Có vẻ như Tống Hoài Thời cũng ngửi thấy mùi hương, anh mỉm cười nói: "Nước giặt của cậu thơm thật, giữ mùi lâu ghê."

Hướng Du cười đáp: "Vậy sao?"

Mùi đào nhạt dần, có lẽ bộ não đã quen với nó.

Hướng Du cúi xuống ngửi cổ áo của mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Thật tuyệt, cùng một mùi hương với anh.

"À này," Tống Hoài Thời bỗng nói, " Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"

Hướng Du ngạc nhiên, lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."

Tống Hoài Thời: "Là vì chuyện hôm qua. Em trai tớ về nhà, thấy áy náy vì đã làm bẩn quần áo của cậu nên nhờ tớ mua trà sữa thay lời xin lỗi."

Hướng Du cười: "Cậu và em trai cậu khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi mà."

Dù Hướng Du liên tục từ chối nhưng Tống Hoài Thời nhất quyết muốn mời cô uống trà sữa để xin lỗi.

Cô không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý.

Xe cộ không ngừng lướt qua, Hướng Du liếc nhìn đường và tìm chủ đề để nói: "Em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trông em ấy như mới bảy tám tuổi thôi nhỉ?"

Nghe vậy, Tống Hoài Thời nhướn mày: "Bảy tám tuổi á?"

Anh bật cười: "Làm gì có, nó mười một tuổi rồi. Chỉ là nhìn trông bé thôi."

Hướng Du ngơ ngác.

Nhìn mặt và chiều cao của em trai Tống Hoài Thời, cô cứ ngỡ cậu bé chỉ học lớp một.

Tống Hoài Thời nói đừng để bị vẻ ngoài của em trai mình đánh lừa, thực ra cậu ta là "kẻ quậy phá". Anh nói: "Hôm qua nó biết mình làm sai nên ngoan hơn, chứ bình thường nó đâu có hiền thế."

Hướng Du nghe Tống Hoài Thời kể về những chuyện thú vị của em trai anh, không nhịn được mà mỉm cười. Anh bảo rằng sống cùng em trai là một cuộc chiến trí khôn không hề dễ dàng.

Hướng Du cúi đầu cười, không ngờ Tống Hoài Thời lại có một khía cạnh như thế.

Trong giờ tự học buổi tối, Hướng Du là phó lớp trưởng, thu thập bài tập của lớp rồi mang đến văn phòng giáo viên.

Trình Định kéo Hướng Du lại, nhất quyết nhét cho cô mấy gói trà cúc giúp hạ hỏa, dặn cô chú ý giữ gìn sức khỏe.

Hướng Du nhìn mấy gói trà cúc trên tay, có phần ngán ngẩm nhưng vẫn đành bỏ vào túi.

Khi cô chuẩn bị rời đi, Trình Định lại nhờ cô tiện tay mang đồ đến cho một giáo viên khác.

Hướng Du cũng không có ý kiến gì, học sinh giúp thầy giáo làm việc là chuyện nên làm, huống chi cô vừa miễn cưỡng nhận trà cúc của Trình Định, “ăn của người ta thì khó nói không”.

Trình Định xếp một chồng tài liệu trên bàn rồi đưa cho Hướng Du, sau đó lại lấy từ ngăn kéo thêm mấy gói trà cúc đặt lên trên.

Hướng Du cạn lời.

Trình Định nói: “Mang đến cho giáo viên chủ nhiệm lớp 8 khối tự nhiên trên lầu.”

Hướng Du sững lại.

Đó là lớp của Tống Hoài Thời.

Trường có bảy lớp cho mỗi khối tự nhiên và xã hội, lớp 8 đến lớp 14 của khối tự nhiên đều ở trên lầu, trong khi các lớp khối xã hội nằm ở dưới. Hướng Du học lớp 3 khối xã hội.

Học sinh khối tự nhiên và khối xã hội thường không có nhiều cơ hội tiếp xúc, phòng làm việc của giáo viên cũng tách biệt nên trước khi quen biết Tống Hoài Thời, dù từng nghe qua tên anh, Hướng Du vẫn chưa gặp anh bao giờ.

Nhưng hôm nay, cô lại có cơ hội hiếm hoi lên lầu, mà còn là đến lớp 8.

“Em đứng đó làm gì vậy?”

Được Trình Định nhắc nhở, Hướng Du lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy đi lên lầu.

Các văn phòng trong tòa nhà đều nằm về một phía, chỉ khác là trên lầu hay dưới lầu.

Cô có thể đi cầu thang bên cạnh văn phòng nhưng lại cố ý chọn đi đường vòng, đi cầu thang ở phía bên kia của tòa nhà.

Cô cũng không hiểu vì sao, có lẽ chỉ đơn giản là muốn ghé qua lớp 8 xem thử.

Khi đi ngang lớp 8, Hướng Du thấy tim đập mạnh, cảm giác hồi hộp vô cớ trỗi dậy.

Đi qua cửa sổ, cô liếc nhìn vào trong lớp. Các học sinh lớp 8 đều đang cúi đầu làm bài, không ai chú ý đến cô ở bên ngoài.

Cô quét mắt nhìn qua lớp nhưng không thấy Tống Hoài Thời đâu.

Có chút thất vọng, trái tim đang treo cao dần hạ xuống, cảm xúc bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Hướng Du đi đến trước cửa văn phòng, gõ cửa rồi ngẩng đầu lên. Trước mắt cô bất ngờ hiện ra một người không ngờ đến.

Tống Hoài Thời đang ở đây.

Thấy cô, Tống Hoài Thời cũng ngạc nhiên: “Hướng Du?”

Hướng Du tiến vào, nhìn thầy giáo đứng cạnh Tống Hoài Thời.

Thầy giáo hỏi: “Em tìm ai?”

Hướng Du đáp: “Thầy là chủ nhiệm lớp 8 phải không ạ?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Em là học sinh của thầy Trình Định, thầy nhờ em mang ít đồ đến cho thầy.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp 8 gật đầu, chỉ vào bàn: “Cứ để ở đó.”

Khi Hướng Du đặt đồ xuống, giáo viên lớp 8 liếc thấy mấy gói giấy bên trên, cầm lên hỏi: “Cái gì đây?”

Hướng Du thật thà trả lời: “Trà hoa cúc ạ.”

Giáo viên lớp 8 hơi ngơ ngác.

Hướng Du lặp lại lời Trình Định: “Thầy Trình nói để thầy uống cho hạ hỏa.”

Giáo viên lớp 8 thầm nghĩ: Mình chỉ tâm sự với Trình Định hôm qua rằng vợ mình đi công tác nửa tháng rồi, thế mà Trình Định lại để một học sinh mang trà hoa cúc đến chế giễu mình sao?

Tất nhiên, thầy ấy không nói ra điều này.

Tống Hoài Thời đứng bên cạnh nghe được câu nói đó, liền bật cười thành tiếng.

Giáo viên lớp 8 thấy vậy liền vẫy tay: “Thôi, tôi hiểu rồi, cảm ơn em nhé.”

Sau đó, thầy rút mấy tập tài liệu từ chồng giấy Hướng Du vừa mang tới đưa cho Tống Hoài Thời rồi bắt đầu đuổi khéo: “Tống Hoài Thời, em cũng ra ngoài đi.”

Tống Hoài Thời đáp lời, quay người đi ra cùng với Hướng Du. Vừa ra khỏi văn phòng, Tống Hoài Thời vẫn cười nói: “ Cậu gan thật đấy, dám nói những lời đó trước mặt thầy Giang.”

Hướng Du đáp: “Thầy chủ nhiệm lớp tớ bảo thế mà.”

Tống Hoài Thời cười càng lớn hơn.

Không hiểu sao, khi thấy Tống Hoài Thời cười vui như vậy, Hướng Du lặng lẽ rút một gói trà cúc từ túi ra, cẩn thận đưa đến trước mặt anh: “Hay là... Cậu cũng uống trà cúc cho hạ hỏa?”

2

Ánh đèn ngoài cửa sổ đã thu hút sự chú ý của Hướng Du.

Đèn trên lối đi trong vườn hoa nhấp nháy liên tục, không rõ là do bóng đèn hỏng hay kết nối không tốt. Thêm vào đó, khung cảnh bên ngoài tối đen như mực, tạo nên một bầu không khí kỳ quái.

Bên tai cô vang lên tiếng lật sách, lớp học rất yên tĩnh, chỉ một âm thanh nhỏ cũng đủ tạo ra sự náo động.

Hướng Du không thể tập trung vào sách vở, cô chống cằm, đăm chiêu nhìn về phía chiếc đèn đường đang nhấp nháy.

Đèn ngoài cửa sổ nhấp nháy liên tục, làm Hướng Du chợt nghĩ đến những ngôi sao.

Lâu sau, cô thu ánh mắt lại, nghiêng đầu một chút và vô tình nhìn thấy cái tên "Tống Hoài Thời" được cô viết bằng bút chì ở góc bàn.

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa cái tên ấy trên mặt bàn.

Cảm giác của cô dành cho Tống Hoài Thời rốt cuộc là gì?

Tại sao cô lại thường xuyên chú ý đến tất cả mọi thứ liên quan đến anh, thậm chí làm những việc mà chính cô cũng không hiểu rõ mục đích?

Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí cô, không ngừng xoay vần.

"Bốp!" Đột nhiên, một âm thanh vang dội cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Du, kéo cô trở về thực tại.

Cô ngẩng đầu lên, thấy nhiều bạn trong lớp đang quay lại nhìn mình.

Lục Giai Tuệ vừa dựng lại chiếc cốc bị đổ trên bàn, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, Tiểu Du, tớ vô tình va phải thôi.”

Hướng Du cười nhẹ, ra hiệu không sao.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cốc, hình ảnh chú thỏ đang thổi bong bóng trên cốc trông rất dễ thương.

Suy nghĩ của Hướng Du bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn. Cô quay lại nhìn ra cửa sổ, lại tiếp tục ngây người nhìn cái đèn đường hỏng kia.

Cảm giác của cô dành cho Tống Hoài Thời dường như có gì đó khác biệt.

Nhưng cảm giác đó là gì?

Là luôn muốn chú ý đến anh, hay là muốn hiểu biết mọi điều về anh?

"Đến hội thao rồi, cậu đăng ký thi môn gì?" Lục Giai Tuệ đưa tờ đăng ký cho Hướng Du.

Hướng Du nhìn qua vài lần: "Chọn môn nào dễ dàng ấy."

Lục Giai Tuệ vừa nói xong, ủy viên thể dục đã cầm tờ đăng ký, cười toe toét đi tới. Anh ta nhảy lên ghế ngồi trước mặt Hướng Du: " Chị Du."

Hướng Du nhìn vẻ mặt cậu ta là biết ngay cậu ta đang định làm gì, liền từ chối khéo: "Không được, tớ già rồi, chạy không nổi nữa."

Ủy viên thể dục lập tức xịu mặt, nằm dài ra bàn của Hướng Du, khẩn khoản: "Chị ơi, cứu em với! Nếu không có ai đăng ký chạy 1500m nữ, em sẽ phải mặc váy chạy đấy!"

Khả năng chạy bền của Hướng Du luôn rất tốt. Lần trước, trong năm đầu trung học phổ thông, cô vô tình chọn nhầm đăng ký thi 1500m. Khi đó ủy viên thể dục này đã an ủi cô rằng chỉ cần tham gia cho vui là được. Nhưng đến lúc thi, Hướng Du lại như một con ngựa ô, đột phá ở vòng rưỡi cuối và giành giải nhất.

Vì vậy lần này ủy viên thể dục coi cô là cứu cánh.

Hướng Du mỉm cười: "Mặc váy cũng không sao, biết đâu lại thu hút được sự chú ý của các đàn em."

Thực ra cô không muốn tham gia, lần trước là bị ép buộc, mà cô lại có tính cách đã làm thì phải làm cho tốt nên mới cố gắng hết sức để đạt thành tích tốt.

Nhưng lần này cô thực sự không muốn thi nữa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, ủy viên thể dục thấy vậy đành ngậm ngùi rời đi.

Hướng Du tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng không ngờ từ tiết học đó trở đi, ủy viên thể dục cứ bám lấy cô. Không chỉ vậy, cậu ta còn cố tình ăn trưa cùng nhóm bạn nữ của cô.

Lục Giai Tuệ bắt đầu thấy phiền phức, vừa mở miệng phàn nàn thì bị ủy viên thể dục cắt lời: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể đăng ký."

Lục Giai Tuệ lập tức im lặng.

Giang Vận cười khúc khích thì thầm với Hướng Du: "Ủy viên thể dục bây giờ chẳng khác nào nhân viên bán hàng cuối tháng không đạt chỉ tiêu."

Hướng Du bật cười.

Cuối cùng, để không làm phiền Lục Giai Tuệ và các bạn nữa, Hướng Du đành đồng ý.

Thôi thì, dù sao đây cũng là hội thao cuối cùng của đời học sinh trung học.

Lục Giai Tuệ an ủi: "Không sao đâu, chỉ là chạy 1500m thôi mà. Lúc đó nhờ Tống Hoài Thời đưa nước cho cậu, đảm bảo cậu sẽ hồi phục ngay lập tức."

Hướng Du cười: "Thôi đi, cậu cứ ghép đôi lung tung làm gì."

"Chẳng phải cậu không dám đối diện với cảm xúc của mình sao?" Lục Giai Tuệ nói, "Tiểu Du à, cậu quá rụt rè! Tuổi trẻ phải dám sống hết mình! Nếu không, sau này cậu sẽ hối tiếc."

Hướng Du vẫn cười, lắc đầu.

Lục Giai Tuệ liếc mắt với cô: "Tớ có chừng mực mà."

Hướng Du không biết nói gì, chỉ đành để Lục Giai Tuệ tự quyết.

Ngày hôm sau.

"Hướng Du."

Hướng Du quay đầu nhìn lại.

Lớp trưởng chạy đến, thở hổn hển: "Cậu rảnh không?"

"Có, rảnh mà," Hướng Du vặn nắp chai nước lại, "Sao thế?"

Lớp trưởng đưa cho cô tờ giấy xác nhận: "Làm ơn mang tờ này đến phòng sinh viên giúp tớ, tớ phải qua phòng thầy Trình."

“Được thôi.”

Lớp trưởng nói tiếp: “Cậu đi ngay bây giờ nhé, lớp mình là lớp cuối cùng chưa nộp đấy.”

Hướng Du ôm một chồng phiếu trả lời, vừa đi tới sảnh chính của tòa nhà hành chính thì có một nhóm nam sinh đang đập bóng rổ bước tới.

Cô không để ý, thu hồi ánh mắt và không để tâm đến họ nữa.

Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng hét: "Cẩn thận!" Hướng Du theo phản xạ ngẩng đầu lên, và một cơn gió lướt qua tai cô, quả bóng rổ lướt sát qua mặt cô.

Cô giật lùi vài bước, làm rơi hết chồng phiếu xuống đất.

"Trương Tử Kiệt, cậu gây họa rồi! Sao lại ném bóng lung tung như thế, đụng trúng người ta rồi!"

“Tôi chỉ định ném cho Hoài Thời ở phía sau thôi mà!”

"Cậu có sao không?"

Hướng Du vừa quay đầu, khuôn mặt của Tống Hoài Thời đã hiện ra ngay trước mắt cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng sợi lông mịn trên mặt anh. Hướng Du cảm thấy từ khi quen biết Tống Hoài Thời, cô liên tục tình cờ gặp anh.

Thật trùng hợp quá nhiều rồi.

Tống Hoài Thời đứng thẳng dậy, cười nửa đùa nửa thật với đám bạn phía sau: “Gây họa rồi còn không mau lại xin lỗi?”

Một nhóm nam sinh cười rộ lên, đẩy một người trong số họ ra phía trước.

“Đi xin lỗi đi.”

“Đúng là cậu đáng bị đánh.”

Nam sinh bước ra, gãi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi bạn nhé, mình sẽ nhặt ngay cho cậu.”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng cúi xuống nhặt những phiếu trả lời rơi trên đất.

Hướng Du gật đầu rồi cũng cúi xuống nhặt mấy tờ phiếu.

Ngón tay cô vừa chạm đến một tờ thì một bàn tay khác đã nhanh hơn nhặt nó lên.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Hoài Thời.

Tống Hoài Thời cười khẽ, đưa tờ phiếu cho cô: "Này."

Tim Hướng Du đập chậm lại nửa nhịp, vài giây sau cô mới nhận lấy.

Cô vừa quay người, nam sinh kia cũng đã nhặt hết phiếu và đưa lại cho cô, đồng thời nói thêm lời xin lỗi.

Cô cười nhẹ: "Không sao, lần sau cẩn thận hơn nhé."

"Chắc chắn rồi, chắc chắn." Nam sinh kia quay đầu hỏi Tống Hoài Thời: "Hoài Thời, đi chơi bóng không?"

Ở phía xa, nhóm nam sinh khác cũng gọi với: "Tống công tử, có tham gia trận đấu không? Đám nhóc lớp 9 đang chờ ở sân đấy."

Tống Hoài Thời cười nhẹ, giơ chồng phiếu lên: “Phải đi nộp phiếu cho phòng sinh viên đã.”

“Phòng sinh viên ở tận tầng 5, cậu nhanh nhanh đi. Bọn mình ra sân trước đợi cậu.”

Tống Hoài Thời vừa định đáp lại thì nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai: “Ờm...”

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy Hướng Du chỉ vào chồng phiếu trên tay anh: “Hay là để mình giúp cậu nộp nhé?”

Tống Hoài Thời hơi sững người, rồi cười đáp: “Không cần đâu, chúng ta đi cùng nhau nhé?”

Hướng Du mỉm cười đáp: “Cũng được.”

Nhưng đi được nửa chặng, Tống Hoài Thời đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.

“Tống Hoài Thời, em đến lấy danh sách lớp của mình nhé.”

“Nhưng em còn phải đi nộp phiếu trả lời nữa!” Tống Hoài Thời nói.

Hướng Du lại đề nghị giúp anh nộp cả chồng phiếu. Lần này Tống Hoài Thời không từ chối nữa: “Vậy cảm ơn cậu nhé, Hướng Du. Hôm khác mời cậu uống nước.”

“Không có gì, đừng khách sáo.”

Tống Hoài Thời vừa rời đi, Hướng Du nhìn xuống cánh tay mình, rồi ôm chồng phiếu của hai lớp tiếp tục đi đến phòng sinh viên.

Trước cửa phòng sinh viên.

“Cộc cộc cộc—”

Hướng Du đẩy cửa bước vào: “Xin lỗi đã làm phiền.”

Cô tiến đến bàn làm việc: “Đây là phiếu trả lời của tuần trước.”

Giáo viên chỉ vào chiếc bàn bên cạnh: “Đặt lên đó nhé, tìm chỗ trống để không lẫn với lớp khác.”

Hướng Du gật đầu, đi sang một bên sắp xếp chồng phiếu trong tay.

Lúc nãy Tống Hoài Thời đặt chồng phiếu của lớp anh vào tay cô, làm lẫn lộn với phiếu của lớp cô, giờ đây chúng đã trộn thành một chồng. Trên cùng là phiếu của lớp Tống Hoài Thời.

Cô ước lượng một chút rồi tách ra một phần và đặt lên bàn.

Cô nhìn xuống, thấy tờ trên cùng của chồng phiếu là của Tống Hoài Thời. Ở mục họ tên, ba chữ "Tống Hoài Thời" được viết rất đẹp.

Chữ của anh rất bay bổng nhưng không nguệch ngoạc, lớn mà vẫn ngay ngắn.

Hướng Du chăm chú nhìn tờ giấy một lúc rồi mới đặt nó trở lại chồng phiếu của lớp 8, sau đó đặt phiếu của lớp mình lên chỗ trống bên cạnh. Khi liếc mắt qua, cô bỗng dừng lại.

Tờ trên cùng của lớp cô, trong mục họ tên, có viết—

Hướng Du.

Tống Hoài Thời và Hướng Du

Tuổi thanh xuân của bạn đã bao giờ khiến bạn vui mừng chỉ vì một điều nhỏ nhặt chưa?

Chẳng hạn như khi hai vật dụng của bạn và người ấy được đặt cạnh nhau.

Mỗi khi Hướng Du nhớ lại bản thân mình ở thời điểm đó, cô không thể không mỉm cười.

Cười vì thích, hay cũng có chút tự chế giễu bản thân.

Cô bé mười bảy tuổi dường như rất dễ dàng hài lòng, chỉ cần quyển vở của mình và vở của người ấy được đặt cạnh nhau là tâm trạng đã có thể trở nên vui vẻ.

Đó có lẽ là niềm hạnh phúc và cũng là nỗi buồn của một người đang yêu thầm.

Nhưng khi Hướng Du hồi tưởng lại những điều nhỏ nhặt ấy vào năm cô hai mươi bảy tuổi, cô không khỏi cảm thấy ghen tị với chính mình của mười năm trước.

Khi đó cô có thể nắm giữ những điều nhỏ nhặt ấy, nhưng Hướng Du của hai mươi bảy tuổi lại không bao giờ có thể sở hữu chúng nữa.

Sau khi nộp xong phiếu trả lời, Hướng Du không vội về lớp mà vòng ra sân bóng rổ.

Cô nấp sau góc tường, lén nhìn vào trong và ngay lập tức nhận ra Tống Hoài Thời. Người ta thường nói rằng, khi để ý đến ai đó, bạn sẽ luôn là người đầu tiên nhận ra họ trong đám đông.

Tống Hoài Thời đã cởi áo đồng phục, trên người mặc bộ đồ thể thao với con số “8” ở sau lưng.

Anh không giống như những người khác chỉ mặc áo ba lỗ thể thao, bên trong anh còn mặc thêm một chiếc áo phông ngắn tay.

Tống Hoài Thời luôn như vậy, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất của một chàng trai trẻ tuổi.

Sau một trận đấu, trong lúc nghỉ ngơi, Tống Hoài Thời nhấc gấu áo lên lau nhẹ mũi, sau đó đứng tại chỗ vận động các cơ bắp. Anh nhận lấy quả bóng từ tay người khác, ôm bóng đứng giữa sân cười một cái.

Hướng Du đứng không xa, cô thu hết mọi biểu cảm trên gương mặt anh vào trong mắt.

Khóe miệng anh cong lên thành một đường cong đẹp, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ.

Khoảnh khắc đó, nụ cười của anh đã khắc sâu vào trái tim Hướng Du.

Dịu dàng, vui vẻ, và phong thái lịch lãm. Anh chính là hiện thân của mọi nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết.

Tống Hoài Thời.

3

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Vài tiếng pháo hoa nổ vang, đánh dấu lễ khai mạc chính thức của hội thao trường Du Trung.

“Đội hoa của Trường Trung học Du Hiệp đang tiến vào...”

Tiếng nhạc “Hành khúc vận động viên” vang lên khắp sân trường, cờ hoa được treo rợp trời.

Các khối lớp lần lượt tiến vào, bắt đầu là khối lớp 10, tiếp theo là lớp 11, khối lớp 12 không tham gia.

Toàn bộ học sinh khối 11 đang chờ tại quảng trường nhỏ để chuẩn bị tiến vào. Do thời gian chờ đợi khá lâu, các học sinh tụ tập thành từng nhóm trò chuyện.

“Giang Vận, đồng phục lớp của các cậu trông đẹp thật đấy. Nhìn đồng phục lớp mình mà xem, quê mùa thật chứ.”

“Haha, thầy chủ nhiệm lớp cậu vốn nổi tiếng với gu thẩm mỹ kém mà, ai mà không biết.”

... ...

Hướng Du cười theo mấy câu nói đùa của họ, nhưng ánh mắt không khỏi hướng về phía lớp của Tống Hoài Thời. Nhưng xung quanh toàn là người, cô không thể nhìn thấy gì cả.

Cô nói với Lục Giai Tuệ rằng mình cần đi vệ sinh, rồi bước ra khỏi hàng ngũ lớp.

Nhà vệ sinh nằm ở khu dành cho lớp tự nhiên, Hướng Du liếc nhìn vào đám đông nhưng vẫn không thấy Tống Hoài Thời đâu, đành thôi nhìn và bước vào nhà vệ sinh.

Khi cô vừa rửa tay xong và bước ra ngoài, cô đột ngột đụng trúng một cái đầu rồng.

“Xin lỗi bạn,” người đang cầm cây gậy rồng từ phía bên kia thò đầu ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, “Hướng Du?”

Hướng Du xoa đầu, ngước lên và thấy Tống Hoài Thời đang đứng trước mặt, tay cầm cây gậy rồng.

“Sao lại dừng lại thế Hoài Thời?”

“Đi tiếp đi, cản đường rồi.”

Phía sau vang lên tiếng thúc giục, Hướng Du lập tức lùi lại vài bước.

Tống Hoài Thời cười với cô rồi cầm cây gậy rồng đi tiếp. Khi cả đoàn múa lân đã đi qua, Hướng Du mới theo sau.

“Này, là chị à?” Một nam sinh cầm đuôi rồng quay đầu lại chào cô.

Hướng Du nhận ra đó là cậu bạn đã lỡ tay ném bóng vào cô trước đó, cô ngẩn người vẫy tay: “Chào.”

Cô nhìn cái đuôi rồng trước mặt, hỏi: “Lớp cậu múa lân à?”

Nam sinh tự hào lắc lắc đuôi rồng: “Đúng thế, hoành tráng không?” Ánh mắt Hướng Du lướt qua và dừng lại ở chàng trai đang cầm đầu rồng phía trước, cô cười nhẹ: “Ừ, rất hoành tráng.”

Đội múa lân dừng lại trước lớp 8, Tống Hoài Thời đứng ngang phía trước.

Hướng Du định đi ngang qua đó để quay về lớp, nhưng khi cô đi qua, Tống Hoài Thời đã gọi cô lại.

“Hướng Du.”

Cô dừng lại, ngạc nhiên quay đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Tống Hoài Thời một tay nắm lấy cây gậy, mắt nhìn lên trán cô: “Lúc nãy cậu có đụng vào đâu không?”

Hướng Du cười nhẹ: "Không sao đâu, chỉ va nhẹ một chút thôi."

"Xin lỗi nhé."

"Không có gì." Ánh mắt Hướng Du chuyển sang nhìn con rồng trên tay Tống Hoài Thời, cô nhận xét: "Đẹp thật đấy."

Tống Hoài Thời cười: "Là rồng đẹp hay người đẹp?"

Hướng Du khựng lại, rồi giả vờ nhìn anh một lúc, sau đó lại nhìn con rồng. Tống Hoài Thời thấy vẻ mặt của cô thì không nhịn được cười: "Đừng nhìn nữa, nói thật lòng đi."

Cô cũng cười theo và trả lời: "Người đẹp."

Quả thật anh rất đẹp trai, mặc dù hôm nay anh vẫn mặc bộ đồng phục như mọi khi. Nhưng không hiểu sao hôm nay Tống Hoài Thời trông rạng rỡ hơn thường ngày.

Anh toát lên vẻ trẻ trung của tuổi trẻ.

Tống Hoài Thời cũng cười và khen lại: "Hôm nay cậu cũng rất xinh."

Nghe vậy, mặt Hướng Du khẽ ửng đỏ, cô đưa tay vuốt nhẹ mũi vì ngại rồi nhanh chóng quay sang nhìn chỗ khác.

Đồng phục lớp của họ là bộ thủy thủ kiểu Nhật Bản, khác biệt so với đồng phục học sinh hàng ngày. Hướng Du nhỏ nhắn và mảnh khảnh, dù chiều cao không nổi bật nhưng đôi chân thon dài và thẳng của cô khiến tỷ lệ cơ thể trở nên hoàn hảo. Hôm nay bộ đồng phục này dường như được may đo riêng cho cô.

Cô không phải là người tầm thường, đôi mắt của cô là điểm nổi bật nhất. Đôi mắt hai mí, đen láy, sáng long lanh, vừa tinh nghịch lại vừa quyến rũ. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trông đầy sức sống và tươi trẻ.

"Bình tĩnh nào, Tống công tử!"

Đột nhiên, một nam sinh khoác vai Tống Hoài Thời và bắt đầu nhìn chằm chằm Hướng Du.

Tống Hoài Thời lập tức lấy tay bịt mắt nam sinh kia và đẩy cậu ta ra: "Làm gì đấy?"

Nam sinh kia nhếch cằm về phía Hướng Du: "Tớ xem cậu có đang tán tỉnh bạn nữ không."

Mặt Hướng Du đỏ bừng ngay lập tức.

Tống Hoài Thời huých cùi chỏ vào nam sinh kia: "Đừng nói bừa, đây chỉ là bạn thôi."

Anh quay sang giới thiệu với Hướng Du: "Đây là bạn từ nhỏ của tớ, cậu ấy cũng quen Giai Tuệ đấy, nhưng mà không nghiêm túc đâu, cậu đừng bận tâm. Cậu ấy tên là Từ Tuyên Lâm."

Từ Tuyên Lâm gạt tay Tống Hoài Thời ra: "Chào cậu, mình là Từ Tuyên Lâm. Đừng nghe cậu ấy nói bậy, mình không có hư hỏng như thế đâu."

Hướng Du gật đầu chào: "Mình tên là Hướng Du, Hướng trong từ phương hướng, và Du trong du mộc."

Từ Tuyên Lâm thực sự là một người vui tính, nói chuyện gì cũng khiến người ta cười không ngớt.

Dù là lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta cũng không có chút cảm giác xa lạ nào, hoàn toàn như thể đã quen biết từ lâu.

"Cậu có thể không biết, nhưng Tống Hoài Thời với gương mặt này luôn thu hút mọi sự may mắn đến với cậu ấy. Chỉ riêng việc được cầm đầu rồng thôi, tất cả các bạn nữ trong lớp tớ đã đứng lên ủng hộ cậu ấy hết mình rồi. Cậu có biết thầy chủ nhiệm lớp tớ nói gì không?"

Từ Tuyên Lâm đứng đó, giả giọng thầy chủ nhiệm một cách hài hước: "Thầy nói: 'Tống Hoài Thời chính là bộ mặt của lớp chúng ta, chỉ cần em ấy đứng ở đó với con rồng là đại diện cho hình ảnh của lớp, các em nhìn khuôn mặt này đi, đẹp biết bao...' Thầy sắp thờ cậu ấy đến nơi rồi."

Hướng Du không nhịn được cười, Tống Hoài Thời trêu lại: "Sự thật mà."

"Tống Hoài Thời, sao cậu mặt dày thế? Nói về sắc vóc thì tớ cũng không thua kém cậu bao nhiêu, tớ cũng đẹp trai lắm đấy!"

"Được rồi, được rồi," Tống Hoài Thời cười, "Nếu cậu bớt nói lại thì chắc chắn sức hút của cậu sẽ tăng lên một bậc đấy."

"Thật à?"

Khi thấy Từ Tuyên Lâm đang đắm chìm trong lời khen, Tống Hoài Thời quay sang Hướng Du thì thầm: "Cậu tránh xa cậu ta một chút, cậu ta là tay sát gái đấy."

"Tớ nghe thấy đấy, Tống Hoài Thời!"

Thấy Từ Tuyên Lâm nhào tới đuổi đánh Tống Hoài Thời, Hướng Du lại bật cười.

Nhìn thấy hàng người phía trước bắt đầu di chuyển, Hướng Du chào Tống Hoài Thời và Từ Tuyên Lâm rồi quay trở lại lớp mình.

Sau khi Hướng Du rời đi, Từ Tuyên Lâm mới dừng tay, thở hổn hển: "Cậu không bôi xấu tớ một ngày thì không chịu được à?"

Tống Hoài Thời nhướn mày: "Bôi xấu gì đâu, chẳng phải sự thật sao?"

Chỉ cần nhìn thái độ của Từ Tuyên Lâm lúc nãy, Tống Hoài Thời đã biết cậu ta định tiếp cận Hướng Du. Cậu ấy chơi với Từ Tuyên Lâm suốt mười một năm nên hiểu rõ Từ Tuyên Lâm có suy tính gì trong đầu.

Thực sự, cậu còn lo Hướng Du quá ngây thơ sẽ bị Từ Tuyên Lâm lừa mất, dù gì thì cậu ấy cũng đẹp trai, miệng lại dẻo, theo đuổi ai cũng thành công.

Từ Tuyên Lâm liếc mắt: "Lạ thật đấy, từ bao giờ cậu lại để ý đến việc tớ tán tỉnh con gái thế?"

"Cậu đừng làm khổ người ta, cô ấy là học sinh ngoan." Tống Hoài Thời giơ ngón tay cái chỉ về phía sau: "Cậu mà dây vào cô ấy, cẩn thận Lục Giai Tuệ đến đánh cậu đấy."

Từ Tuyên Lâm vẫn cứng miệng: "Tớ cũng là học sinh ngoan đấy chứ! Tớ học ở lớp chọn mà!"

Tống Hoài Thời nhìn Từ Tuyên Lâm từ trên xuống dưới vài lần rồi nói: "Cậu có dáng dấp học sinh ngoan ở chỗ nào chứ?"

Từ Tuyên Lâm vừa định phản bác thì nghe thấy có người trong đám đông gọi Tống Hoài Thời.

Tống Hoài Thời đáp lại rồi bước đi, vỗ vai Từ Tuyên Lâm khi đi ngang qua: "Sau này đừng có nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế, cứ ngắm nghía từ trên xuống dưới như thế không hay đâu."

Khi lễ khai mạc kết thúc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Hạng mục của Hướng Du là vào ngày thứ hai của đại hội thể thao, còn ngày đầu tiên không có. Buổi sáng có vòng loại 100m, Lục Giai Tuệ vào được vòng chung kết nên buổi chiều cả nhóm bạn đến khu vực nghỉ ngơi trên sân vận động từ rất sớm.

Ngồi một lát, Hướng Du chuẩn bị đi mua nước.

Lục Giai Tuệ thấy vậy liền nói: "Đi mua nước à? Có cần bọn mình đi cùng không?"

Hướng Du khoát tay: "Cậu ở lại đi, lát nữa còn thi đấu mà, tớ sẽ quay lại nhanh thôi."

Lục Giai Tuệ thấy vậy không nói thêm gì nữa. Hướng Du đứng trước tủ lạnh trong tiệm tạp hóa, bối rối chọn giữa hàng loạt loại nước khác nhau, chứng bệnh khó quyết định của cô lại tái phát.

Khi cô còn đang lưỡng lự, một bàn tay đã vươn tới lấy một chai nước suối ngay bên cạnh cô.

Cô lùi lại vài bước, chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên: "Cậu uống gì?"

Giọng nói quen thuộc khiến Hướng Du ngẩng đầu ngay lập tức, gương mặt Tống Hoài Thời hiện ra trước mắt cô.

Khoé môi Tống Hoài Thời vẫn giữ nụ cười ôn hòa thường ngày, anh giơ tay chỉ vào tủ lạnh: "Uống gì nào?"

Hướng Du lập tức nhớ lại câu anh từng nói về việc mời cô uống nước lần trước. Ban đầu cô chỉ nghĩ đó là câu nói xã giao nên cũng đồng ý một cách tùy tiện.

Không ngờ lần này anh thực sự muốn mời.

Thấy Hướng Du không trả lời, Tống Hoài Thời chỉ vào một chai trà ô long vị đào: "Cái này nhé? Tớ thấy cậu khá thích đào."

Không biết tại sao, dù không rõ Tống Hoài Thời nhìn ra điều đó từ đâu nhưng Hướng Du cảm thấy anh đang ám chỉ chuyện chai nước giặt lần trước. Cảm giác xấu hổ bất chợt xâm chiếm, cô liền vội gật đầu loạn xạ, Tống Hoài Thời thấy vậy bèn lấy chai trà và mang ra quầy tính tiền.

Hai người bước ra khỏi tiệm tạp hóa, Tống Hoài Thời mở nắp chai rồi đưa cho cô.

Hướng Du nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn, mặt cô đỏ ửng lên.

Tống Hoài Thời luôn biết cách khiến người khác rung động bởi những hành động nhỏ nhặt.

"Thật trùng hợp nhỉ, sao lần nào cũng gặp cậu thế này?" Hướng Du đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Tống Hoài Thời đi cùng cô về phía sân vận động, nghe vậy liền cười đáp: "Trường Du Trung nhỏ mà!"

Nói chuyện được vài câu, Tống Hoài Thời bật cười: "Cậu thích nói cảm ơn thật đấy."

Hướng Du cúi đầu: "Đó là lịch sự mà."

Cô nghĩ đến việc Tống Hoài Thời hay xin lỗi, bèn phản bác: "Cậu chẳng phải cũng rất hay xin lỗi người khác sao?"

Tống Hoài Thời khựng lại, nhớ ra sự việc trước đó, rồi bật cười thành tiếng: "Thật à? Xem ra chúng ta đúng là có duyên đấy, một người thì cảm ơn, một người thì xin lỗi."

Hướng Du cũng khẽ mỉm cười.

"Đến lúc đó sẽ đặt cho cậu biệt danh 'Hướng Cảm ơn'." Tống Hoài Thời trêu.

Hướng Du đáp: "Vậy cậu gọi là 'Tống Xin lỗi' nhé?"

Tống Hoài Thời trêu lại: "Cậu biết học hỏi và sáng tạo đấy chứ."

Hướng Du cười nhẹ.

Hai người đến khu vực nghỉ ngơi rồi chia tay nhau. Vừa ngồi xuống, Lục Giai Tuệ đã ghé lại gần: "Cậu với Tống Hoài Thời có chuyện gì đấy hả?"

Hướng Du ngơ ngác: "Tớ với Tống Hoài Thời làm sao?"

"Cậu đừng giả vờ nữa, tớ vừa nhìn thấy cậu và Tống Hoài Thời cùng nhau quay về. Hai người giấu tớ, lén lút phát triển nhanh quá nhỉ!"

Hướng Du cười đẩy nhẹ cô: "Chỉ là gặp nhau ở tiệm tạp hóa thôi, không có gì như cậu nghĩ đâu."

Lục Giai Tuệ duỗi người, ngáp một cái: "Không phải tớ suy diễn, lúc nãy Tống Hoài Thời đến đưa đồ ăn cho bọn tớ, tớ còn tiếc cho cậu vì hiếm khi gặp được cậu ấy, ai ngờ hai cậu lại tình cờ gặp nhau ở tiệm tạp hóa."

Hướng Du sững người.

Cô liếc nhìn về phía lớp 8, đúng góc độ mà cô có thể thấy được khuôn mặt nghiêng của Tống Hoài Thời ngồi trên bậc thang.

Cảm giác này dường như không chỉ là sự mới mẻ nữa.

"Đi đâu mà mãi không thấy bóng dáng cậu?"

Từ Tuyên Lâm liếc thấy chai nước trong tay Tống Hoài Thời: "Cậu lại đi mua nước nữa à? Cậu là trâu nước à, vừa mới mua xong mà?"

Tống Hoài Thời liếc nhìn chai nước bên cạnh mình, đột nhiên cười khẽ: "Không thích uống loại này nữa nên đi mua chai khác."

Từ Tuyên Lâm cười: "Cậu đúng là kén chọn thật."

Tống Hoài Thời cười nhưng không đáp lại.

Mua nước chỉ là cái cớ thôi.

4

Ngày hôm sau.

"Khu vực kiểm tra ở đằng kia thôi, tớ tự đi được rồi."

Hướng Du chỉ về phía khu vực kiểm tra không xa, muốn Lục Giai Tuệ và các bạn khác đừng tiễn cô thêm nữa.

Lục Giai Tuệ nói: “Không sao đâu, bọn tớ rảnh mà, đi theo cổ vũ cậu.”

Giang Vận đang cầm máy ảnh bên cạnh hứa hẹn: “Tiểu Du, cậu yên tâm, tớ sẽ chụp những tấm đẹp nhất của cậu.”

Hướng Du né tránh ống kính của Giang Vận, kiên quyết từ chối. Cô không muốn bị chụp lại trong lúc chạy bộ, vì chắc chắn hình ảnh sẽ rất lộn xộn, chẳng có gì đẹp.

Cô liên tục lùi về phía sau mà không để ý đến người đứng sau lưng mình.

Trong lúc vô thức, lưng cô va phải một ai đó. Hướng Du vội vàng quay lại xin lỗi, còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai thì nghe tiếng Lục Giai Tuệ bên cạnh: “Tống Hoài Thời?”

Hướng Du ngẩng đầu lên, hóa ra người cô đụng phải là Tống Hoài Thời. Ngay lập tức, cô cảm thấy xấu hổ vì sự vụng về của mình, liền cúi đầu xin lỗi nhỏ nhẹ.

Tống Hoài Thời nhận ra cô, chào một tiếng rồi liếc nhìn số báo danh trên người Hướng Du, hỏi: “Cậu tham gia chạy 1500 mét à?”

Hướng Du không ngẩng đầu, không chắc Tống Hoài Thời có đang hỏi mình không. Khi còn đang do dự không biết có nên gật đầu hay không, Lục Giai Tuệ đã bước tới vỗ vai cô: “Tiểu Du sẽ chạy.”

Hướng Du ngẩng đầu lên, thấy Tống Hoài Thời đang cười trêu Lục Giai Tuệ: “Tớ biết mà, cậu lười như thế chắc chắn không đăng ký cái này rồi.”

Lục Giai Tuệ lập tức nổi cáu, lao tới đuổi theo Tống Hoài Thời đánh.

Tống Hoài Thời vừa né vừa cười, chạy vòng quanh rồi lại quay về trốn sau lưng Hướng Du, vừa cười vừa cầu xin tha thứ: “Được rồi, được rồi, tớ không dám đùa với cậu nữa, tha cho tớ đi.”

Lục Giai Tuệ hừ một tiếng, rồi đột nhiên quay sang Hướng Du: “Tiểu Du, bọn tớ đi pha cho cậu chút nước đường nho, cậu cứ đi kiểm tra danh sách trước đi.”

Nói xong, cô kéo Giang Vận rời đi.

Hướng Du lập tức hiểu ý của Lục Giai Tuệ, rõ ràng là muốn tạo cơ hội để cô và Tống Hoài Thời có thời gian ở riêng với nhau.

Nhưng trong tình huống này, cô không biết nên mở lời như thế nào.

Khi đang cố nghĩ xem phải nói gì để làm dịu không khí, Tống Hoài Thời đã chủ động lên tiếng: “Cậu tham gia chạy 1500 mét à?”

Hướng Du vội đáp: “Ừ.”

“Chạy 1500 mét khá tốn sức đấy, cậu đừng chỉ cắm đầu mà chạy nhé.”

Hướng Du gật đầu: “Tớ biết giữ sức mà.”

Tống Hoài Thời lấy từ túi áo khoác ra một thanh sô cô la: “Này.”

Anh mỉm cười đưa cho Hướng Du: “Ăn một miếng trước khi chạy.”

Hướng Du ngỡ ngàng, phải mất một lúc mới nhận lấy thanh sô cô la từ anh.

Cô nhìn thanh sô cô la trong tay: “Sao cậu lại mang theo sô cô la bên mình thế?”

Tống Hoài Thời nhún vai: “Sợ đói.”

Vì Tống Hoài Thời đang làm tình nguyện viên ở vạch đích nên hiện tại đang rảnh rỗi, anh tiện thể dẫn Hướng Du tới chỗ kiểm tra danh sách.

Ban đầu Hướng Du không muốn làm phiền anh, nhưng một mặt khác, cô cũng muốn ở bên Tống Hoài Thời lâu hơn một chút.

Không muốn phiền anh nhưng lại muốn gần gũi với anh hơn.

Vừa đến khu kiểm tra, họ gặp ngay Từ Tuyên Lâm.

Từ Tuyên Lâm vừa nhìn thấy Hướng Du liền nhảy cẫng lên chào hỏi.

Thấy cậu ta nhiệt tình như vậy, Hướng Du cũng không thể lạnh nhạt, liền cười đáp lại.

Từ Tuyên Lâm: “Cậu chạy 1500 mét à?”

Hướng Du cảm thấy ánh mắt của Từ Tuyên Lâm lướt khắp người mình từ trên xuống dưới.

Chưa kịp mở miệng, Tống Hoài Thời đã đưa tay che mắt Từ Tuyên Lâm, đẩy cậu ta ra: “Tớ đã nói cậu đừng nhìn người ta như thế mà.”

Hướng Du ngẩn ra, không ngờ Tống Hoài Thời lại chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.

Từ Tuyên Lâm gỡ tay anh ra: “Tớ quên mất mà.”

Cậu quay sang Hướng Du, trêu: “Cậu nhỏ nhắn thế mà chạy 1500 mét à? Tớ cứ tưởng con gái chẳng ai thích chạy đường dài cả.”

Quả thật chẳng ai thích, Hướng Du là bị ép buộc phải tham gia. Cả lớp chỉ có mình cô bị bắt đăng ký chạy 1500 mét.

Thực ra, ủy viên thể dục còn định ép Hướng Du tham gia cả cự ly 3000 mét nhưng cô kiên quyết không chịu nên họ đành phải từ bỏ.

Trước lời trêu chọc của Từ Tuyên Lâm, Hướng Du chỉ cười nhẹ: “Nhỏ nhưng có võ.”

Nói xong, cô đi kiểm tra danh sách, để lại Từ Tuyên Lâm và Tống Hoài Thời ở đó.

Từ Tuyên Lâm là người không thể yên lặng được, vừa thấy Hướng Du đi, cậu đã kéo Tống Hoài Thời lại thì thầm: “Ê, Hướng Du cười xinh thật đấy. Tớ cảm thấy như tình yêu đầu đời của tớ vừa chớm nở vậy.”

Tống Hoài Thời liếc mắt nhìn cậu: “Cậu á? Tình yêu đầu đời?”

Từ Tuyên Lâm huých vai Tống Hoài Thời: “Tớ nói thật đấy. Ngay từ lần đầu gặp Hướng Du, tớ đã thấy cậu ấy rất thu hút rồi.”

Tống Hoài Thời khựng lại.

Từ Tuyên Lâm tiếp tục: “Tớ quyết định sẽ nghiêm túc suy xét về tình cảm của mình.”

Tống Hoài Thời nhếch môi cười: "Anh bạn à, hôm nay mới là ngày thứ hai cậu quen cô ấy đấy."

Từ Tuyên Lâm không chịu thua: "Thời gian có phải là vấn đề đâu? Yêu từ cái nhìn đầu tiên thì có gì sai? Đối với Hướng Du, tớ nghiêm túc đấy."

"Vậy mà cậu cũng từng nói những lời này với tất cả các cô gái cậu từng thích."

Từ Tuyên Lâm cứng họng, không biết phản bác thế nào.

"Cậu đúng là bản chất của kẻ đào hoa, chẳng bao giờ nhận ra mình thế nào."

Từ Tuyên Lâm cảm thấy không chịu nổi nữa. "Tớ nói thật mà, Hướng Du khác với những cô gái trước đây cậu quen. Đừng có mà đụng đến cô ấy, cậu tệ lắm."

Nói xong Tống Hoài Thời giãn người ra, vươn vai một cái rồi trở về vị trí ở vạch đích.

Từ Tuyên Lâm đứng ngẫm nghĩ một lúc lâu mới tìm ra cách đáp lại câu nói của Tống Hoài Thời.

Mình có gì mà tệ? Mình chỉ là người có cách nhìn riêng về tình yêu thôi! Mình chỉ muốn làm bạn trai ấm áp cho mỗi cô gái yêu thích mình thôi! Điều đó đâu có nghĩa là mình là một kẻ đào hoa!

Cậu không chấp nhận điều đó!

Tống Hoài Thời cũng không thực sự nghĩ Từ Tuyên Lâm là người không tốt.

Nếu cậu ấy chịu thu mình lại, thì cũng không phải không thể theo đuổi một cô gái học giỏi. Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, gia cảnh tốt, chỉ có điều nói quá nhiều thôi...

Nhưng quan trọng là cậu ấy có chịu thu mình lại hay không.

Ngoài ra, Tống Hoài Thời cũng không muốn để Từ Tuyên Lâm theo đuổi Hướng Du.

Sau khi kiểm tra danh sách xong, Hướng Du ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, mở tay ra và nhìn vào viên sô cô la trong lòng bàn tay. Do đã cầm quá lâu, viên sô cô la có chút ấm và mềm.

"Ê," một cánh tay choàng qua vai Hướng Du, "cậu đang nhìn gì thế?"

Hướng Du ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì, Lục Giai Tuệ đã nhanh chóng cầm lấy viên sô cô la trong tay cô: "Sô cô la? Ai cho cậu đấy?"

Hướng Du lặng lẽ lấy lại viên sô cô la từ tay Lục Giai Tuệ, mặt ửng đỏ: "Không ai cho đâu, là của tớ mà."

Giang Vận đứng bên cạnh thấy vậy liền nói: "Ăn một chút sô cô la trước khi chạy cũng tốt, bổ sung năng lượng mà."

Hướng Du gật đầu, cẩn thận xé vỏ viên sô cô la.

Lục Giai Tuệ nhìn động tác của cô, tỏ vẻ cảm thán: "Chỉ là một viên sô cô la thôi mà, cậu cần phải cẩn thận thế à?"

Cô dừng lại một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Viên sô cô la này có phải là của Tống Hoài Thời đưa cho cậu không?"

Hướng Du sững lại, không ngờ Lục Giai Tuệ đoán đúng đến thế.

Thấy Hướng Du không nói gì, Lục Giai Tuệ lập tức coi như đã xác nhận: "Trúng phóc rồi!"

"Ê," cô huých nhẹ vào Hướng Du, "hai cậu tiến triển đến đâu rồi?"

Hướng Du bật cười: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh ấy chỉ tiện tay đưa cho tớ thôi."

Thấy cô không chịu nói thêm, Lục Giai Tuệ đành từ bỏ việc khai thác thông tin.

Hướng Du thấy Lục Giai Tuệ từ bỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Bị Lục Giai Tuệ bám riết thật sự là một chuyện rất phiền phức.

Trước khi chạy, Hướng Du đứng dậy khởi động làm nóng cơ thể, chuẩn bị lên đường chạy.

Điểm xuất phát và đích của cuộc thi 1500 mét nằm ở cùng một chỗ. Khi Hướng Du vừa bước lên đường chạy, cô thấy Tống Hoài Thời đang đứng ở hàng trong cùng để duy trì trật tự. Cô mím môi, cúi đầu bước về phía hàng trong.

Khi cô từ từ dịch chuyển về phía mép đường, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Tống Hoài Thời. Anh mỉm cười: "Đừng căng thẳng, cố lên nhé."

Nụ cười của anh khắc sâu vào lòng Hướng Du, khiến cô nhất thời bối rối, chỉ vội vàng gật đầu rồi né tránh ánh mắt của anh.

Tiếng còi vang lên, Hướng Du lập tức thu lại ánh nhìn. Khi tiếng súng nổ, cô ngay lập tức sải bước chạy đi.

Cô không lao lên dẫn đầu mà chạy chậm rãi ở giữa. Phía trước có vài người dẫn đầu chạy rất nhanh nhưng Hướng Du đoán chỉ một vòng nữa là một số người trong số họ sẽ bị tụt lại phía sau.

Quả nhiên, vừa chạy hết một vòng, mấy cô gái dẫn đầu bắt đầu giảm tốc độ nhưng Hướng Du vẫn không tăng tốc mà tiếp tục chạy với tốc độ đều đặn.

Cuộc thi lần này khác với hồi cô học lớp 10. Hồi đó cô thường dậy sớm chạy bộ mỗi ngày thành thói quen, nên việc chạy 1500 mét đối với cô không có gì khó khăn. Nhưng từ khi lên lớp 11, cô đã không còn giữ thói quen chạy buổi sáng, thậm chí còn trở nên lười biếng, chỉ tập luyện thêm trong một tuần trước cuộc thi nên bây giờ thể lực không còn tốt như hồi lớp 10, khiến việc chạy trở nên khó khăn hơn.

Hướng Du nhận thấy cô gái dẫn đầu trông có vẻ khác biệt với những người khác. Cô ấy không hề giảm tốc độ vì đã dồn sức quá sớm, mà vẫn giữ được phong độ, nhìn có vẻ còn giữ được sức lực.

Hướng Du có linh cảm rằng lần này mình e là không thể giành được vị trí nhất.

Khi chạy qua vòng thứ ba, cô nghe thấy tiếng Tống Hoài Thời hô "Cố lên".

Xung quanh còn rất nhiều tiếng hô khác, nhưng cô chỉ nghe rõ nhất lời cổ vũ của Tống Hoài Thời.

Dù không biết có phải anh chỉ nói với riêng cô hay không nhưng điều đó vẫn khiến cô cảm thấy phấn khích. Tốc độ của cô bắt đầu tăng dần lên.

Cô rất muốn giành vị trí nhất, muốn một lần đạt được thành tích đó để Tống Hoài Thời thấy.

Đến vòng thứ tư, khi chạy qua vạch đích, dù thính giác đã bắt đầu trở nên lùng bùng, Hướng Du vẫn nghe rõ Tống Hoài Thời nói: "Cố lên, còn một vòng nữa thôi."

Đến vòng cuối cùng, Hướng Du bắt đầu tăng tốc.

...

Lục Giai Tuệ nhìn Hướng Du càng chạy càng nhanh, như thể cô vừa uống một lon Red Bull, trông chẳng khác nào một chú ngựa ô lao vun vút.

Cô liếc mắt thấy Tống Hoài Thời đang đứng bên ngoài theo dõi cuộc thi, trong đầu nảy ra một kế hoạch.

Tống Hoài Thời đang tập trung quan sát, bỗng nhiên cảm thấy trong tay mình bị nhét một vật gì đó.

Anh cúi đầu nhìn, thì thấy Lục Giai Tuệ đã nhét cho anh một cái cốc.

Tống Hoài Thời ngước lên nhìn cô: "Cậu đang làm gì thế?"

Lục Giai Tuệ chỉ ra phía ngoài: "Tớ đau bụng quá, phải đi vệ sinh một lát. Một lát nữa khi Tiểu Du về, cậu giúp tớ tiếp nước cho cô ấy nhé."

Còn chưa kịp để Tống Hoài Thời phản ứng, Lục Giai Tuệ đã kéo Giang Vận chạy mất.

Anh không phải là không muốn giúp, nhưng hai người cũng không thân thiết lắm, nếu anh ra tiếp ứng, chắc chắn Hướng Du sẽ thấy không thoải mái.

Nhưng Lục Giai Tuệ đã bỏ chạy, anh cũng không thể mặc kệ được.

Tống Hoài Thời thở dài, thật là gánh nặng lớn quá.

Ngước mắt lên, anh thấy những người chạy đã dần về đến đích.

Tiếng hô cổ vũ "Cố lên!" vang lên không ngớt bên tai, đám đông phấn khích đến mức chen lấn ra đường chạy, mấy tình nguyện viên phải vội vàng chạy ra ngăn lại.

Tống Hoài Thời cúi nhìn cái cốc trong tay, đúng là chiếc cốc anh đã đưa cho Hướng Du.

Cùng với tiếng hô hào càng lúc càng lớn, người về đích đầu tiên cũng càng lúc càng gần.

Hướng Du và cô gái kia ngang ngửa nhau, khoảng cách giữa họ rất sát sao, đến mức Tống Hoài Thời cũng không thể nhận ra ai sẽ về nhất.

Cuối cùng, khi vượt qua vạch đích, Hướng Du đã nhanh hơn cô gái kia vài bước chân.

Ngay khi vừa cán đích, Hướng Du ngã khụy xuống đất.

Tống Hoài Thời vội chạy tới đỡ cô dậy, dìu Hướng Du lùi ra vài bước.

Hướng Du dựa hẳn vào cánh tay anh, cố gắng ngẩng lên nhìn anh, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Tớ là người về nhất."

Bất chợt, Tống Hoài Thời cảm thấy một nơi nào đó trong tim mình mềm đi. Anh cũng cười nhẹ—

"Ừ, cậu là người về nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chualanh