1. [RyoRich] Rượu đóng băng tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Rượu đóng băng tan-
Genre : Oneshot, BL, (maybe) negative, focus on memories, love, OOC
Length :2900 words

"Khi em từ biệt thế giới này, thì chính anh là người dang tay cứu vớt em..."

_____________________________________________
"Hôm nay làm nốt buổi cuối rồi nhận lương tháng này."

"Vâng."

"À quên nói, nhận xong rồi thì tôi mong anh có thể tìm chỗ khác khá khẩm hơn mà xin việc đi, ở đây không có tương lai đâu. Nghe rõ những điều mà tôi nói lần trước chứ, cả hợp đồng các thứ anh cũng đã kí rồi.

Sau hôm nay, anh chính thức bị sa thải."

Cầm lấy cộp tiền còn mới cứng từ tay giám đốc, Richter cũng chỉ im lặng cúi đầu. Đôi mí mắt cụp xuống vẻ mệt mỏi, mái tóc hay được chải mượt mà nay đã xơ rối như tổ quạ. Chắc do Richter đi làm vội chưa kịp chải, hay đúng hơn, Richter đã biết trước rằng, mọi sự cố gắng và nhẫn nhịn sẽ được chấm dứt trong ngày hôm nay...

Nếu như có ai đó nhìn Richter với vẻ mặt buồn rầu như vậy, chắc chắn sẽ có vô vàn câu hỏi dành cho ông như : Sao anh không tìm cách níu giữ giám đốc? Nếu như bị nói như vậy thì phải vùng lên chứ? Thường ngày anh hay trách mắng, chỉ đạo chúng tôi, thậm chí còn giúp chúng tôi ở những thời khắc quan trọng, vậy mà anh lại dễ dàng bỏ đi hay sao, sao anh vô trách nhiệm thế?

Những câu hỏi trái chiều như vậy, Richter hiểu. Việc thiếu đi ông quả nhiên là một mất mát lớn, tinh thần của cả nơi này dường như đã mất đi ánh sáng quan trọng. Đồng nghiệp của ông cũng từ đó mà trở nên tốt hơn và hoàn thiện hơn. Nhưng cũng từ đó, mà Richter phải nhận không ít những cái nhìn ganh tị, cả trong lẫn ngoài, khen chê lẫn lộn. Ông không quan tâm, ông chỉ giúp đúng với bổn phận của mình, đúng với bộ phận mình đang chỉ đạo. Dẫu ông hiểu hết tất cả bọn họ, nhưng làm gì có ai hiểu ông? Họ thiếu đi Richter, thì sẽ có người khác thay thế, họ cần dựa vào, thì đã có cánh tay người lãnh đạo ấy che chở, chứ nào có phải Rich? Những câu hỏi quan tâm trước khi ông rời đi, cũng chỉ là những lời qua loa. Họ nói rằng, những ai thấp kém sẽ bị đuổi khỏi đây,

Đương nhiên là... Richter... Nhận ra tất cả từ tương lai trước đó rồi...

Sắp xếp chồng tài liệu cuối cùng vào tủ, Richter thở dài thêm tiếng thật sâu. Nhìn lại chỗ tiền lương thưa thớt trong túi quần, rồi hướng mắt ra ngoài bóng đèn vàng sáng lên, Richter biết rằng đã đến lúc mình phải về nhà. Lưu luyến cũng chỉ khiến ông ngu ngốc trước lời đề nghị của tên giám đốc kia mà thôi...

"Đây là mức lương cao nhất để anh có thể tự thân rời khỏi đây."

"Gr... Lại mất thêm một công việc nữa..."-Richter vừa vung vẩy chai rượu, vừa càu nhàu khi ra khỏi cửa tiệm. Cửa tiệm rượu ruột của hắn, cũng là nơi hắn ta tiêu sạch tiền lương của mình. Đổi lấy niềm vui, thì cho dù sống ở nơi vô vị này, vẫn có mùi vị rượu làm bạn. Rượu mạch đen chua chát, đắng, mùi đời, mùi từng trải, thật thích hợp để chữa lành cho trái tim tan vỡ. Mà tim tan vỡ thì dù có chi bao nhiêu tiền, cũng chẳng sao cả, càng buồn thì càng uống nhiều, uống nhiều thì vui lên, chẳng phải điều đó là tuyệt vời sao?

Lục tìm chiếc điện thoại cũ kĩ ở trong túi, Richter đưa ra ngắm nhìn một lúc, thỉnh thoảng đưa lên tai như đang gọi ai đó. Bấm vào mục tin nhắn, chỉ có duy nhất thông báo tin tức, còn lại thì đều dần chìm đi, trong đó có cả tin nhắn người yêu của hắn. Đã từ bao lâu rồi, Richter cũng chẳng nhớ nữa, họ đã ngừng nhắn tin từ khi nào? Khi hắn ta từ chối gặp Rich, kiếm nhiều lí do để tránh mặt, hay những dòng điện thoại ngắt quãng...?

Quả nhiên, ngoài chiếc điện thoại mà hắn tặng cho Richter, thì căn nhà hai người từng chung sống... Chỉ là giả. Nhớ lại khoảnh khắc hắn đến thăm anh như thường lệ, nhưng khi bước vào bị đuổi ra như người xa lạ. Anh vừa về, đến bên hắn, nói rằng đây đúng là nhà của người khác, còn anh là chỉ mượn thôi. Lời qua tiếng lại, không cùng ngôn ngữ của nhau, hắn giằng tay ra, anh không buông, anh nói rằng anh vẫn yêu hắn, và bảo hắn về căn nhà mà hắn vốn ở, đợi ngày khấm khá hơn, anh sẽ cho hắn đứng tên nơi biệt thự do chính tay anh gây dựng. Richter khi ấy đã tự trách mình đã sa vào lưới tình của hắn, để rồi cuộc đời không màu hồng như những năm tháng trước kia đã từng. Bao tiếng cười, rồi những điều đẹp nhất, Richter dành cho anh, giờ anh bỏ mặc hắn để tìm tới cuộc sống tốt hơn. Chắc chắn rồi, cái thời anh tìm đến hắn cũng chỉ ở lúc hắn gặp anh trên đường phố, chấp nhận mọi thứ từ hắn, sẵn sàng đi cùng hắn đến hết đời. Và giờ có lẽ, hắn đã tìm đến tình nhân mới, chắc đẹp hơn gã. Ai rồi cũng chỉ vì nhan sắc mà làm khổ nhau, tiền tài, danh vọng cũng chỉ là bước đầu, bởi đùa giỡn cái đẹp là một điều gì đó khá thú vị. Họ nở mày nở mặt khi được khen có người yêu đẹp, nhưng rồi tự khắc buông khi biết không thể trông cậy được gì. Richter tự nhận thức rằng mình mạt vận, nhưng yêu anh ta, thì lại thêm một lí do nữa khiến hắn càng cảm thấy mình thật nhu nhược. Nhu nhược vì tình lẫn tiền, nhu nhược khi con tim đã héo tàn nay càng tàn thêm...

"Đời như c*t ! Đ*t m* đời !"-Richter hét to lên trên ngọn đèn đường, vừa hét vừa tu ừng ực rượu. Giọng điệu chua chát xen lẫn vị đắng của mạch đen không bao giờ làm hắn hết vui vẻ. Hắn cứ như vậy mà ngẩng cổ lên chửi, cái thân già cỗi này đã đến lúc đắp mộ đâu, mà sao đau thế. Sao chẳng ai chịu hiểu cho gã, tóc bạc thì đâu phải là lú lẫn, hắn có bị điếc đâu? Từng người, từng người đều muốn loại bỏ gã ra khỏi cuộc đời, chẳng ai tiếc thương gã. Căn nhà mà Richter đang sống, cũng sắp bị thu hồi mất rồi, hắn còn gì để tiếc. Chỉ có rượu bên cạnh gã, uống cho no say, nhưng cũng chỉ là liều thuốc tinh thần, cái niềm vui mà hắn trả cho mỗi ngày, đáng ra phải nhiều hơn thế. Đôi lúc Richter tự hỏi, từ khi nào mà hắn biết tìm đến rượu giải sầu, và hắn đã lặp lại niềm vui ấy trong vòng bao lâu. Men rượu thấm đầy trong họng, hắn chẳng buồn nôn ọe ra nữa, hắn khóc.

Nước mắt từ sâu trong lòng tuôn ra như muốn thay lời nói của mấy năm trước. Richter run người, rưng rưng lệ chảy xuống hai gò má giờ không còn hồng hào như trước. Phải rồi, đó giờ hắn chỉ toàn uống rượu, có bữa nào là hắn chịu ăn uống đầy đủ đâu. Nhớ lại những lúc từng được người yêu dẫn đi nhiều nơi để thương thức, hắn chỉ muốn chôn chặt xuống đất, càng muốn móc cổ thổ ra toàn bộ. Đúng là quanh đi quẩn lại vẫn là vòng lặp, vẫn là hắn đang tự trách mình. Nước mắt khô, nhưng tiếp tục chảy không ngừng, đến mức đèn đường soi vào còn thấy rõ vệt lấp lánh còn trên má hắn. Người ngoài nhìn vào có khi còn chẳng biết hắn đang khóc, mà cũng chẳng quan tâm, làm gì có ai rảnh để quan tâm đến hắn. Có khi chỉ mình Richter ở nơi này, khi buổi đêm ập đến lúc nào không hay, khi cái đau phủ lên đôi vai gã ...

Rượu rồi cũng đến lúc cạn, cái vỏ không được Richter thận trọng đặt xuống dưới gầm ghế. Nhưng hắn chẳng muốn gào thét thêm gì nữa, dải tóc được tết lại lên trên vài cuộn xơ trên mái tóc dài. Richter đứng dậy, nhưng không phải để về nhà, đằng nào thì thủ tục giữa Richter và chủ nhà cũng sẽ chấm dứt thôi. Hắn im lặng, không buồn lấy tay quệt nước mắt đi nữa, hắn lững thững bước đến bên lan can-nơi dòng sông đang chảy chầm chậm. Hắn nhìn xuống mặt nước đang chảy từ từ, như mang theo mọi nỗi niềm về nơi xa xăm, phải rồi, chỉ trong vòng vài phút nữa thôi, nó cũng sẽ cuốn nốt nỗi đau trong Richter đến nơi tận cùng của thế giới này. Nhưng độ sâu của nó cũng không phải vừa, Richter chắc chắn là như vậy. Một chân đã được đưa ra sau lan can, chỉ cần một bước nữa, sẽ chẳng có gì khiến hắn phải lưu luyến nữa. Richter không cười, không khóc, mà bám tay để chuẩn bị đưa người sang bên kia, hay đúng hơn, là đến nơi thiên đường...

"Khoan đã, anh nghĩ mình đang làm gì vậy?""-Một giọng nói của một người đàn ông vang lên, đương lúc Richter chuẩn bị nhảy xuống. Richter giật mình quay mặt ra nhìn, không ai khác ngoài người đàn ông đang cầm giỏ đồ ấy. Ông ta có lẽ cũng chỉ là người lạ qua đường mà Richter không quen, hắn chỉ biết có công việc và người yêu cũ, còn lại, thì hắn cũng chỉ biết có mình hắn. Người kia ngăn lại, phỏng có ích gì? Hắn làm sao có thể tin tưởng vào mọi thứ được nữa? Tình cảm, công việc, đã chấm dứt rồi, Richter lại ứa nước mắt, đầu quay trở về nhìn xuống dòng nước xanh. Nhận thấy Rich không có biểu hiện gì là muốn nghe theo mình, người đàn ông tóc đen kia nói to hơn :"Nơi đây không hợp để rửa mặt đâu, mau về đây đi!"

"Không!"-Richter hét lên, miệng hắn há to ra như muốn gào khóc :"Anh biết cái đ*o gì về tôi! Đi về đi!"

Người đàn ông kia vẫn lắc đầu cương quyết và không có ý định rời đi. Có lẽ, những giọt nước mắt lấp lánh vương trên khóe mắt của Rich càng làm ông ta không thể bỏ mặc hắn. Nếu như thêm một mạng sống nữa kết thúc ở nơi như này thì thật không đáng có, ông ấy đã từng nhìn thấy một người trước đây, cũng giống như Richter, tuyệt vọng chỉ vì đánh mất tất cả mọi thứ trên đời. Người đàn ông ấy nhíu mày rồi nói lớn thêm một lần nữa :"Hãy cứ bước chân quay trở lại, có tôi ở đây để giúp anh, để lắng nghe những điều anh nói! Nghe tôi!"

Richter ngừng lại, nhưng vẫn lắc lắc đầu, trên miệng thì nở ra một nụ cười thật tươi. Nụ cười chan chứa nước mắt lẫn nỗi đau không dứt của hắn, hắn muốn cười lần cuối, để khi sang thế giới bên kia không còn hối tiếc. Cũng như, dành cho người lạ mặt kia đã buông lời khuyên răn, và quan tâm đến hắn. Nhưng... Richter vẫn không thể ngừng ý nghĩ kia được, hắn khom người rồi quay sang nhìn người đàn ông tóc đen :"Cảm ơn anh,

Nhưng tôi sống vậy đủ rồi.

Đối với một người như tôi, thì có lẽ... Đó là vận hạn cuối cùng của tôi...

Ở lại vui nhé, người tôi không quen."

Và khẽ đẩy bật bàn tay mình ra khỏi lan can, Richter tự kéo người lê xuống. Toàn bộ cơ thể Richter nhanh chóng buông lơi giữa không trung, hắn nhìn lên bầu trời như đang soi ánh sáng thật chậm. Hôm nay lạnh, còn sắp có tuyết rơi, Richter nghĩ sắp được ấm áp ngay thôi, thế gian sẽ trở lại màu vàng của ánh nắng khi không có hắn ta hiện hữu.

Rồi đến lúc, dòng sông mang thân xác hắn xuống sâu trong lòng nước, trên mặt còn nổi vài bọt bong bóng nhỏ...

Người đàn ông kia không khỏi bàng hoàng trước điều kinh khủng mà mình vừa nhìn thấy. Ông ta vội buông túi đồ khỏi tay mình và chạy ra chỗ lan can, không có dấu hiệu của bàn tay của Richter. Người ấy nhanh chóng cởi áo khoác ra, hít một hơi thật sâu và lao xuống dòng sông đang sắp trở băng. Gã ta chớp chớp mắt dưới nước, tay và chân không ngừng đạp để tìm kiếm Richter. Chắc chắn chưa thể trôi xa như vậy, nếu nhanh chóng thì Rich chưa thể chết được. Chân đạp càng lúc càng nhanh, sinh mạng mà người đàn ông này nhẩm tính chắc cũng chỉ vài phút nữa. Không thể chần chừ lâu hơn, ông ta lại lặn xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Dáo dác nhìn sang hai bên, rồi đáy sông, đôi mắt gã mở to ra, nhưng cơ thể thì cũng sắp tới giới hạn. Càng lúc nước càng lạnh, nhưng ông không ngần ngại, cứ như vậy mà tìm kiếm tiếp cho đến độ vài phút sau đó nữa...

Và cuối cùng, may sao ông ấy đã tìm thấy Richter đang nằm yên vị trên đám rêu xanh. Lồng ngực không ngừng gào thét, lá phổi thì muốn dừng hô hấp, người đàn ông tóc đen vẫn cố gắng dùng đôi cánh tay nâng người Richter lên. Phải nỗ lực lắm mới đưa cả 2 người ngoi lên khỏi mặt nước. Ông ấy quàng tay lên vai Rich, rồi cố dùng sức mình để đẩy vào trong một cái hang, hay đúng hơn, là ở bên dưới sân của công viên. Ông ta nghiến răng, đẩy Richter lên bờ an toàn trước, rồi mới đến mình. Nhưng chưa dừng lại ở đó,người đàn ông tóc đen còn làm mọi thuật sơ cứu với hi vọng mong manh rằng tim Richter đập trở lại. Da mặt xám xịt và toàn bộ cơ thể Richter như đang phản ứng lại, tuy có đoạn ngắt quãng, thì vẫn có thể cứu được. Sau một hồi nỗ lực và không ngừng nghỉ, ông ấy cảm nhận được hơi thở từ Rich, miệng run run cử động. Thêm một chút nữa, mắt Richter dần mở ra, rồi nhìn lên trên trần, không phải là còn đang ở dưới nước, mà là nơi giống như cái hang. Nhận thấy ngay bên cạnh cũng đang có người, Rich quay sang, bóng lưng của người ấy dưới ánh sáng đêm bỗng dưng hiện lên rõ rệt; chắc hẳn đó là người đã cứu mình. Rich toan đứng dậy, nhưng không nổi, cái lạnh từ trước đó vẫn chưa hết, hắn lại ngã xuống và run cầm cập. Giữ nguyên ở dáng vẻ như vậy, Richter không tiến thêm nữa, gã mím môi lại rồi khẽ nói trong cơn ho sặc sụa :"Cứu một người đã chết... thật không... khụ... vui đâu..."

Người đàn ông ấy vắt khô áo rồi khẽ cười, ông quay sang nói với Richter :"Nhưng sẽ không có chuyện, Ryoma này,

Bỏ lại anh đâu."

Lần này thì đến lượt Richter nhếch mép :"Khụ... hic... Nói hay đấy... Rồi sớm muộn gì... khụ... Anh cũng sẽ...buông tay tôi... mà thôi..."

Ryoma buông áo xuống và đến bên chỗ Richter, vòng tay ra ôm một cú thật chặt. Richter đỏ mặt, hắn cứ liên tục đấm ra sau lưng người ấy, nhất quyết đòi thả ra, nhưng Ryoma không bỏ dù chỉ một ít, ngược lại còn ôm chặt hơn. Tuyết rơi phủ trên mặt nước từ trong hang nhìn ra, mà có lẽ, 2 con người lạnh lẽo... đã đủ ấm áp rồi.

"Chẳng có chuyện gì là không thể, tôi không muốn nhìn thấy ai phải tự hủy hoại bản thân thêm một lần nào nữa.
Về nhà cùng với tôi đi, người đàn ông tóc bạc."

Richter cũng ôm lại người đó, đôi mắt hắn bắt đầu chảy ra những dòng nước mắt của hạnh phúc :"Hãy gọi tôi là Richter,

Đừng rời bỏ tôi nhé, Ryoma..."

Và đêm hôm đó, chính là khởi đầu cho bình minh rực rỡ của sáng hôm sau... khi mặt trời lóe lên tia nắng vàng ấm áp...

"Richter, em vẽ cái gì trong sách của anh thế ?"

"Ahaha, không có gì, chỉ là em... vô tình nhớ lại chuyện ngày ấy nên vẽ linh tinh ấy mà!"

"Già cả rồi mà em vẫn thích làm như vậy à, nếu là em thì miễn sao em thấy vui là được!"

"Nhưng mà em chỉ vui khi có anh, và không bao giờ hết yêu anh,

Anh là điều duy nhất để em bước tiếp!"

*Chu!*

-END-

P/s: 1 chiếc ngẫu hứng khi tôi chán trong việc dựng trại :)))) *dm ngồi rảnh quá không có việc gì làm kk

*i will be comeback in near future*
-JW with luv-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro