CHƯƠNG 4: ANH TRAI TUYỆT VỜI...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG VI: HIỆP HAI: ANH TRAI TUYỆT VỜI…

Như thường lệ, Tuấn Vĩ thức dậy lúc 5h45p sáng chuẩn bị đi học… Hắn sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, dặn dò người làm ko cần nấu bữa trưa liền bước tới gara… Ba giây sau, hắn chợt nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng…con xe yêu dấu của hắn đâu còn ở đây nữa…nó đang yên vị tại một nơi xa lắm… Mới nghĩ tới đó thôi là Tuấn Vĩ đã cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ hận sao ko thể lột xa, xẻ thịt, nuốt gan, uống máu quân thù… cho hả dạ… Giờ thì Tuấn Vĩ đã thực sự hiểu được nỗi lòng của Trần Quốc Tuấn khi viết ra Hịch tướng sĩ… nếu hắn mà có cây bút ở đây ko chừng cũng viết ra một nỗi uất hận cỡ đó… Ôi! Hịch tướng sĩ… Hôm nay chắc phải ôm quyển sách văn mà học thuộc cả bài cho thoả lòng quá!...

Thế là Tuấn Vĩ đành lủi thủi bước vào, lấy nón bảo hiểm, sẵn tiện lôi luôn con SH sắp mốc meo vì nằm xó ở nhà ra… Từ hồi sắm con Audi về, nó cũng chịu nhiều thiệt thòi… nhân tiện đó, hắn cũng nhớ luôn cái tình cảm “yêu thương” tha thiết của mình với đứa em gái trời đánh… Hắn đã dành cả đêm để suy nghĩ cách trả đũa cô  ta – Diệp VyVy… Đồng  thời phải trả thù cho con chiến mã đang nằm viện của mình, nghĩ tới đó thôi là hắn thấy sinh lực tràn trề, rồ ga con SH… Ko nổ máy??? … Thôi rồi, lâu nay ko xài, còn giọt xăng nào làm vốn đâu! … Thế là cuốc bộ ra trạm xăng, trong lòng lầm bầm chửi rủa…

6h sáng… VyVy bật dậy, rồi nằm xuống ngủ tiếp… VyVy chỉ đi sớm mỗi sáng thứ 3 để chầu thầy chủ nhiệm yêu quý của mình…

6h15p sáng…

BỐP…

“Giờ này còn chưa chịu dậy đi học à?”

VyVy có cảm giác lưng mình ê ẩm… Cô dụi mắt, bao nhiêu là nước dãi đang chuẩn bị phóng thích đều được thu hồi… Hoá ra là tên anh trai hờ chết bằm…

“Yên cho tôi ngủ!...” – VyVy nằm xuống, đắp chăn tiếp tục du ngoạn tiên cảnh đàm đạo với thần ngủ.

Tuấn Vĩ lập tức xông tới dựng VyVy dậy, dùng khăn ướt giũ nước đầy mặt làm VyVy có ko muốn tỉnh cũng ko được. Cô nhíu mày, tay nắm chặt, định tung một đòn tay cho hắn đi sớm gặp tổ tiên… Tuấn Vĩ vừa nghe mùi sát khí, biết ngay là cô định giải quyết hắn, nên trong tích tắc giơ ngay “thánh chỉ” ra trước mặt VyVy … Số là hôm trước tới nhà VyVy, hắn có thấy cái chứng nhận đai đen Karate của cô, cộng thêm cái huy chương vàng ngời ngời trên bàn học… Thế là, sau thời gian vắt óc suy nghĩ thì hắn rút ra bài học… ko thể dùng vũ lực mà đối chọi, phải dùng mưu trí… Đúng! Quân tử động khẩu bất động thủ, dĩ nhiên, hắn là quân tử…

“Mẹ cô dặn tôi phải chăm sóc cô thật chu đáo! Tôi được toàn quyền quản lí việc học hành ăn ngủ của cô…” – Vĩ nhìn VyVy căng mắt nhìn mình mà trong lòng ko khỏi tự khâm phục bản thân. Hắn quả là thông minh khi đã chuẩn bị sẵn bùa hộ thân, chỉ cần nhìn sơ biểu hiện của VyVy hôm trước thì hắn biết mẹ cô cũng thuộc hàng cao thủ, phải nói là đại cao thủ… có người tầm cỡ như vậy chống lung, ko sợ ko hạ được con quái vật này…

VyVy ngồi chăm chú nhìn cái bản án tử hình mà mẹ cô đã giao cho hắn… Đúng là nét chữ “rồng bay, phượng múa” uốn lượn mỹ miều của mẹ cô, ko nhầm lẫn vào đâu được…

“Mẹ tôi đâu???” – VyVy ko thèm nhìn hắn, vừa bước xuống giường vừa nói.

“Đi du lịch rồi!!!... Tuần sau mới về” – hắn đáp gọn lỏn.

“Hả??????????.............” – VyVy há hốc nhìn Tuấn Vĩ… Mẹ cô đi du lịch??? Tại sao cô ko hế biết vậy???

Vĩ nhìn cái mặt nghệch ra của VyVy, ko nhịn được cười.

“Mẹ cô nhận được giải thưởng của công ti điện máy là một chuyến du lịch Đà Lạt, Sa Pa 7 ngày 6 đêm, hôm nay là hết hạn nên đã thu dọn đồ đạc đi ngay từ sớm với mấy người bạn rồi… Là do cô ngủ như chết gọi cách nào cũng ko dậy nên mẹ cô đành nhờ tôi lo cho cô thôi!” – Vĩ nói với cái giọng điệu của người tràn đầy tinh thần trách nhiệm… ko trách nhiệm sao được khi chính anh đã liên hệ với cái công ti điện máy đó, mở hẳn một cái chương trình rút thăm trúng thưởng trong vòng một đêm, còn  phòng trường hợp bất trắc xảy ra mà quy định sẵn số tuổi tham dự du lịch, còn hào phóng khuyến mãi luôn 3 cái vé nữa cho mẹ cô dẫn bạn đi cùng… Phải, hắn đã làm mọi cách để có được kim bài miễn tử và đạo thánh chỉ hộ thân này… hắn mà ko tận dụng triệt để thì thật có lỗi với số tiền mà hắn đã bỏ ra chi cho chuyến du lịch đó quá!

VyVy nữa tin nữa ngờ nhìn cái tên trước mặt mà lòng tự hỏi, sao tên này nhìn gian quá, ko biết có âm mưu gì ko???...

“Thôi, ko thay đồ là trễ học đó… tôi  ra xe đợi cô” – Vĩ quay bước ra cửa mà trong lòng mừng thầm…

“Thật sao???” – VyVy tỏ vẻ nghi ngờ - “Cái tên biến thái như anh mà cũng biết lo cho người khác à?”

Vĩ thấy lỗ tai lùng bùng, máu sôi tới 100 độ C nhưng vẫn giữ bộ mặt tươi cười nhìn VyVy... Cái con quái vật này, đùng biện pháp nhẹ nhàng với cô ta đúng là chẳng ăn thua gì, ko lẽ cô ta thật sự đến từ thời tiền sử???... Mà thôi kệ, cứ mặc xác cô ta đến từ thời đại nào, Đinh Tuấn Vĩ này cũng có thể xử đẹp…

Vĩ cố gắng mĩm cười thật nhẹ nhàng.

“Trông tôi có giống hạng người đó ko?”

VyVy ngừng việc đang làm, chăm chú nhìn cái tên vừa thốt ra câu gì đó nghe rất rất chói tai… Xem nào, VyVy nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, từ phải qua trái, lại từ trái qua phải… Cô còn đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm xinh xắn của mình như đang nghĩ ngợi… Đinh Tuấn Vĩ, tên ko xấu, mặt thon dài, đôi môi mỏng và hồng hào như con gái, mắt sáng tinh anh, mày rậm nhưng ko quá thô, tạo nên những đường cong hoàn hảo trên gương mặt, làn da trắng, dáng người cao ráo, ít nhất là cũng cao hơn cô gần cái đầu, VyVy đã cao mét sáu lăm, tên này nhắm chừng cũng khoảng mét tám… chà chà chà… nếu là con gái thì tốt nhỉ???...

Vĩ thấy thái độ rất ư là…thái độ của VyVy, trong lòng đột nhiên nhen nhóm một tia hi vọng…ko chừng cô ta đã thấy điểm mạnh của hắn rồi nhỉ? Hắn đẹp trai thế này cơ mà, ko nhìn thấy mới là lạ đó!...

“Dĩ nhiên…anh là loại người cực kì, cực kì tệ… Phiền anh out ngay ra ngoài cho tôi thay đồ” – VyVy cuối cùng cũng mở miệng, cô còn khuyến mãi cho hắn một cái lườm nữa con mắt rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Vĩ cứng họng nhìn cái dáng vẻ đắc thắng của VyVy mà tức muốn hộc máu, cứ cái đà này, chắc chắn hắn sẽ phải đi truyền máu thật quá!... Cô ta dám nói hắn tệ ư? … chưa ai dám nói hắn như vậy… Diệp VyVy, cô cứ chờ đó!

“Còn ko đi ra?” – VyVy mở cửa, thò đầu ra nhìn tên đáng ghét còn đang đứng như trời trồng trong phòng cô.

Vĩ quay phắt người bước ra cửa mà ko thèm nói câu nào, mặt đỏ gay vì tức giận… VyVy chợt nở nụ cười, cái tên anh trai thất thường này… cũng dễ thương đó chứ???... nhưng rồi, cô dẹp ngay cái ý tưởng nữa mùa đó. “ Diệp VyVy – mi bị té đập đầu vào tường nên điên rồi hay sao mà lại thấy cái tên đáng ghét đó dễ thương kia chứ!”... VyVy gõ vào đầu cái cốc rồi bước ra vớ lấy cái cặp để sẵn trên bàn học… Nghĩ tới tên anh trai, cô chợt rùng mình… nỗi da gà rồi! Chỉ có kẻ điên mới thấy hắn đễ thương, và lẽ dĩ nhiên, cô ko nằm trong số đó…

Tuấn Vĩ lúc này mắt còn toé lữa, bao nhiêu gân xanh gân đỏ thi nhau nổi lên cuồn cuộn như được trạm trổ rồng rắn… Giờ mà có tên nào lân la tới gây chuyện, hắn sẽ ko ngần ngại mà lao tới đập hắn tơi bời, thật là ức chế…ức chế! Vĩ kiềm chế cơn giận của mình bằng cách nắm tay thật… “phải giữ phong độ…phong độ…” – Vĩ tự nhủ thầm… “bình tĩnh… tiếp cận cô ta bằng biện pháp hoà bình, dịu dàng, sau đó tìm ra điểm yếu của cô ta, có được nó, ta sẽ thắng…” – Mặt Vĩ dãn ra đôi chút…

“Em gái lên xe đi, 6h45 rồi!” – Vĩ cười tươi khi nhìn thấy VyVy xách cặp bước ra khoá cửa.

VyVy nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ trước thái độ bất thường của hắn.

“Anh bị động kinh à? Hay hôm qua té đập đầu xuống sàn nên mất trí???”

Vĩ xanh mặt. Ko ngờ…ko ngờ…cái lòng tốt của hắn bị cô ta xem là mất trí, bệnh hoạn… Trời ơi là trời! Tôi có làm gì lầm lỗi thì ông cho Thiên Lôi giáng một đòn thôi, thà đau một lần còn hơn ông phái con yêu quái ngàn năm này xuống dày vò tôi! – Vĩ gào lên trong lòng, tức muốn ứa nước mắt…

VyVy để mặc Tuấn Vĩ còn đứng như trời trồng, cô ôm cặp bước đi, trong lòng ko khỏi nghĩ ngợi, tại sao mẹ cô lại vù một cái đi du lịch mà ko báo trước cho cô tiếng nào? Lại còn cái thái độ kì lạ của hắn sáng nay nữa, chắc chắc là có âm mưu gì đó, từ hôm nay cho đến khi mẹ cô về, mọi sự nên cẩn trọng thì hơn…

Phịch…

VyVy vừa đến lớp đã quăng ngay cái cặp xuống bàn cái bộp, làm Quỳnh Như giật bắn người…

“Hú hồn! mày muốn tao đứng tim mà chết hả?”

“Tao có chuyện muốn nói với mày… giờ chơi lên sân thượng” – VyVy lơ đễnh nói.

“Có chuyện gì?”

“Tí tao nói…”

Rengggggggggggggggggggggggggg………….. Cuối cùng hồi chuông cứu mệnh của mấy trăm con người đang vật lộn với đống bài vở cũng vang lên, ai nấy đều thở một cái rõ dài và sảng khoái… VyVy sau khi lao vào cuộc hỗn chiến bánh mì và giành được chiến thắng vẻ vang, với cái mặt đắc thắng lôi Như lên sân thượng…

“Hồi sáng mày muốn nói gì?” – Như vừa nhai bánh vừa nhìn VyVy.

“Tao mới có một anh trai” – VyVy ngừng nhai, chậm rãi nói.

“HẢ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA???????????”.... – Quỳnh Như hét lớn đến độ làm VyVy muốn thủng màng nhỉ, cô bịt tai nhăn nhó…

“Mày học đâu cái trò giết người bằng tác nhân vật lí này thế hả?”

“Học đâu kệ tao, mà mày có anh trai hồi nào?”

“Cách đây hai hôm”

“Ở đâu ra? Trên trời rơi xuống hả?” – Như nhìn VyVy tròn mắt.

“Hắn mà trên trời rơi xuống thì tao đã ko ngần ngại đá thẳng hắn trở lên rồi, đằng này hắn ko phải!...”

“Kể tao nghe đi…” – Như mắt tròn xoe như  hột me nhìn VyVy chờ đợi.

“Từ từ… Chuyện bắt đầu từ cái hôm tao đang ngủ bị cô Nhung tặng nguyên viên phấn vào đầu, chấn thương sọ não…” – VyVy bắt đầu kể.

“Rồi, bữa đó đi ăn ở BigC đúng ko? Sao nữa…” – Như vẫn như chú cún con ngoan ngoãn, ngoắc đuôi chờ đợi…

“Tao gặp tên biến thái đó… Tao dạy hắn một trận…”

“Rồi sao nữa, nhanh đi” – Như giục.

“Mày ko im thì sao tao kể được” – VyVy quát.

“Ờ… tao im, tao im… tao kéo luôn pẹc mơ tuya miệng lại luôn” – Như làm động táo kéo kéo làm VyVy bật cười.

“Lúc tao về nhà thì mẹ tao thông báo một tin động trời làm tao tưởng như có động đất mười mấy độ Richte, đất dưới chân như nứt ra…”

“Chuyện gì…?”

“Mẹ tao sắp lấy chồng, ông bố dượng tương lai còn có một thằng con lớn tồng ngồng, hơn tụi mình một tuổi, học ngay trường này…”

“Là anh chàng xấu số nào vậy?”

“Mày đoán đi…”

“Bộ tao là Tôn Ngộ Không hay sao mà tao chui vô bụng mày để biết mày đang nghĩ gì hả? Mày nói đại luôn dùm tao, tao hồi hộp lắm rồi!”

“Người mày hâm mộ tới chết đi sống lại…”

Như ra vẻ nghĩ ngợi rồi cười toe…

“Tao hâm mộ thì nhiều lắm, trai đẹp với tao đều là báo vật vô giá mà”

VyVy bó tay với độ mê trai vô đối của nhỏ bạn, giờ mà nó có được 3 điều ước chắn chắn nó sẽ ước nó biến thành con trai, tất cả con gái trên đời trừ con bạn nó đều biến thành con trai, và điều ước cuối cùng là con nhỏ mê trai đó tự dưng bị les…

“Là ai hả?” – Như hỏi dồn.

“Đinh Tuấn Vĩ…” – Nó chậm rãi nói….

“CÁI IIIIIIIIIIIIIIIIII GÌ IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII????????????????????? – Như lại một lần nữa khiến nó bịt tai nhăng nhó, cứ cái đà này, chắc chắn là cuối năm nó phải nói lời từ biệt với cái tai luôn quá, con gái gì mà cứ hễ kích động là la nổ trời… Tên nào xấu số mà lấy nhỏ này chắc chưa già thì đã bị điếc sớm…

“Mày có thôi la hét dùm tao hay ko hả? Tao mà còn nghe tiếng la nào từ mày nữa là tao ko kể tiếp luôn đó!”

Quỳnh Như nuốt nước bọt cái ực… Hình như hôm nay nhỏ bạn cô đặc biệt bình thường tới độ bất thường, có lẽ mọi chuyện ko đơn giản.

“Mày biết tao với hắn khắc khẩu, tao lại còn chuốc oán với hắn, bây giờ sống chung một nhà, lại còn gặp phải ông bố mắc chứng hoài niệm quá khứ kinh dị của hắn nữa, chắc tao chết, tao chết ko có đất chôn thây luôn quá!” – VyVy thở dài thường thượt.

Quỳnh Như xua xua tay.

“Mày có ông anh đẹp trai cỡ đó mà còn than thở, tao thèm muốn chết mà ko có một bóng”

“Tao thấy mày ế là chuyện đương nhiên, thằng nào mà ko ghen chết đi sống lại với cái thói mê trai của mày…”

“Ặc… ặc… Mày buông ra…buông ra” – VyVy lúc này do lỡ miệng nói điều ko nên, giờ đang bị bóp cổ tới mức ko nói nên lời…

Rengggggggggggggggggg………..

Hồi chuông một lần nữa cứu VyVy một mạng, ba tiết sau trôi qua ì ạch… VyVy ngồi cạnh cửa sổ hiện đang chống tay lên cằm nhìn bâng quơ ra ngoài, Tiết thu trong veo như đôi mắt thiếu nữ độ trăng tròn, trời thu se se lạnh, nắng nhàn nhạt, từng làn gió mang theo hơi hướm của sự thay đổi bổng từ đâu thổi đến, làm tung bay mái tóc dài của VyVy, ánh nắng nhẹ hắt vào khuôn mặt đáng yêu, làm ửng lên nét hồng trên gò má của cô gái đang tuổi mới lớn… Đối diện lớp 11A5, một ánh mắt đang nhìn khung cảnh thì bất chợt ánh nhìn chạm vào gương mặt mĩ miều của cô gái bên cửa, trong lòng rộn lên những cảm xúc khó tả, trái tim lạc đi một nhiệp mất rồi!…

VyVy ngắm cảnh đã chán, cộng thêm tiết thu mát mẻ đã ko ngần ngại gục mặt xuống bàn đánh một giấc ngon lành, thầy giáo vẫn thao thao bất tuyệt trên bảng, phía dưới học sinh vẫn chăm chú làm việc riêng, người chơi game thì cứ chơi game, người tám chuyện thì tiếp tục chủ đề nào là thời trang, âm nhạc, chính trị… tóm lại là cứ nói tất cả những gì có thể nói, còn những học sinh tích cực góp phần làm nên sự trật tự của lớp như VyVy thì cứ an tâm mà nhắm mắt, xuôi tay, ko quên ngậm miệng, đề phòng lũ về làm trôi cả cái lớp…

VyVy đang ngao du tiên cảnh, bay đi tới Ấn Độ hay Apganictan gì gì đó, thì đột nhiên lớp học nhốn nháo, ban đầu chỉ là một vài người cạnh cửa, sau đó lại thêm một nhóm kế bên nhóm cạnh cửa, lại một nhóm kế bên của kế bên, kế bên của kế bên của kế bên cạnh cửa…

Thì ra nguyên nhân của hiệu ứng Domino âm thanh này là do một hotboy gây nên… Có ai ngờ được, ở cái lớp 11A5 nổi tiếng quậy phá, vô kĩ luật này, về phía hành lang, Tuấn Vĩ – một huyền thoại của trường đang ngồi trên hàng ghế đá trước lớp như chờ đợi một ai đó… Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt qua khung cửa sổ từ phía chàng trai,  những tia sáng đột nhiên như nhận được sức sống mà nhãy múa tung tăng trong con ngươi của người đối diện, nhìn Tuấn Vĩ lúc này làm cho người nhìn có cảm giác mông lung, ma mị, dường như điều trước mặt hay chính xác hơn là con người trước mặt mình ko thuộc những thứ ở trần thế mà người ta có thể với tay tới được… Đó cũng là một trong những nguyên nhân Tuấn Vĩ thường chỉ nhận được những lá thư tỏ tình từ những nữ sinh trường khác… Với học sinh trường A, Vĩ là bất khả xâm phạm, một cô gái dù xinh đẹp nhất trong trường, đi cạnh anh, cũng sẽ thấy mình mờ nhạt, do đó, các nữ sinh trường A đã có một quy ước ngầm, ko ai được quyền chiếm hữu anh…

Thế mà hoàng tử hôm nay lại chủ động chờ đợi người khác, trong lòng các cô gái đều tự nhủ - có lẽ người anh chờ là một người nam, hay cũng có lẽ là giáo viên, hoặc cũng có thể là…mọi ánh nhìn lại đột nhiên chuyển hướng sanh VyVy, cô bé đang vô tư ngủ ngon lành, trong lòng tự nhủ “ko thể nào!... Thà nghĩ rằng Vĩ đang đợi ông thầy giáo già nua đang tuông tràng thuyết giảng trên kia còn có khả năng hơn!” thế là mọi người lại quay sang con người ngoài cửa…

Hôm nay Vĩ được về sớm, nên tranh thủ đi dò la tin tức quân giặc, người ta nói “biết người biết ta trăm trận trăm thắng!” …phải rồi! Càng thu thập nhiều thông tin càng có lợi trong việc trừng trị cô ta… Nghĩ vậy, Vĩ lập tức lật đật vác đồ sang lớp 11A5 ngay sau khi ra về mà ko ngờ lại gây nên một trận nhốn nháo thế này. Anh lấy head phone ra, đeo vào tai, giai điệu nhẹ nhàng vang lên khiến tâm trạng Vĩ cũng nhẹ đi…

Lúc này tất cả mọi học sinh trong lớp 11A5, thậm chí là các lớp kế bên cũng đều nhận ra sự hiện diện bất ngờ của Tuấn Vĩ… Vì trong trường, các khối được học hoàn toàn tách rời nhau, mặc dù chung giờ học, nhưng lớp 12 luôn được về sớm hơn, hoặc trễ hơn các lớp khác, nên sự liên hệ giữa các anh chị lớp 12 với 10 và 11 là rất hạn chế…

Một nữ sinh xinh đẹp của lớp 11A4 đứng lên, nhẹ nhàng bước về phía giáo viên xin phép ra ngoài làm cô giáo cũng thoáng giật mình, còn đám học sinh thì thôi rồi…tiếng xầm xì trong lớp rộ lên, người người chuyền tai nhau thông tin hình như Tuấn Vĩ đang đợi cô hot girl Kiều My của khối 11, có người còn quá khích, nhắn tin luôn cho các lớp khác, cứ thế đột nhiên, thông tin được truyền đi một cách chóng mặt, thế mới nói, thế kỉ 21 là thời đại của công nghệ thông tin, mọi việc muốn truyền đạt với nhau chỉ cần một tin nhắn hay một cú click chuột, mà cái đại diện tiêu biểu cho mặt lợi đó của thời đại này là việc tám của học sinh… Riêng về Kiều My, sau khi tự vấn, thấy rằng nhan sắc cô vốn xinh đẹp hơn người, lại biết cách trang điểm, ăn mặc hợp mốt… nói tóm lại, đối với các nữ sinh của cả khối 11, cô đều trên một bậc… Cô cũng để ý Tuấn Vĩ lâu rồi, nhưng do chưa có dịp trò chuyện, hay chạm mặt nhau nên chưa thể ngỏ lời, một phần cũng do tự ti, nhưng nay hoàng tử đã có nhã ý đến tận lớp thì cô đành bước ra gặp mặt vậy!... Dù nói thế nào, thì trong lòng Kiều My cũng mừng thầm, biết đâu một bước được lên trời cũng nên… Thế là cô thu hết can đảm, bước ra cửa lớp, tiến về phía chàng trai đang ngồi, từng bước, từng bước chân của cô đều được mấy trăm con mắt hiếu kì theo dõi…

Mọi chuyện xảy ra đều ko qua khỏi đôi mắt tinh anh của Quỳnh Như, dù sao cô cũng là cây hóng chuyện của lớp 11A5 này mà, mặc dù ngồi kế VyVy, vị trí quan sát có hơi bất lợi thật, chỉ thấy thấp thoáng chiếc áo trắng ngoài cửa lớp, nhưng do mạng lưới mật thám được cô bố trí dày đặc, nên Như dễ dàng nắm bắt thông tin từng đường đi nước bước của cả hai người ngoài cửa kia… Cô lay VyVy dậy, con bé còn đang ngủ tít thò lò, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

VyVy lấy tay dụi dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ nhìn Như.

“Có chuyện gì mày? Tao đang bàn chuyện quan trọng với thần ngủ về cuộc gặp mặt tối nay! Mày kêu tao dậy bất ngờ lỡ ổng giận, ko tới nữa thì tối sao tao ngủ được???”

Như khẽ nói vào tai VyVy

“Anh trai mày đang ở  trước cửa lớp kìa, hình như đang đợi hot girl Kiều My của lớp 11A4!”

“Thế thì liên quan gì tao?” – VyVy nhíu mày, nghe cái tên là phát bực rồi.

“Nhưng tao nghĩ anh ấy đợi mày” – Như nhe rang cười tinh quái.

“Đợi cái đầu tao! Tao với hắn là ko đội trời chung, tao ko nể mặt mẹ tao là hắn tới số rồi! Còn nữa, ở trường cấm mày nói hắn là anh trai tao, mất công lại có người nhòm ngó...”

Quỳnh Như nuốt nước bọt cái ực… Trời ạ! Đúng là nhỏ VyVy này ko có chút con mắt thẫm mỹ nào ráo, giao cho nó một anh trai tuyệt vời như vậy đúng là sai lầm…

Tuy nói là nói thế, nhưng VyVy cũng thấy bức rức, ko phải vì cảm động mà chỉ thấy có đôi chút kì lạ, ko lẽ hắn đến tìm cô thật??? ko thể nào, thà cứ tin rằng hắn đang hẹn hò nhăng nhít với cô hot girl gì gì đó còn tốt hơn, đừng dây dưa tới cô là đội ơn trời đất rồi… Mô phật!

VyVy sau khi khấn vái lầm rầm cộng thêm vài câu chửi rủa, lại gục đầu xuống bàn mà tiếp tục công việc dỡ dang, cô vốn là người rất ít khi bỏ cuộc giữa chừng, nhất là những chuyện có liên quan đến sức khoẻ thế này…

Quỳnh Như thì hoàn toàn bó tay, nhưng do bản tính hiếu kì hay nói chính xác hơn là nhiều chuyện, đã nắm được thông tin nào là phải một mực điều tra cho bằng được, nếu ko thì sẽ bức rức tới mức lăn lộn cả đêm, ko ngủ được mất… Nhưng các chiến hữu thâm niên của cô đột nhiên bặt vô âm tính, chẳng thấy trả lời trả vốn gì cả, thế là tâm trạng trở nên bực mình, nhân lúc ông giáo còn quay lên bảng, chạy ngay sang dãy bên cạnh…

Kiều My đứng trước mặt Tuấn Vĩ, tỏ vẻ e lệ, mặt hơi ửng đỏ.

“Anh Vĩ… anh có việc ở đây ạ???”

… Ko nhận được câu trả lời, Vĩ vẫn chăm chăm vào quyển sách, tai đeo phone, thực chất hoàn toàn ko cảm nhận được sự có mặt của cô gái đang đứng.

“ Anh có ngại em ngồi kế bên ko???” – Kiều My tiếp tục kiên trì

… Vẫn im lặng…

“Anh ko nói là đồng ý rồi nha!...” – My nhẹ nhàng vén tà áo dài thướt tha ngồi xuống ghế đá, bên cạnh Vĩ. Khung cảnh bổng nhiên có chút thay đổi, hay nói đúng hơn là do có hai con người xinh đẹp, đặc biệt là chàng trai, đã làm cảnh vật như bừng sáng.

Quỳnh Như nhìn hai con người ngoài cửa có chút bực mình, mặc dù cô có thích Tuấn Vĩ thật, nhưng cũng như cô thích mấy anh chàng ca sĩ Hàn Quốc mà thôi, cô cũng chẳng mơ mộng gì tới anh. Nhưng sau khi nghe VyVy kể, Quỳnh Như lại thấy hai người đó có duyên, lại là anh em, ko chừng sau này lại thành một đôi cũng nên, Như cũng ko phải là hạng người trọng sắc khinh bạn, cô rất vui khi VyVy kể cho mình nghe chuyện của hai người chứ ko phải ai khác, cô rất trân trọng tình bạn với VyVy, nên dù có thế nào thì cũng ko thể để bạn cô chịu bất cứ thiệt thòi nào… Vả lại, khi nghe kể thái độ của Tuấn Vĩ với VyVy, thì Như cũng chắc gần 70% hai người đó thế nào cũng có nghiệp duyên cho coi, 30% còn lại chắc chắn phải nhờ tới bà mai Quỳnh Như này ra chân… ý lộn…ra tay rồi!...

Quỳnh Như đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, bước tới bàn giáo viên hừng hực khí thế, từng bước từng bước chân được tình bạn tiếp sức trở nên vững chắc hơn bao giờ hết… Vừa nhận được cái gật đầu đáng giá ngàn vàng của ông thầy già, cô ba chân bốn cẳn vọt ngay ra hành lan, để lại mấy trăm con mắt ngạc nhiên tới nỗi muốn lọt ra ngoài. Hôm nay sao có nhiều chuyện lạ lùng như con sùng dữ vậy ta???

“Anh Vĩ, anh đợi VyVy nhà em đúng ko ạ?” – Quỳnh Như ko đợi dừng bước đã nói to như để mọi người đều ghe thấy… Lại xầm xì nói to nói nhỏ, đúng là cái đám nhiều chuyện mà. Như bực mình.

Tuấn Vĩ giật mình, ngước mặt lên nhìn con người đối diện, khoé môi dao động.

“… ừm, em là bạn VyVy hả?” – Vĩ lên tiếng, chợt nhận ra bên cạnh mình có người đang ngồi, khuôn mặt nói chung cũng tạm được, nhưng anh lại chẳng có chút ý niệm gì, chỉ khó hiểu là tại sao cô ta ngồi cạnh anh thôi.

“Em là ai?”  - Vĩ quay sang Kiều My.

My đờ người, chẳng lẽ… chẳng lẽ nãy giờ cô nói ko lọt vào tai anh câu nào hay sao? Anh ko phải đợi cô sao? Cô xinh đẹp thế này, anh cũng ko hề biết?... Nói đến đây thì khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt xám ngoắc. bối rối ko biết làm gì.

“Em…em…. Em cũng là bạn của VyVy” – Kiều My chợt buông vài tiếng mà thực chất cũng ko biết mình đang nói gì.

Quỳnh Như mừng thầm trong bụng, nói cô và VyVy là bạn thân thì ai ai trong cái trường này cũng quá rành rồi, còn Kiều My,cô gái được cả trường xem là chảnh choẹ, ko xem ai hơn mình này mà làm bạn được với VyVy thì đúng là chuyện ngược đời, thậm chí nếu có người nghe cũng ngoác mồm ra cho mà coi… đúng là cô ta bí quá làm liều rồi!...

“VyVy chưa ra à?” – Vĩ quay sang Quỳnh Như.

“Dạ, nó còn đang ngủ… á nhầm… đang học bài trong kia, khoảng 15p nữa mới xong…”

“uhm… vậy anh ở đây đợi luôn, nào VyVy học xong nói anh đang đợi nha!...”

“Vâng ạ… em sẽ nói VyVy là có anh đang đợi!” – Như cố tình nhấn mạnh từng chữ khiến khuôn mặt Kiều My ngày càng khó coi, rồi cô chào Tuấn Vĩ bước vào lớp trong một tâm trạng ko gì tốt hơn bây giờ.

Về phần Tuấn Vĩ, sau khi Như vào lớp, lại đeo headphone, tiếp tục nghe nhạc, đọc sách, quên bẵng luôn cô gái ngồi bên cạnh. Thế là cả buổi Kiều My cố gắng gây sự chú ý với anh chỉ đổi được 3 chữ “em là ai” cộng thêm dấu chấm hỏi to đùng… Mặt mày cô lúc này cực kì khó coi. Cô có gì thua kém con bé lóc chóc VyVy đó kia chứ? Cô xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, nhà lại giàu có hơn… Nói tóm lại con bé đó chẳng là gì so với cô, tại sao anh lại đợi nó kia chứ???...

“Chào anh em về lớp” – My vẫn lễ phép mặc dù biết sẽ ko nhận được câu trả lời… đành thở dài mà bước về.

Tụi học sinh lại được một phen ồ lên kinh ngạc… trong đầu ai cũng có chữ “thì ra là thế!”… rồi lại nhìn nhau tủm tỉm cười...

Quỳnh Như khoan thai về ngồi cạnh VyVy, con bé vẫn còn ngủ ngon ơ, chẳng hay biết gì về chuyện động trời ngoài cửa lớp…Về phần lớp 11A5, sau khi hạ màng, ai nấy lại trở về công việc cũ, người tám cứ tám, người game thì hì hì hục hục qua màng, còn những người vửa thức giấc thì lại tiếp tục du ngoạn tiên cảnh… điển hình là con bé VyVy, nó vẫn ngủ tỉnh bơ từ đầu tiết đến cuối tiết, chẳng biết đêm hôm trước làm gì mà lúc nào vào lớp cũng than buồn ngủ, rồi lại gục đầu xuống bàn…

Renggggggggggggggggg……………

Cuối cùng thì cũng thực sự được giải thoát, tụi học sinh ko ai bảo ai lật đật sắp xếp tập vở vào cặp, mặt đứa nào đứa nấy hớn hở, tươi như hoa lá mùa xuân…

VyVy ngáp một cái rõ dài rồi cũng thẩn thờ ôm cặp bước ra cửa, nhỏ đâu có ngờ đại hoạ sắp ập xuống đầu!...

“Anh Vĩ đang đợi mày đó!” – Quỳnh Như vỗ vai bạn mình một cái đau điếng,làm VyVy nhãy dựng.

“Đau, con quỹ…mày muốn ám sát tao hả?”

“Tao nào dám…tao mà động tới sợi tóc của máy anh Vĩ xữ đẹp tao sao…”-Như nói xong còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt làm VyVy chợt rùng mình… con nhỏ bạn cô hôm nay cứ điên điên hay sao ấy, toàn nói chuyện tào lao thiên cơ… Mà cứ hễ nhắc tới tên anh trai mắc toi ấy là cô muốn tức chết tới nơi…giờ mà gặp hắn cô sẽ ko ngại ngần lột da, xẽ thịt, lên gối, bẻ tay…

VyVy hừng hực sát khí, vừa đi vừa siết tay, nói tới là tức, nói tới là tức điên lên mà… ta giết!.... ta giết!....

“Em muốn giết ai thế hả em gái thân yêu!...”

VyVy đang lầm lũi bước đi, vừa mới tới cửa lớp đã nghe một giọng nói kinh khủng như vang vọng từ âm ti địa phủ của mấy tên ác quỹ… đúng là hắn rồi…

“Tránh ra…” – VyVy gằng từ chữ

“Không!” – Tuấn Vĩ vẫn cứ đứng hiên ngang…

“Ko tránh tôi sẽ đánh!” – cô trợn mắt nhìn tên con trai trước mặt mà tự nhủ, tên này là điếc ko sợ sấm à? Hay lần trước cô chưa đủ mạnh chân, khiến hắn coi thường???

Tuấn Vĩ toát mồ hôi hột…cái…cái con bé này, ko lẽ muốn hạ thủ anh ngay chốn đông người thế này sao? Lần trước trong nhà chỉ có hai đứa nên ko ai bết, còn lần naỳ… trước cả mấy trăm con mắt thế kia… ko lẽ cô dám???

Vĩ nuốt khan một cái… phải rồi… có cách rồi!

“Mẹ em đã dặn anh trông chừng em, anh phải có trách nhiệm, từ nay anh sẽ ko rời em nữa bước…” – Vĩ vừa nói vừa giơ giơ tờ giấy lúc sáng làm VyVy tức muốn hộc mấy lít máu…

“Anh nói cái gì?” lần này thì cô ko chịu nổi thật rồi, cái gì mà ko rời nữa bước, anh ta bị thần kinh à? Hay là học nhiều quá tẩu hoả nhập ma, máu dồn lên não??? Dám coi cô như tội phạm… trong đầu VyVy chợt lởn vởn mấy tấm hình mình mặc áo sọc trắng đen, ôm cái bảng to đùng, phía trước là tên cảnh sát chết tiệt, giọng ồ ồ “phạm nhân Diệp VyVy… có thừa nhận hành vi phạm pháp của mình kooooooooooooooooooooooooo???...” VyVy rùng mình, xua xua cái ý tưởng mà mình vừa nghĩ ra… tuyệt đối ko đc… thế thì còn gì tự do của cô nữa chứ? Trước giờ cô ghét nhất là bị quản thúc, giờ mà bị theo 24/24 chắc cô ko nhập viện thì cũng bại liệt tại chổ vì buồn chán!...

“Hay em muốn anh gọi cho mẹ em…” – Vĩ nhướng mày, làm ra vẻ sắp lấy điện thoại ra gọi cho mẹ cô tới nơi… Diệp VyVy, cô bị tôi nắm trúng tử huyệt rồi,lần này tôi ko hành cô tôi thề sẽ đi đầu xuống đất…

VyVy nghiếng răng kèn kẹt… mắt long lên song sọc,đôi mày nhíu lại hẳn... dám đem mẹ cô ra uy hiếp cô à???được thôi!!! Để xem anh làm gì được nào??? 24/24 à… trong đầu óc gian tà của VyVy chợt loé lên tia sáng…

“Thôi đi anh… em nghe lời anh là được rồi mà” – VyVy thay đổi thái độ đột ngột làm Vĩ giật mình,linh tính mách bảo có điều chẳng lành, đôi chân anh chợt lùi lại một bước…nguy hiểm…chắc chắn có nguy hiểm khôn lường…mỗi lần cô ta đội cái lốt nai tơ vào thì thế nào anh cũng bị chơi một vố đau điếng…

Không sao…ko sao… mình có con át chủ bài trong tay, ko sợ cô ta giở trò… Vĩ cố trấn tĩnh…

“Anh đợi em trước cổng, đưa cặp anh mang dùm cho!...” – Vĩ nở nụ cười hoàng tử khiến các cô gái mắt đều chuyển thành hình trái tim chớp chớp bay bay…

VyVy mĩm cười…đôi môi anh đào ẩn hiện trong ánh tịch dương, nụ cười phản phất chút yêu khí toát lên từ người con gái xinh đẹp…Vĩ thoáng ngẩn người, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, anh vẫn tiếp tục chìa tay ra trước mặt VyVy…

“Hôm nay bạn bị đau tay đúng ko Khả Hân? Hay mình nhờ anh

Vĩ mang cặp hộ bạn nha!” – VyVy quay sang cô bạn đứng bên cạnh.

“Ơ…Làm phiền anh Vĩ lắm”- Khả Hân thoáng chút ngại ngùng…

“Ko sao đâu…anh ấy rất thích mang cặp hộ người khác mà!... đúng ko anh?”  - VyVy quay sang Tuấn Vĩ, đôi môi lại ko kiềm được nét cười…

Cái…cái gì??? Bắt anh mang cặp dùm con bé lùn tịt đó à? Nói chơi hay nói giỡn vậy??? Anh nói thích khi nào kia chứ???

“đúng ko anh Vĩ???” – VyVy lại nhấn mạnh từ chữ.

Vĩ quay sang Khả Hân…đôi mắt cô long lanh tràn đầy hi vọng,cộng thêm mấy trăm con mắt khác cũng đang chờ câu trả lời của anh… trời ạ! Anh bị con quái vật đội lốt thiên thần này hại chết rồi… Vĩ đưa tay về phía Hân mà trong lòng muốn khóc! Đúng là người tính ko bằng trời tính mà…anh đã quên mất cô ta là quái vật thời tiền sử, mà đã là quái vât thì làm gì biết hành vi của con người mà anh ga lăng với cô ta kia chứ!!!

“Anh Vĩ cầm hộ em với…”

“Em nữa…”

“Cả em nữa…”

“Cảm ơn anh nhoa!”…

Cứ thế hết nhỏ này tới nhỏ khác, giờ trông Tuấn Vĩ chẳng khác gì cái móc treo đồ trong nhà, phải nói là la liệt, cả chục cái trên mình chứ chẳng chơi!... tụi con gái lớp này đúng là chuyên gia nhờ vả mà, người ta chưa kịp đồng ý đã quăng lên người rồi…nặng muốn chết!... nếu ko phải vì còn ở trường học, anh đã ko ngần ngại mà vứt tất cả vào sọt rác…đáng hận nhất là con quái vật đang ôm cặp tung tăng tám chuyện phía trước kia kìa…chốc chốc cô ta lại cười ha hả cùng lũ bạn,ko thèm đếm xỉa đến người đang khuân vác bãi chiến trường phía sau…anh giẫm vào cái mặt đáng ghét mà ra vẻ ngây thơ kia, anh giẫm vào cái miệng đang cười kia, giẫm, giẫm, đáng hận…đúng là đáng hận…Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

“Anh có cần em giúp ko?” – Kiều My bước tới, ra vẻ muốn giúp đỡ…

“Ko cần đâu…anh tự mang được…” – nói xong Vĩ rảo bước nhanh chân về phía trước, để lại cô gái lữa giận bừng bừng “tại sao? Tại sao lại ko thèm để ý đến cô, còn giúp đỡ cả bạn bè con nhỏ đó nữa…” Kiều My siết tay, gương mặt thiên thần thoáng chốc thay đổi…

“cảm ơn anh, em về!”

“Em về nha anh Vĩ, chúc anh vui vẻ!”

“Em cảm ơn…”

…..

Tới cổng, mọi người lũ lượt ra về, Vĩ như trút được gánh nặng ngàn cân, anh lập tức quay sang VyVy quát…

“Cô vui lắm à?”

“Vui chứ sao ko??? Bộ ai bị đui nên ko thấy tôi cười nãy giờ hả???”

“cô…cô…”

“Tôi sao??? Nói ko nên lời à? Thôi, vậy bái bai… về trước nha…ANH TRAI TỐT BỤNG…” – VyVy sau khí hạ đòn chí mạng đối thủ thì ôm cặp ra về, để lại phía sau một người còn đang đứng như trời trồng…Aaaaaaaaaaaaaaaaaa… tức ccccccccc… tôi bóp cổ cô!!! Vĩ tức muốn chết tới nơi mà ko làm gì được con quái vật trước mặt… anh thề, anh thề, lấy đầu cô ả rữa hận…

VyVy vẫn vui vẻ ra về, trong lòng phơi phới mùa xuân. Cổ nhân người ta có câu “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” còn đối với cô thì đúng là người vui thì cái đống “…” cũng biến thành bãi đất màu mỡ… nhưng nói thế thôi chứ cũng phải tránh nó ra, ko khéo lại như hai người chân quẹt quẹt xuống đường,một người nói: Chiến tranh Việt Nam, cách đây hai mươi năm… rồi chỉ xuống cái chân của mình… người còn lại ra vẻ gật gù rồi nói: phân… “…” chó, cách đây hai mươi mét…Ôi! Đến khổ thế là cùng… VyVy chạy thẳng một mạch về nhà…

KÉT TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT……

Cái gì thế này??? Cái gì thế này???....

“Đồ của tôi chứ gì!” – Vĩ một tay chống nạnh, một tay để trên chiếc Audi, trông rất ư là phong tình, lãng tử…

“Mắc gì đồ của anh mà đem tới nhà tôi???” – VyVy nổi nóng, cái bộ mặt chết giẫm kia, tỏ vẻ gì kia chứ??? Giết người mà ko bị tống vào tù thì cô sẽ cho cái tên trước mặt ko toàn thây…

“Từ hôm nay tôi sẽ ở đây”

“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII? TÔI KO CHO PHÉP!” – VyVy gào lên

“Nhưng mẹ cô cho phép!”

Cô…cô cắn hắn, cô cạp hắn… cái tên mặt dày ko biết nhục này, còn mò đến tận nhà nữa… cô rủa cả ba đời nhà hắn, cô chửi hắn, cô chửi cả cái xe nhà hắn…

VyVy dậm chân huỳnh huỵch bước vào nhà như con khủng long bạo chúa đang săn mồi làm Vĩ chợt rùng mình… ko đc…anh phải can đảm lên…Tuấn Vĩ ngẩn cao đầu bước theo sau cô mà ko ngừng nhìn xung quanh…ko có đặt bẫy đó chứ???

VyVy vừa bước vào phòng đã đóng cửa cái rầm một cách cực kì thô bạo, cô tức…cô tức chết mất…nanh của cô đâu rồi, quyền cước đâu rồi…cô muốn đánh người,cô muốn giết người….cô muốn bẻ đầu cái tên biến thái trước mặt mà chơi banh quá…

Vĩ chợt thấy lạnh sống lưng, anh thụt lùi 1 bước khi thấy cô hùng hùng hổ hổ xông tới…

“Anh tránh ra…”

“Không… đây cũng là phòng của tôi!” – Vĩ nghiêm mặt…

Tức…tức…từ khi nào căn phòng nhỏ nhắn của cô bị chia năm xẻ bảy thế này??? Thật là bất công, bất công quá đi…tại sao ko tống khứ hắn về cái biệt thự chết tiệt của hắn chứ!...

“Có thật là ko tránh???” – Cô hằn học…

“Không là ko!”

VyVy chợt mĩm cười ma mãnh, cô nhón chân áp sát vào mặt Vĩ, đôi mắt chạm nhau, mũi cũng chạm, cô hồ hắn còn nghe được nhịp thở của cô. Mặt Vĩ chuyển sang đỏ gay, ko lẽ…ko lẽ…cô định…

BỐP….

Tuấn Vĩ nằm lăn lóc dưới sàn ôm bụng, anh vừa bị cho xơi hẳn một cú lên gối bất ngờ… VyVy đang chống tay nhìn hắn,miệng cười khoái chí….

Yaaaaaa…cô ta đang cười cái thá gì kia chứ???...đau quá đi!!!...Vĩ vừa tức vừa đau, nên nghiếng răng nghiếng lợi, hai tay vẫn ôm cái bụng khốn khổ…Ôi! Anh thấy có lỗi với cái thân thể của mình quá, từ khi anh gặp con quái vật trước mặt, lần nào anh cũng bị xơi một đòn đau điếng…

VyVy nhìn cái tên đang nằm dưới sàn kia mà trong lòng thoáng chút có lỗi, dù sao cũng sẽ là người một nhà, cô cũng ko muốn ngày nào cũng sống trong bầu không khí căng thẳng thế này! Thôi thì coi như cô rộng lượng vậy…từ nay ko chấp hắn nữa…

VyVy đỡ hắn dậy mà ko ngừng rủa thầm “cái tên to xác này ăn cái quái gì mà nặng như heo” …Tuấn Vĩ cũng vô cùng bất ngờ trước thái độ của cô, cái này…cái này đúng là vừa đánh vừa xoa nè,đúng là vừa đánh vừa xoa…bộ hắn là cái bao cát hay sao mà cô ta mang ra trút giận rồi đem may lại kia chứ? Mà dù có may cũng đâu còn nguyên vẹn như xưa, thân thể của hắn bầm dập hết trơn rồi…

“Cô làm cái gì vậy???”

“Đỡ anh dậy!”  - cô nói gọn lỏn

“Cô hay quá hén, đánh người rồi đỡ dậy!” – Vĩ gào lên.

VyVy bịt tai, ôi!... lại một lần nữa cô thấy thương cho cái tai yêu dấu của mình quá… bao lâu nay nó đã chịu tổn thương nghiêm trọng từ con nhỏ Quỳnh Như “dịu dàng” kia rồi, hôm nay lại thêm một đối thủ đáng gờm nữa… chắc cô phải đi xi – ti lỗ tai sớm quá…

“Anh nhỏ tiếng thôi!... coi như tôi xin lỗi đi!...”

Vĩ tức anh ách trong lòng…cái gì??? Chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Thôi đi cô nương, cô xin lỗi thì cái bụng của hắn sẽ hết đau sao? Cô xin lỗi thì cái danh dự của hắn sẽ hoàn toàn lành lặng sao?... ko đúng…đây là cơ hội để tiếp cận con quái vật này, anh mà ko tận dụng thì ko chừng sẽ ko còn cơ hội nữa!...

“Ko sao đâu, anh tự đứng dậy được” – Vĩ lại cô gắng nở nụ cười.

VyVy nổi da gà toàn tập…tên này…tên này…hắn đang đóng phim truyền hình dài tập chắc, câu chuyện về chàng bạch mã hoàng tử và mụ phù thuỷ hắc ám à??? Chàng hoàng tử dù bị hãm hại tơi bời hoa lá, chết đi sống lại vẫn lấy đức báo oán, tha lỗi hoàn toàn cho mụ phù thuỷ gian ác…Nói tới đây, VyVy mới nhớ, hồi ấy cô toàn rủa cho mụ chết ko toàn thây,giờ ko ngờ mình lại dính vào cái vụ thế này…ko, hắn ko thể nào thay đổi nhanh vậy được, ban nãy còn định giết cô bằng sóng âm kia mà…

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định, thôi thì cứ cảnh giác với hắn thì hơn…thế là buông tay cái ạch, khiến Vĩ mất đà mà té thêm một cú nữa, lần này thì hắn thấy đau ê ẩm cả người…

“Em…em…”

“tôi đi tắm đây! Anh tự dọn đồ đi nhé! Nói trước, cấm xâm phạm quyền riêng tư cá nhân…”

Vĩ xoa xoa cái mông đau ê ẩm “ta sẽ trả thù…” rồi lật đật gọi người mang đồ vào…

VyVy sau khi tắm xong thì lập tức trèo tót lên giường mình đọc truyện Doreamon, nói gì chứ, cô thích nhất là truyện này, đọc đi đọc lại cả mấy lần mà ko chán, lần nào đọc cũng cười như dại mới chết!...Tuấn Vĩ ngồi dưới chơi game mà trong lòng thầm nghĩ “tội nghiệp con bé, chắc bị thần kinh!”

Gần 10 giờ đêm, Vĩ tò mò trèo lên giường VyVy,con bé đang ngủ ngon lành… đúng là quái thật,mới đây còn đọc truyện cười ha hả, giờ lại ngủ như một đứa trẻ…đúng là khác người! Nhưng mà nhìn kĩ, cô cũng rất xinh đó chứ, nếu bỏ đi cái tính đanh đá đó đi, thì hẳn sẽ có nhiều người theo lắm…nghĩ tới đây, hắn phì cười…cái gì chứ, quái vật mà ko đanh đá thì đâu còn lá quái vật nữa!...

VyVy có cảm giác nhột nhột bên tai, vừa mở mắt đã thấy ngay nụ cười trắng gì mà trắng thế đến chói sáng cả một vùng của con người trước mặt thì lập tức dùng hết sức đẩy hắn một cái. Vĩ mất đà rơi tự do theo trọng lực từ trên thang xuống…ôi! Đất mẹ vĩ đại thân yêu ơi…Con đến đây!!!!…

RẦM….

“Ôi! Cái tay của tôi” – Vĩ nhăn nhó…

“Đồ biến thái, anh định làm gì???” – cô vẫn còn ngồi trên giường nói vọng xuống.

“Biến thái cái đầu cô, cô để quên đồng hồ báo thức… tôi có lòng tốt mang lên dùm… cô ko cảm ơn thì thôi, còn xô tôi xuống!... Ôi! Tay tôi chắc gãy rồi!” – Vĩ nhăn nhó ra vẻ đau đớn…

VyVy nhìn xuống cái đồng hồ đang lăn sóng soài dưới đất…ko lẽ, cô thật sự đã đánh lầm hắn??? cô có cố ý đâu chứ,cũng chỉ tại hắn lấm la lấm lét mò lên giường cô làm gì…

“Cái tay của tôi!” – Vĩ tiếp tục nhăn nhó…

Cô lập tức leo xuống…anh đừng có chuyện gì nhaz! Anh mà có chuyện là cô sẽ chết ko toàn thây… bà mẹ già nhà cô sẽ xẻo thịt, lột da, đem nướng cô… Ôi! chưa bao giờ cô mong hắn bình an như lúc này! Cô sắp thành bồ tát mất…

“Tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra” – VyVy rối rít…

Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình…

Vị bác sĩ trong bộ áo blue trắng bước ra…

“Chấn thương nghiêm trọng, cần tránh vận động mạnh và đã kích trong 2 tháng…”

Nói xong vị bác sĩ quay đi, VyVy còn ngồi ngẩn tò te trên ghế…trời ơi! Ko nói giỡn chứ??? Té nhẹ như thế mà cần tới 2 tháng ư???... tên đó da giấy, xương thuỷ tinh hay sao… lúc trước cô té từ trên sàn đấu xuống khán đài mà có bị trăng sao gì đâu…

“Em đang làm gì đó?” – Vĩ bước ra với cái tay đang được bó bột treo lủng lẳng…

Tiêu rồi, phen này cô sẽ ko còn mạng mà đón tết nữa rồi… trời ơi…sao mà trớ trêu thế này??? Nhà tên này ko uống Enlene phòng loãng xương hay sao mà đụng cái là gãy xương, đụng cái là bó bột… thật là bất công, bất công quá đi………………………………………

“Đi về thôi!!!” – VyVy ỉu xìu… Ngày mai cô phải lên nói lời tạm biệt với mấy đứa bạn thân, sẵn cũng gửi lời xin lỗi với mấy ông, bà giáo viên bị cô chơi khăm đó giờ…Xem nào, cô Thoa vừa mới vào lớp dạy buổi đầu tiên đã bị ngay một bịch than nghiền nhỏ pha nước xà phòng, làm bả khóc tức tửi mà chạy ngay về nhà tẩy trang thay đồ, cô Nhung bị ngứa cả buổi do lá cây xấu hổ, khiến cả lớp cười sặc sụa, thầy Tuấn dạy thể dục bị cô bất cẩn đá bay luôn nguyên chiếc giày thể dục  vào mặt…còn nữa, đang lúc cô chạy giỡn như điên trên hành lang thì gặp phải thầy Nguyên giám thị đang đi do thám tình hình khối 11, do ko làm chủ được tốc độ, cô tặng cho thầy ngay một vụ va chạm với lực nhỏ cỡ vụ nổ BigBang làm ổng té chổng gọng, văng luôn bộ tóc giả, để lộ cái đầu sáng bóng nhẵn nhụi y như quả cầu thuỷ tinh… ôi trời ơi! Phải nói ổng giận đỏ mặt tía tai thế nào rồi! chuyến đó mẹ cô đã dần cho cô một trận chết đi sống lại, ê ẩm cả mây ngày trời… còn thầy Nguyên chết luôn cái danh NH, nói rõ ra là Nguyên Hói… hức  hức… bây giờ cô mới thấm thía bài hát “nếu chỉ còn một ngày để sống”… thì “làm sao ta chuộc hết lỗi lầm”… đúng là bất hạnh… bất hạnh quá đi iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii….

Tuấn Vĩ nhìn cái mặt 108 kiểu của VyVy mà ko nhịn nổi cười, lám cái gì mà lúc thì cười, lúc thì mếu, lúc thì tức giận, lại còn nhiều nét mặt ko thể lí giải nổi nựa chứ!... cô ta mà làm diễn viên chắc là lên tẩm cở hollywood luôn quá!

“Anh sẽ ko nói với mẹ em, đùng lo”

“Cái gì??? Anh ko nói giỡn đó chứ???” VyVy nắm tay Vĩ làm anh giật mình.

“ko, anh sẽ nói anh sơ ý té”

“Hức…hức… anh đúng là đại nhân đại lượng, đại phúc đại đức…tôi mang ơn anh suốt đời, anh mà chết tôi hứa sẽ đi con heo quay!...” VyVy rơm rớm nước mắt nước mũi như thể đang đóng phim chưởng đoạn sinh li tử biệt…

Vĩ méo mặt trước đoạn phim lâm li bi đát của cô…mang ơn người ta mà trù người ta chết để đi heo quay…đúng là có một ko hai mà!

“Anh lên phòng đi, em đi pha nước cam cho” Vừa về đến nhà cô đã chạy như bay vào nhà bếp pha nước.

“Con quái vật này…cũng dễ thương đó chứ!” Vĩ thầm nghĩ…nhưng dù sao thì cũng “phải hành hạ cô ra trò mới được!”Nói xong Vĩ khoang thai bước lên phòng như ko hề bị một vết thương gì, dù là nhỏ nhất!

VyVy vừa pha nước cam vừa nhủ thầm “người ta là người tốt, người ta là người tốt, đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nữa…”

VyVy đâu có ngờ lúc này trên phòng, Tuấn Vĩ đang điện thoại cho vị bác sĩ khi nãy!

“Cảm ơn bác sĩ Tùng, nếu ko nhờ bác sĩ thì tôi sẽ ko có màng kịch hay để xem”

“Không có gì đâu cậu Vĩ, nếu ko có gia đình cậu thì bệnh viện này đâu được như bây giờ”

“Tôi cúp máy đây, hẹn gặp bác sĩ sau!”

“Chào cậu!”

“Anh trai…em đem nước nè!” VyVy mở cửa bước vào phòng

Vĩ ko tin vào tai mình…anh bị lãng tai à? Hay là hôm nay trời có bão…

“em…em…gọi anh là gì???”

“Anh trai… hay anh ko thích!”VyVy nghiêng đầu nhìn như trẻ con.

“Ko…ko…anh thích chứ!” Cuối cùng đã dụ được cá vào rọ, ai mà ko thích, kẻ ko thích thì chỉ có bị tâm thần hoặc là đồ ngu…

Anh nhìn lên đồng hồ, gần 1 giờ sáng

“Em đi ngủ đi, mai còn dậy sớm đi học…”

“uhm!...”

Nói xong Vyvy leo lên giường đánh một giấc ngon lành, hôm nay đúng là mệt mỏi… ko ngờ,cô đối xữ với anh ta như vậy mà anh ta lại giấu giúp cô!... ko chừng anh ta thật sự là người tốt…từ nay phải hiền lành với anh ta hơn mới được…

Tuấn Vĩ nhẹ nhàng trèo lên giường phía trên, ngay chổ cô đang ngủ…

“Chà!... đúng là con nít!... người ta tốt một tí là tin ngay…” rồi anh lại cảm thấy hơi hơi có lỗi… nhưng… nghĩ tới nghĩ lui,đã đâm lao thì phải theo lao, với lại cô cũng làm anh sống dỡ chết dỡ mấy ngày nay, đền bù chút ít thì có là gì đâu!... Yên tâm với suy nghĩ đó, Vĩ thả hồn vào giấc ngủ, khuôn miệng cũng bất giác hoà theo cảm xúc, cong lên thành một nụ cười…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro