Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Mạc Thiên, làm bạn gái tớ nhé!

Trước mặt cô là học bá của trường, học siêu giỏi, thể thao lại càng không phải nói, chỉ cần khuôn mặt của anh thôi cũng đủ làm cho nữ sinh toàn trường chết mê chết mệt ngoại trừ cô.

- Không.

- Tại sao?

- Tôi có chồng sắp cưới rồi.

- Cậu... tớ không tin!

Cô mặc kệ người trước mặt, không nói không rằng một mạch bỏ đi.

- Aaaaaaa.

Một lực đạo nhanh chóng bắt được cổ tay cô, kéo cô lại vị trí lúc nãy.

-Tớ không tin hôm nay không làm gì được cậu.

Cô nhếch môi, nụ cười mang vài phần chế nhiễu, ánh mắt lạnh xuống vài phần.

- Tớ nói, cậu nên buông ra... nếu không thì hậu quả tự chịu.

- Không buông đấy, cậu làm gì được tớ, hôm nay tớ nhất định....

Câu nói còn chưa hoàn thiện, cậu thanh niên buột miệng cất tiếng la thất thanh. Cả quá trình từ xoay gỡ bàn tay cậu đang khóa chặt tay mình, xong lại bẻ hai tay cậu lại làm một, nhanh chân đạp một phát vào chân khiến cậu đau mà quỳ xuống, một tay vẫn đang khóa hai tay của cậu, tay kia đang bận rộn gở dây nịch cậu, cuối cùng rút một phát trói hai tay cậu lại, rồi đi lên trước mặt cậu, tất cả xảy ra không quá ba mươi giây.

Xách cậu đang quỳ gối dưới đất đứng lên, một phát trúng ngay chổ hiểm khiến cậu không thể không la lớn.

Buông cậu ra.

Cô lấy khăn giấy chùi phần tay bị cậu nắm lúc nãy, lại lắc đầu vì sự vướng víu của chiếc váy đồng phục đang mặc, tự thấy cậu học bá này may mắn, đụng ngay hôm tâm trạng cô tốt, nếu không, động tác vừa nãy cô ra tay hết sức thì cậu cũng phải một tháng không thể chơi thể thao.

- Từ nay, thấy mặt bà đây thì tránh xa một chút, nếu không đừng trách lần sau nặng hơn lần trước.

Nói xong cô hí hửng bước đi ra hướng cổng trường, bước chân càng lúc càng nhanh, con tim theo đó cũng ngày càng dồn dập. Hôm nay anh hai đến đón, làm tâm trạng cô không vui cũng không được.

Chỉ là không biết hoặc thật ra là không quan tâm người thanh niên còn đang bị đau phía sau đang phóng ánh mắt tóe lửa về phía cô, thề không đội trời chung. Những chuyện gây sự như thế này cũng không phải là lần đầu, dù cô có gây chuyện động trời hơn nữa thì cũng có anh trai ra mặt.

Cuối cùng cũng đi đến cổng trường, nhìn thấy con Lamborghini đen quen thuộc, nụ cười cô càng thêm rạng rỡ, nhanh chóng chạy đến, mở cửa ngồi vào xe trước sự ngưỡng mộ của cả đám nữ sinh.

- Anh, hôm nay anh sao lại có thời gian đón em vậy?

Anh vẫn đang xem tài liệu.

- Em ra trễ bảy phút mười hai giây.

Cô trố mắt kinh ngạc, mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, đúng thật như anh nói, trong lòng đang trăm ngàn lần nói rằng : " còn không phải vì xóa bỏ tình địch cho anh sao" nhưng ngoài mặt cô vẫn là không thể nói ra. Bây giờ cô đã mười sáu rồi, dù muốn hay không muốn cô vẫn không thể cứ tự nhiên thể hiện tình cảm như lúc nhỏ.

- Em lúc nãy tan học, có đi vào nhà vệ sinh một lát nên ra trễ.

Nói xong, cô nghiên mặt thăm dò thái độ của anh.

- Hừ.

Anh chỉ lên tiếng cho có lệ, làm cô cũng không biết bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào nên đành im lặng.

Xe vẫn chạy, suy nghĩ cô dần trôi xa, cô nghĩ tới được ở cùng với anh, dù là im lặng như thế này cũng tốt. Liệu anh có còn nhớ lời hứa năm đó, liệu anh có tin lời mình nói là sự thật, liệu sẽ có ngày anh không quan tâm mình nữa, sẽ bỏ mặc mình không,... những điều đó cô đang nghĩ đến hàng trăm hàng vạn lần, lần nào cũng khiến trái tim đau nhói.

Cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Im lặng một hồi, anh vẫn là không kiềm được liếc nhìn cô, lại thấy cô đã ngủ từ lúc nào, đầu cứ gật gù không cố định. Anh gập lại sắp tài liệu trong tay, ngồi dịch lại gần, để cô dựa vào vai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro