Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tiêu Kính Nam gặp nạn.

Đầu tiên một tay cậu cầm điện thoại di động, một tay bóp tờ chi phiếu đứng trước một đống phế liệu.

Không chỉ như thế, cậu vẫn đang cân nhắc làm sao có thể đến nhà bạn bè được.

Hay là nên trực tiếp tìm bạn bè đến hỗ trợ ngay chỗ này.

"..."

Quay đầu nhìn mọi thứ lộn xộn đến rối tinh rối mù, nhất thời lửa giận trong lòng dâng lên.

Chuyện này bắt đầu từ nửa giờ trước.

Đương nhiên nửa giờ trước, đống phế liệu trước mặt vẫn là chiếc xe thể thao mới tinh của cậu.

Mà trong lòng cậu thì tràn đầy vui mừng khấp khởi hẹn gặp bạn bè lâu ngày không gặp.

Xe mới mua thật tốt, một đường chạy đi không tự giác đột nhiên tăng tốc.

Ven đường vừa lúc có một bà lão băng qua đường, cậu nhìn nhìn liền gia tăng tốc độ từ bên người bà mà chạy qua.

Ai biết bà ấy thế nhưng lại bị cậu doạ sợ mà ngã nhào xuống đất. Cậu ngẩng đầu lên nhìn đường thăm dò, bất đắc dĩ dừng xe lại xem tình huống của bà lão.

Bà lão ngồi dưới đất nhu nhu đầu gối, thấy cậu lại gần liền bắt đầu quở trách.

Cậu thấy bà lão này ăn mặc bình thường, lại dài dòng tư tưởng giáo dục đối với mình, bảo cậu đi quá nhanh gần đâm chết bà, trong lòng liền có chút phiền não.

Vì vậy một câu "Đâm chết bà thì thế nào, còn không đáng giá bằng xe của tôi." cứ như thế mà bị quăng ra ngoài.

Ai biết bà lão kia nghe cậu nói, thế nhưng lại gật đầu, đột nhiên giữ chặt quần áo cậu rồi nói. "Cậu đừng đi."

Bà lão nhìn cậu chăm chú rồi không nhanh không chậm rút điện thoại ra, cũng không biết nói với ai bà bị đụng phải, người ta còn nói bà không bằng giá một chiếc xe.

Cuộc điện thoại rất ngắn, Tiêu Kính Nam nhăn mày giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút. "Tôi có thể đi được chưa?"

"Cậu không thể đi." Bà rất kiên trì, vì vậy người chung quanh cũng dần dần tụ tập vây xem.

"Bà này còn muốn tôi chờ như vậy bao lâu hả!"

Tiêu Kính Nam nhìn nhìn chung quanh, nghĩ thầm một bà lão có thể làm được gì, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, lại nói mình không cố tình là được.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài đám người, một người đàn ông nghiêm nghị bước xuống từ trên xe, phía sau còn có hai người đi theo.

Người đàn ông đi đến chỗ bọn họ liền liếc cậu một cái, cúi người nâng bà lão lên, khoác chiếc áo bành tô trong tay lên người bà. "Chính là cậu ta?"

Bà lão gật gật đầu.

"Lên xe trước, bên ngoài lạnh lẽo."

Người đàn ông sai một người đỡ bà lên xe, nhìn nhìn xe của cậu, rồi mới rút một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra, sột soạt viết xuống một vài chữ, lưu loát đưa đến trước mặt cậu.

Tiêu Kính Nam khó hiểu nhận lấy, nhăn mi nhìn con số trên mặt: hai trăm năm mươi vạn.

"Cái này có ý gì?" Tiêu Kính Nam hỏi người đàn ông kia.

"Giá trị của nó như vậy." Người đàn ông nhìn xe của cậu, đột nhiên nói, "Đập nát nó."

Không đợi Tiêu Kính Nam kịp phản ứng, hai chàng trai phía sau đã lấy gậy bóng chày đập loạn xe cậu một trận.

Còn cậu cứ mở to mắt, trừng trừng nhìn chiếc xe thể thao mới mua của mình biến thành một đống phế liệu, trong tay còn nắm tờ chi phiếu hai trăm năm mươi vạn kia.

Chờ cậu hoàn hồn, bọn họ đã hoàn thành công việc: đập nát xe cậu.

Người đàn ông đứng trước mặt cậu lộ ra tươi cười khinh miệt, phủi bụi trên quần áo.

"Anh dám phá xe tôi?" Tiêu Kính Nam cuối cùng mở miệng.

"Lần sau nói chuyện nhớ đúng chừng mực." Người đàn ông lạnh lùng. "Xe của cậu trong mắt tôi không đáng giá bằng một sợi tóc của người ngồi trong xe kia, cậu hẳn nên thấy may mắn vì không có đụng vào bà."

"Anh..." Tiêu Kính Nam không nói gì được, mặt tức đến đỏ bừng.

"Chúng ta đi."

Người đàn ông căn bản không nhìn đến cậu liền xoay người rời đi, mọi người chung quanh vẫn chỉ trỏ Tiêu Kính Nam như trước, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp cái xe thể thao đã biến thành sắt vụn.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Tiêu Kính Nam rống lên một tiếng, khoé mắt liếc đến tên đàn ông đang tao nhã rời đi.

Vì vậy cứ như thế, Tiêu Kính Nam liền ở trong trạng thái này.

Lại qua hơn mười phút, xe tải đến đây, bạn bè cũng tới, nghe xong sự tình liền ôm bụng cười to.

Tiêu Kính Nam trợn mắt nhìn người kia một cái, vì vậy người kia thức thời xoa xoa mắt, vỗ vỗ bờ vai của cậu. "Không có việc gì, coi như cậu đổi xe mới, dù sau hắn cũng có đưa chi phiếu mà."

"Chó má!"

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Kính Nam chửi bậy, nghĩ thầm rằng người đàn ông kia nhất định cũng có uy tín danh dự, nếu như gặp mặt mà nói chuyện... nhất định sẽ rất tốt.
--------------------------
Chương 2

9 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 2 ☆


Nếu như gặp mặt nói chuyện, nhất định sẽ rất tốt.

Những lời này giống như nguyền rủa, tràn ngập mùi vị tanh hôi.

Đó là lúc Tiêu Kính Nam đem xe đi sửa chữa vào năm ngày sau. Đồng thời cậu cùng bạn bè đến suối nước nóng ngâm mình một lúc. Mới vừa ngâm không đến hai giờ, bên ngoài lại có nhân viên vô cùng lễ phép mà nói cho cậu biết rằng, bên ngoài có một quý ngài dùng giá gấp đôi để bao cả bãi.

Cả đám người nhìn nhau, quyết định cộng tiền lại mà bao với giá gấp đôi.

Bọn họ đều là thiếu gia bị người trong nhà chiều hư, nào có thể bị đuổi đi không đạo lý như vậy được.

Nhân viên nghe bọn họ nói xong, ra ngoài không bao lâu lại tiến vào: "Quý ngài bên ngoài kia nói gấp ba."

Gấp ba... Đây cũng không phải là giá mà vài người bọn họ có thể gánh vác được.

Cho dù trong nhà có tiền, nhưng phạm vi sử dụng trong tay vẫn rất có hạn.

Sắc mặt Tiêu Kính Nam đen một chút, bạn gái xinh đẹp bên người cũng có chút xấu hổ trên mặt.

"Đi đến nhà tắm của câu lạc bộ nhà tớ đi." Trần Thiên Gia ngồi ở bên cạnh Tiêu Kính Nam đứng lên vỗ vỗ bờ vai của cậu, lấy khăn phủ lên người bạn gái, quay đầu nói với cậu. "Đi thôi, Kính Nam."

Tiêu Kính Nam kéo bạn gái đứng lên, mới vừa khoác khăn mang dép lê rồi ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông đi ra từ cầu thang.

Cơ hồ là liếc mắt một cái, cậu liền nhận ra người kia, mà người đàn ông kia cũng nhìn qua phía bọn họ.

Tầm mắt hắn đảo qua đảo lại trên người bọn họ, dừng lại trên người cậu, sợ là cũng đã nhận ra.

Ôi, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Dưới loại tình huống này mà còn tiếp tục nhìn nhau, thật sự là... đối mặt với người Ấn Độ quấn khăn còn tốt hơn.

Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi chưa tới một phút, nhân viên lại đi từ bên cạnh người đàn ông kia đến bên cạnh bọn họ.

"Thang tiên sinh nói các vị có thể ở lại ngâm." Nhân viên mỉm cười nói, lại nhìn về Tiêu Kính Nam. "Ngoại trừ vị tiên sinh này."

Sắc mặt Tiêu Kính Nam trầm xuống, vừa muốn nổi bão thì đã bị Trần Thiên Gia bên cạnh giữ chặt một phen. "Từ từ Kính Nam."

Quay đầu nhìn nhân viên. "Cậu nói Thang tiên sinh, là Thang Đông Trì sao?"

Nhân viên gật đầu. "Vâng."

"Kính Nam, người này chúng ta tốt nhất không nên động vào." Trần Thiên Gia bắt lấy cánh tay Tiêu Kính Nam. "Trong nhà chúng ta đều có vài người lui tới với người này, hơn nữa..."

Trần Thiên Gia lại gần một chút, nói bên tai cậu: "Người này bối cảnh không sạch sẽ, cậu tốt nhất đừng đụng vào, là bạn nên tớ nhắc nhở cậu."

Tiêu Kính Nam không thể hiểu được mà quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta. "Ý cậu là gì?"

Trần Thiên Gia thở dài. "Thật có lỗi, chúng tớ không thể cùng đi."

"Các người..." Tiêu Kính Nam đảo mắt qua vài người một lần. "Được, tôi đi."

Kéo khăn tắm trên người xuống rồi ném đi, kéo bạn gái bên cạnh đi về phía cầu thang.

"Ada!" Trần Thiên Gia hô một tiếng, bạn gái bên cạnh Tiêu Kính Nam quay đầu lại nhìn hắn, "Em tốt nhất cũng nên lưu lại."

Tiêu Kính Nam nhìn biểu tình do dự của bạn gái, lại nhìn người đàn ông đứng ở cầu thang, bỏ tay bạn gái ra, xoay người tiếp tục đi lên phía trên.

"Chúc anh nhanh phát bệnh tim." Thời điểm đi qua người đàn ông, Tiêu Kính Nam trừng mắt nhìn hắn một cái, nhịn không được liền nói ra miệng.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy trên cổ đau xót, mở mắt liền phát hiện mình đã bị áp đến lan can.

Gương mặt người đàn ông phóng đại trước mắt, ánh mắt lạnh đến mức khiến hô hấp cậu ngừng lại, chỉ mở to hai mắt nhìn người kia.

Trần Thiên Gia vừa thấy, bước hai bước muốn qua, lập tức liền bị vệ sĩ của Thang Đông Trì ngăn lại dưới cầu thang.

Thân trên cơ hồ treo ngoài trời, thắt lưng bị lan can gỗ đè đến đau đớn.

Tiêu Kính Nam nhăn mày đưa tay đẩy tay hắn ra khỏi cổ mình, nhưng cổ tay trên cổ dường như không nhúc nhích.

Cậu tốt xấu gì cũng thường xuyên đến phòng tập thể thao, tố chất thân thể vẫn tốt, thế nhưng lại bị đè ở trên lan can này không thể động đậy.

"Giải thích." Người đàn ông nói.

Tiêu Kính Nam rũ mí mắt nhìn người đàn ông.

Ngón tay trên cổ nắm thật chặt, Tiêu Kính Nam phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, xuất phát từ bản năng giơ chân đá, liền bị người đàn ông cản một phen, đầu gối hắn chen vào giữa thật mạnh, tách hai chân cậu ra.

Đứng một chân, hơn phân nửa cơ thể ở bên ngoài, mất đi cân bằng, cơ hồ hoàn toàn dựa vào thắt lưng chống đỡ. Qua một lúc lâu, thắt lưng cậu cũng bắt đầu run rẩy.

"Xem cậu có thể chống đỡ bao lâu." Người đàn ông nhếch khoé miệng lên, thân thể có kỹ xảo đè lên người Tiêu Kính Nam. "Tôi vẫn luôn nhẫn nại."

Trần Thiên Gia nhìn tư thế quỷ dị của hai người, trong lòng khó hiểu toát ra một câu: hai người chẳng lẽ không cảm thấy thân thể dính sát quá mức sao!!

Tiêu Kính Nam còn chưa kịp lau khô người, làn da trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên sáng rực long lanh.

Thang Đông Trì híp mắt, niết niết thắt lưng Tiêu Kính Nam. "Không sợ sao?"

Bị hắn niết thắt lưng như thế, Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức thả bàn tay đang nắm lan can ra.

Ánh mắt trời chiếu lên gương mặt hoảng hốt của Tiêu Kính Nam, cậu thật không nghĩ tới người đàn ông nhìn qua nhã nhặn nho nhã sẽ có sức lực lớn như vậy.

Nhanh tay giữ chặt lan can, cậu bắt đầu hô hấp dồn dập.

Thang Đông Trì nhìn lồng ngực cậu không ngừng phập phồng nhanh hơn mà vẫn cố gắng chống đỡ, nụ cười mỉm chậm rãi hiện bên khoé miệng.

"Nói..."

Tiêu Kính Nam có chút thất bại mà mở miệng, mới phát ra một âm tiết liền bị năm ngón tay ở yết hầu siết đến ho khan.

Thang Đông Trì nhìn cậu ho đến mặt đỏ như heo mới hơi hơi buông tay. "Cái gì?"

"Nói... Không nổi..."

Tay trên cổ nhẹ nhàng buông ra, thân thể bị kéo vào trong, Tiêu Kính Nam ngã trên mặt đất, sờ yết hầu, ho mạnh một trận mới dừng lại.

Chờ cậu ngẩng đầu lần nữa, người đàn ông đã choàng khăn tắm rảo bước vào trong suối nước nóng.

Trần Thiên Gia đang chờ người cũng lục đục ngồi xuống trong hồ, bảo trì khoảng cách lễ phép.

"Thang tiên sinh nói nếu ngài muốn thì cũng có thể ở lại." Vệ sĩ nhìn Tiêu Kính Nam chăm chú rồi nói.

Tiêu Kính Nam quay đầu nhìn người đàn ông đang ngâm mình trong hồ. Hắn dường như cảm giác được tầm mắt của cậu, nhíu mày với cậu.

"Cút ngay." Tiêu Kính Nam lập tức đứng lên, đẩy vệ sĩ ra rồi đi vào phòng thay đồ.

Ai muốn ở lại với hắn thì chính là heo!
-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam