Chương 14: Ông chú gặp Anh Hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dungeon trong “Sword and Sorcery” không “khu vực an toàn” nên đương nhiên vẫn có quái vật đến tập kích trong khi nghỉ ngơi, cũng đương nhiên là chẳng thể ăn uống ngủ nghỉ trong yên bình được, vậy cho nên đánh hạ Dungeon quy mô lớn luôn là việc rất phiền phức.

“Cà ri … Bác ơi! Dạy cháu pha trộn bột cà ri đi ạ.”

“Được, nhưng sở thích của mỗi người mỗi khác đấy? Ta có thể cho mấy đứa danh sách thành phần, mấy đứa tự nghiên cứu ra hương vị mà mình thích đi. Ta thì thích vị hơi cay một chút.”

“Trông thì có vẻ như rất đơn giản, thực tế lại không phải như vậy?”

“Chỉ cần tỷ lệ hương liệu pha trộn khác đi một chút thôi cũng khiến hương vị thay đổi, khác một chút xíu thôi vị cũng không còn như cũ nữa, nên phải cẩn thận vào.”

“Chẳng lẽ… thật ra là cực kỳ sâu sắc huyền diệu ạ?”

“Cực kỳ ảo diệu…”

Chỉ cần thêm một xíu hương thảo vào bột bình thường cà ri bày bán đầy thị trường cũng khiến mùi hương thay đổi, cho nên cà ri vẫn luôn là lĩnh vực vô cùng huyền ảo thâm sâu thăm thẳm mà kẻ ngoài nghề không thể nhúng tay dễ dàng vào được.

Chỉ cần hơi sai một chút, sẽ làm ra món ăn khó nuốt chỉ có mỗi vị cay.

“Cà ri nhà Minos… Đúng là địa ngục… cái thứ đó… mang hương vị của thế giới khác.”

Hiện ra trong đầu ông chú Zeros là sự thật đã tự mình trải nghiệm, nay chỉ còn là hồi ức xa xôi về bè bạn và cố hương.

“Muốn sáng tạo ra hương vị thơm ngon ẩn trong vị cay, không phải cứ nêm nếm tùy tiện vào là được. Phải nắm được độ cân bằng của nguyên liệu nấu ăn, hầm nấu đúng mức, nắm rõ mùi vị muốn đạt được, rồi mới lựa chọn hương liệu phù hợp. Người ngoài nghề sẽ chỉ thấy vô cùng khó khăn.”

“Bác… Có phải là bác chuyên gia đúng không?”

“Không, ta cũng chỉ là kẻ ngoài nghề hiểu sơ sơ lớp vỏ da lông mà thôi. Cà ri chân chính là mỹ vị siêu phàm…”

Chính bởi vì đã từng ăn Cà ri chính thống nên ông chú ngắt lời, cho rằng chính mình cũng là người ngoài nghề.

Trộn ra được bột cà ri ngon vô cùng khó khăn, cho nên mới sâu xa huyền diệu.

“… Hửm?”

“Bác… Có người đến.”

“Chuẩn bị vũ khí, không được lơ là, để ý tình hình xung quanh…”

“Rõ!”

Sau khi thông báo cho mấy người Luseris rằng có kẻ đang tiếp cận, Zeros đặt tay lên vũ khí, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước con đường, dường có tới mấy chục người đang nhanh chóng tiến gần tới nơi này cùng với âm thanh ồn ào ầm ĩ.

Đối phương không hề đề phòng chút nào, đến mức phải nói rằng đó là hành động hữu dũng vô mưu ngu ngốc.

“Cái mùi này, chắc chắn là đúng rồi! Cà ri, phía trước có cà ri!”

“Khoan, chờ chút đã. Dù là có thật, nhưng ở thế giới này, hương liệu rất quý? Chưa chắc người ta sẽ chia cho chúng ta đâu?”

“Lo cái gì… có vấn đề gì thì chỉ cần trưng danh hiệu Anh Hùng ra là được! Tôi muốn ăn cà ri!”

Âm thanh truyền đến khiến ông chú Zeros hiểu ra tất cả.

Có vẻ đoàn người đang tiến tới là “Anh Hùng”, to gan lớn mật treo cái danh Anh Hùng ngay ngoài miệng, chứng tỏ bọn họ thật sự quá thiếu cảnh giác.

“Anh Hùng à… Được, nên làm gì bây giờ nhỉ…”

Đối mặt với quân tiên phong của tứ thần, ông chú Zeros lộ ra nụ cười thâm trầm hiểm độc.

“Bác à, biểu tình của bác… siêu tà ác đấy?”

Mặc kệ Ravi đã mở miệng phê bình, Zeros vẫn không hề giấu đi nụ cười vui vẻ trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro