anhdai8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28: Nỗi lòng cha mẹ (2).

o0o

Hắn nhướng một mắt ti hí ra nhìn nó, nén cười và cố lừa nó tiếp. Còn nó thì vẫn ngây thơ lo sợ. Miệng vẫn không ngừng gọi tên hắn:

- Đăng Đăng, tỉnh... tỉnh dậy! Anh mà chết kiểu này thì nhảm nhí lắm đấy nhá! Anh chết thì em sống sao nổi hở?!

Hắn nín cười. Vai bắt đầu run run. Hắn sắp nhịn không nổi nửa rồi. Nó nhìn thấy cảnh đó, cứ tưởng người yêu mình sắp đi "bán muối", tự dưng khóc ròng lên mà chẳng biết đi kêu bác sĩ.

Vài giọt nước mắt rơi. Một giọt. Hai giọt. Ba giọt. Chúng rơi xuống môi hắn, hắn cảm nhận được hương vị đó. Mặn mà ấm. Đột nhiên hắn lại chòm dậy, rồi dùng tay để lên khuôn mặt đang hết sức ngạc nhiên của nó. Nghiêng đầu sang trái, rồi cười ngốc nghếch. Hắn vội đặt một nụ hôn lên môi nó.

o0o

Trên đường đến bệnh viện:

Bà Bạch ngồi cạnh bên ông Bạch. Tay bà nắm chặt lấy tay ông, bà khóc thút thít. Người bà co rúm lại vì sợ. Bà khẽ nức nở:

- Trời ơi, con gái tôi... Tại sao nó lại ở bệnh viện nữa chứ! Lần này lần thứ mấy rồi đây hở trời!?.

Ông Bạch nhìn bà, nắm tay bà chặt hơn. Ông hôn lên má bà một cái. Ông nói dịu dàng:

- Có lẽ tôi nên nghĩ lại chuyện của hai đứa nó...

Bà ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn ông. Bà hỏi:

- Hai đứa nào!?

- Con Linh và Đăng.

- Ông định nghĩ chuyện gì? - Bà hốt hoảng.

- Chuyện hai chúng nó yêu nhau...

Bà Bạch đẩy ông Bạch ra, bà hét lớn trong cơn tức giận. Bà tức giận mà không hiểu vì sao lại tức:

- Sao ông phải chia rẻ chúng nó? Chẳng phải chúng đang rất hạnh phúc sao!?

Ông Bạch nhìn người vợ đang phẩn nỗ đang đứng trước mặt mình. Khẽ thở dài lắc đầu, rồi ra hiệu bà ngồi xuống. Bình tĩnh. Rồi ông sẽ giải thích:

- Bà không hiểu ý tôi rồi. Tôi muốn chúng nó tạm thời chia tay thôi. Chứ bé Linh cần phải điều trị, cứ để thế này thì bao giờ hết bệnh? Tôi chỉ nói tạm thời thôi, bà yên tâm. Tôi không chúng chia tay mãi mãi đâu. Chỉ tạm thời thôi! Một thời gian ngắn thôi...

Ông nói. Ông vuốt lưng bà an ủi. Ông cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Nếu ông không làm thế, bạn thân của ông sẽ phá sản, con gái ông sẽ không khỏi bệnh... Ông hiểu là khó, nhưng tình yêu nó lắm chông gai và cạm bẫy. Rồi con gái ông sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào. Ông không muốn thế đâu.

Ông khẽ thở dài, và nén nước mắt tủi thân vào bên trong.

o0o

Zen đứng ngoài cửa phòng nó. Như muốn khuỵa gối xuống khi thấy cảnh tượng kia. Tay cầm lẳng hoa, rơi bịch xuống. Zen từ từ tụt xuống theo vách tường. Mắt đầy nước. Tại sao ông trời lại cho cậu thấy cảnh này chứ!? Một cơ hội cũng không cho sao?

Khoảng hồi sau, cậu bắt được nhịp thở của mình và bình tĩnh lại. Cậu cầm lẳng hoa lên và đi theo đường ra khỏi bệnh viện. Cậu nhận ra mình không nên ở đây!.

***

Cậu đã trải qua đêm vừa rồi như thế nào!? Ai biết được chứ!.

Chỉ cậu biết, nó đau thế nào. Mệt mỏi thế nào.

Cậu đã hút hết một gói thuốc trong một đêm. Trằn trọc đến 3 giờ sáng mới chợp mắt được. Thế nhưng đến 6 giờ thì đã bừng tỉnh vì nỗi lo lắng lại dâng lên trong cậu. Cậu có phải là người đáng thương không? Cậu tự nhủ rằng mình sẽ từ bỏ. Nhưng từ bỏ bằng cách nào khi tình yêu vẫn còn?...

Vỡ rồi, tim của cậu. Cái xác này còn hồn không!? Chẳng biết...

tj'p tjp'~~~~mọi người uj!!!!^^~

o0o

Hắn nhướng một mắt ti hí ra nhìn nó, nén cười và cố lừa nó tiếp. Còn nó thì vẫn ngây thơ lo sợ. Miệng vẫn không ngừng gọi tên hắn:

- Đăng Đăng, tỉnh... tỉnh dậy! Anh mà chết kiểu này thì nhảm nhí lắm đấy nhá! Anh chết thì em sống sao nổi hở?!

Hắn nín cười. Vai bắt đầu run run. Hắn sắp nhịn không nổi nửa rồi. Nó nhìn thấy cảnh đó, cứ tưởng người yêu mình sắp đi "bán muối", tự dưng khóc ròng lên mà chẳng biết đi kêu bác sĩ.

Vài giọt nước mắt rơi. Một giọt. Hai giọt. Ba giọt. Chúng rơi xuống môi hắn, hắn cảm nhận được hương vị đó. Mặn mà ấm. Đột nhiên hắn lại chòm dậy, rồi dùng tay để lên khuôn mặt đang hết sức ngạc nhiên của nó. Nghiêng đầu sang trái, rồi cười ngốc nghếch. Hắn vội đặt một nụ hôn lên môi nó.

o0o

Trên đường đến bệnh viện:

Bà Bạch ngồi cạnh bên ông Bạch. Tay bà nắm chặt lấy tay ông, bà khóc thút thít. Người bà co rúm lại vì sợ. Bà khẽ nức nở:

- Trời ơi, con gái tôi... Tại sao nó lại ở bệnh viện nữa chứ! Lần này lần thứ mấy rồi đây hở trời!?.

Ông Bạch nhìn bà, nắm tay bà chặt hơn. Ông hôn lên má bà một cái. Ông nói dịu dàng:

- Có lẽ tôi nên nghĩ lại chuyện của hai đứa nó...

Bà ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn ông. Bà hỏi:

- Hai đứa nào!?

- Con Linh và Đăng.

- Ông định nghĩ chuyện gì? - Bà hốt hoảng.

- Chuyện hai chúng nó yêu nhau...

Bà Bạch đẩy ông Bạch ra, bà hét lớn trong cơn tức giận. Bà tức giận mà không hiểu vì sao lại tức:

- Sao ông phải chia rẻ chúng nó? Chẳng phải chúng đang rất hạnh phúc sao!?

Ông Bạch nhìn người vợ đang phẩn nỗ đang đứng trước mặt mình. Khẽ thở dài lắc đầu, rồi ra hiệu bà ngồi xuống. Bình tĩnh. Rồi ông sẽ giải thích:

- Bà không hiểu ý tôi rồi. Tôi muốn chúng nó tạm thời chia tay thôi. Chứ bé Linh cần phải điều trị, cứ để thế này thì bao giờ hết bệnh? Tôi chỉ nói tạm thời thôi, bà yên tâm. Tôi không chúng chia tay mãi mãi đâu. Chỉ tạm thời thôi! Một thời gian ngắn thôi...

Ông nói. Ông vuốt lưng bà an ủi. Ông cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Nếu ông không làm thế, bạn thân của ông sẽ phá sản, con gái ông sẽ không khỏi bệnh... Ông hiểu là khó, nhưng tình yêu nó lắm chông gai và cạm bẫy. Rồi con gái ông sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào. Ông không muốn thế đâu.

Ông khẽ thở dài, và nén nước mắt tủi thân vào bên trong.

o0o

Zen đứng ngoài cửa phòng nó. Như muốn khuỵa gối xuống khi thấy cảnh tượng kia. Tay cầm lẳng hoa, rơi bịch xuống. Zen từ từ tụt xuống theo vách tường. Mắt đầy nước. Tại sao ông trời lại cho cậu thấy cảnh này chứ!? Một cơ hội cũng không cho sao?

Khoảng hồi sau, cậu bắt được nhịp thở của mình và bình tĩnh lại. Cậu cầm lẳng hoa lên và đi theo đường ra khỏi bệnh viện. Cậu nhận ra mình không nên ở đây!.

***

Cậu đã trải qua đêm vừa rồi như thế nào!? Ai biết được chứ!.

Chỉ cậu biết, nó đau thế nào. Mệt mỏi thế nào.

Cậu đã hút hết một gói thuốc trong một đêm. Trằn trọc đến 3 giờ sáng mới chợp mắt được. Thế nhưng đến 6 giờ thì đã bừng tỉnh vì nỗi lo lắng lại dâng lên trong cậu. Cậu có phải là người đáng thương không? Cậu tự nhủ rằng mình sẽ từ bỏ. Nhưng từ bỏ bằng cách nào khi tình yêu vẫn còn?...

Vỡ rồi, tim của cậu. Cái xác này còn hồn không!? Chẳng biết...

Trong phòng bệnh của nó:

Bà Bạch chạy vào phòng nó, la toáng lên vì lo lắng. Nó đang ngồi trên giường cười đùa với hắn, nghe tiếng hét cũng giật mình. Bà Bạch loạng choạng bước tới, dùng sức ôm con gái mình vào lòng. Miệng lẩm bẩm:

- Tốt rồi! Tốt rồi...

Ông Bạch từ bên ngoài bước vào. Ánh mắt lạnh lùng và tức giận của ông làm nó rùng mình. Nó nhìn ba nó, ánh mắt sợ hãi người cha này của ngày xưa lại xuất hiện. Người đàn ông này... Đáng sợ quá!. Nó vội đẩy nhẹ mẹ nó ra và cười nhẹ nhàng, giấu đi bộ mặt sợ hãi của mình:

- Con không sao đâu mẹ! Mẹ yên tâm...

Nó lại cười, nó giơ một tay ra thật nhanh nhẹn. Nó tìm tay hắn, nó lắm tay hắn và siết chặt. Nó sợ người đó, người cha của nó.

***

Ông Bạch từ từ tiến lại, nghiến răng. Ông giận giữ quát:

- Con muốn làm bố lo lắng đến cỡ nào con mới vừa lòng đây hả!?

- Bố mà biết quan tâm con sao...

- Im đi... con là con của bố mà!

- Bố biết coi con là con bố sao...

Nó càng nói, càng siết chặt tay hắn hơn. Hắn ngồi cạnh, vừa ngạc nhiên vừa thấu hiểu. Hắn mặc cho nó siết, dù tay hắn có đau đến tận xương thì việc làm nó hết sợ hãi chẳng làm hắn nghĩ tới điều đó nữa.

***

Ông Bạch giận dữ, mặt đỏ bừng tiến lại, đứng trước mặt nó. Giơ tay lên làm gì đó. Nó cứ tưởng là đánh nó, nó liền dùng tay còn lại ôm đầu. Hắn định nhảy ra lãnh "đạn" cho nó những không kịp nữa rồi. Ông Bạch đã quất tay mạnh về phía trước và... ôm nó? Đúng rồi, ông đang ôm nó. Nó ngạc nhiên tột độ. Ai cũng nghĩ rằng người đàn ông này sẽ đánh nó, nhưng sao lại thế? Có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng? Một hồi sau bình tĩnh lại, ông ôm nó chặt hơn, ông nói:

- Linh ơi... Con là con của bố! Con bị thế này có biết bố lo cho con nhiều lắm không? Con ơi là con...

Nó nhìn người bố trước mặt mình. Bao lâu nay, ông đã đối xử với nó thế nào? Ông đã hành hạ nó ra sao? Nó nhớ rõ, nhớ rõ đến từng chi tiết. Thế mà giờ đây, ông lại ôm nó, ông quan tâm cho nó. Điều này thật không dám tin được. Song, nó bắt buộc mình phải tin. Vì người trước mặt nó là bằng xương, bằng thịt. Nó luồng tay sang lưng ông và ôm ông. Nó nói khẽ:

- Con cám ơn bố...

Và rồi nó khóc, khóc trong niềm hạnh phúc tuôn trào. Bao lâu nay nó đã không được hưởng tình yêu thương từ bố. Tuổi thơ nó xem như không có người cha. Nó xúc động đến không cầm nổi nước mắt.

***

Bà Bạch đứng đó nhìn hai bố con ôm nhau, lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Cảnh tượng bà mong muốn từ lâu nay đã thành sự thật. Nước mắt vốn đã rơi nay lại rơi nhiều hơn. Cả nhà họ Bạch, ai cũng rơi nước mắt. Thậm chí ngay cả người bố bình thường nghiêm túc, lạnh lùng và tàn nhẫn, giờ cũng chẳng cầm nổi vài giọt nước mắt. Người ta vẫn bảo:" Khi hạnh phúc không nhất thiết là cười!".

***

Hắn ngồi cạnh nó. Tay nó đã buông khỏi tay hắn. Hắn ngắm nhìn nó, nước mắt của nó đã hết dành riêng cho hắn rồi. Nước mắt nó còn dành cho gia đình nó nữa. Hắn hơi ghen tị vì điều đó. Hắn bảo thủ? Vâng, chấp nhận. Hắn ích kỉ? Vâng, cũng chấp nhận. Nhưng hắn không sai, vì những điều đó là điều vốn có của tình yêu mà.

Một hồi lâu sau, hắn nghĩ là mình không cần ở lại đây nữa. Hắn đứng lên và chào ông Bạch, bà Bạch, xin phép ra ngoài chờ. Vừa đi vài bước thì bỗng dưng có một bàn tay to lớn, mạnh khoẻ và thô ráp kéo lại. Hắn giật mình, quay lại theo bản năng. Ông Bạch đang nắm tay hắn lại. Hắn ngạc nhiên tự hỏi: "Bác ấy kéo mình lại làm gì nhỉ?". Như hiểu được những gì cậu trai trước mặt, ông Bạch nói rành rọt từng chữ:

- Cháu ra ngoài ngồi chờ bác, tí chúng ta nói chuyện.

- À, vâng ạ... -Hắn ngạc nhiên và rồi xin phép đi ra.

Vừa đi ra khỏi phòng, hắn vừa nghĩ: "Chuyện gì thế nhỉ!?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kuzing