Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      7 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 10 ☆


Mặc kệ Thang Đông Trì kiếm bao nhiêu tiền, mẹ của hắn thuỷ chung chỉ thích ở căn nhà trong khu chung cư cũ.

Thang Đông Trì từng muốn mua khu chung cư này, chính là mẹ hắn không đồng ý, bà bảo cảm giác có hàng xóm ở chung một chỗ thật tốt, có thể cùng mọi người nói chuyện phiếm, trồng hoa, mua thức ăn, tương đối tự tại như vậy.

Mà cha hắn nhiều năm trước lúc sự nghiệp suy sụp, đã rời bỏ bọn họ, đến nay cũng không biết người ở nơi nào.

Nhưng hắn cảm thấy mẹ mình cũng không hận người kia, thậm chí còn cảm thấy bà không muốn dọn đi là bởi vì vẫn còn chờ đợi cha hắn trở về.

Thang Đông Trì gọi điện thoại hỏi mẹ có cần mang thức ăn gì đến hay không, bà bảo hắn mang đến một cân tôm.

Vì vậy hắn phân phó lái xe đi siêu thị mua một cân tôm cùng một hộp kiwi đem đến văn phòng.

Thời điểm tới cửa, Thang Đông Trì thấy mẹ mình đang cùng hàng xóm cách vách đứng bên ngoài nói chuyện phiếm, nghĩ là đang chờ hắn. Vì vậy hắn bảo người đem xe đi đỗ, rồi mang tôm cùng kiwi đi tới cạnh bà.

"Đông Đông, con xem, con gái của ông Trương cũng đã kết hôn rồi nha, con tuổi cũng không còn nhỏ, nên kết hôn đi." Mẹ hắn vừa thấy hắn liền ồn ào lải nhải nói.

"Mẹ, mẹ luôn luôn nói với mọi người về cái này, con để bụng nha." Thang Đông Trì chậm rãi trả lời, khẽ cười đưa tôm cho bà: "Tôm."

"A, mẹ đi làm tôm." Bà tiếp nhận gói to, đột nhiên lại duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Thang Đông Trì, "Mẹ biết con luôn bận rộn công việc, nhưng nếu muốn thì phải nắm chặt nha."

"Con đã biết." Thang Đông Trì khẽ cười.

Không ngoại lệ, lúc ăn cơm mẹ hắn lại nhắc đến Tiêu Kính Nam, từ lần đó sau khi sự tình kia phát sinh, mỗi khi ăn cơm bà đều nhắc đến cậu, như một đề tài chung để thảo luận.

Thang Đông Trì lúc nghe bà nói việc này, trên mặt mang ý cười không nói rõ được, lẳng lặng nghe mẹ lải nhải xong.

"Ai, lái xe như vậy rất nguy hiểm, Đông Đông, con bảo tài xế của con lái xe chậm một chút."

"Vâng, con biết." Thang Đông Trì uống rượu, "Tài xế của con tay lái rất vững chắc."

"A... Cậu ta ở đâu? Sao không gọi vào cùng ăn cơm?" Bà nói xong liền tự mình chuyển đề tài, Thang Đông Trì cũng quen rồi, nghe mẹ xả đông xả tây, rồi mới nhờ người giúp việc chăm sóc bà, sau đó phải trở về nhà mình xem tài liệu.

Bên kia Tiêu Kính Nam cũng đang vội vã chỉnh lý sửa chữa hợp đồng cho tốt, bọn họ quyết định ngày mốt gặp mặt đem chuyện này chấm dứt... Hoàn thành hiệp nghị.

Tiêu Kính Nam bị Thang Đông Trì đàn áp tinh thần lâu ngày liền gặp ác mộng, ảnh hưởng đến tinh thần trạng thái ban ngày của cậu, luật sư đưa ra một loạt ý kiến sửa chữa, cậu nhìn thật lâu mới đem một đám đó tiêu hoá hết trong đầu, cuối cùng vượt qua hai ngày cực kỳ thống khổ.

Mà trước khi cậu xuất phát, lần thứ hai gọi điện cho Thang Đông Trì xác định thời gian địa điểm gặp mặt, tên kia thế nhưng lại hẹn gặp ở sân golf.

Tiêu Kính Nam lặng yên vài giây, hít thở sâu, quyết định lái xe đến sân gofl.

Vì vậy cậu tây trang chỉnh tề xuất hiện trước mặt Thang Đông Trì một thân đồ thể thao áo phông quần dài, liền cảm thấy chính mình giống như một tên ngốc. (em không ngốc, chẳng qua bị troll =)))

Người chung quanh cũng sôi nổi bàn tán về cậu.

"Muốn chơi sao?" Thang Đông Trì lại gần hỏi cậu.

'Không." Tiêu Kính Nam ngồi xuống chỗ ghế nghỉ, đem đồ trong túi ra, "Cái này là hợp đồng đã sửa chữa, Thang tiên sinh ngài xem một chút."

"Cậu không biết chơi sao?" Thang Đông Trì lại hỏi.

"Tôi đương nhiên biết chơi!" Tiêu Kính Nam tiếp lời, nghiêng đầu nhìn Thang Đông Trì, "Nhưng hôm nay là đến ký hợp đồng."

"Đánh trước một lát rồi nói sau." Thang Đông Trì nói.

"... Thang tiên sinh, thời giờ của tôi thực quý giá." Tiêu Kính Nam cười nói.

"Ví dụ như cậu đem thời gian quý giá dùng để thẩm du tại bãi tắm?" Thang Đông Trì hạ thấp thanh âm, cuối cùng dán bên tai Tiêu Kính Nam nói.

Bên tai nóng lên, Tiêu Kính Nam theo bản năng che lỗ tai, tránh ra sau một chút, gương mặt thách thức, "... Chơi thì chơi."

Thang Đông Trì nhìn tai cậu ửng hồng một chút, "Cởi quần áo."

"Cái gì?!" Tiêu Kính Nam trừng lớn mắt, khẩu khí cứng ngắc.

"... Không đem tây trang cởi ra, cậu muốn chơi làm sao, nghĩ đến chuyện gì vậy."

Thanh âm nghiền ngẫm của Thang Đông Trì khiến Tiêu Kính Nam xấu hổ không thôi, cơ hồ là lập tức đứng lên cởi bỏ áo khoác tây trang trên người.

Năm phút qua đi, Thang Đông Trì ôm tay nhìn người kia mấy lần đánh đều không trúng lỗ, giương khoé miệng.

Tiêu Kính Nam dưới tầm mắt Thang Đông Trì toát mồ hôi như mưa.

Ai biết cái này nhìn đơn giản, thực tế thao tác lại khó khăn như vậy.

Cha cậu muốn cậu theo học, cậu lại cảm thấy không có ý nghĩa nên không chịu đến, hiện tại cảm thấy vô cùng hối hận.

Tầm mắt Tiêu Kính Nam đều tập trung tại quả bóng nhỏ kia, lần thứ hai giơ gậy.

... Để tôi đánh trúng một lần thì có sao đâu! Kháo!

"Tư thế cậu không đúng." Thời điểm cậu đang oán thầm trong lòng, thanh âm Thang Đông Trì đột nhiên xuất hiện bên tai, doạ cậu nhảy dựng.

Lập tức cảm thấy Thang Đông Trì vươn tay cầm tay cậu đang nắm gậy, hạ thân cũng dính sát vào người cậu.

Nhiệt độ truyền tới, tuy rằng mang găng tay, nhưng mà trong lòng bàn tay lại bắt đầu khó hiểu đổ mồ hôi.

"Đem chân tách ra, rộng ngang vai, rồi mới cầm gậy tại vị trí này." Thang Đông Trì vừa nói vừa sửa đúng tư thế cho cậu, cũng bảo trì trạng thái nắm tay này, biểu thị một chút động tác xoay gậy.

Thân thể cùng thân thể vì động tác xoay gậy mà sinh ra ma sát rất nhỏ, Tiêu Kính Nam đột nhiên nghĩ tới giấc mơ ngày kia, toàn thân căng thẳng.

Vừa lúc đó, Thang Đông Trì đột nhiên ôm lấy thắt lưng cậu, "Thắt lưng cũng phải dùng sức, nhưng muốn khống chế tốt, không cần quá mạnh."

"... A" Tiêu Kính Nam hoảng sợ, vội vàng điều khiển thân thể của mình, thấp đầu nói nhanh, "Anh, anh, anh đứng qua một bên, tôi muốn tự đánh..."

Thang Đông Trì thả tay, lùi về sau hai bước.

Tiêu Kính Nam tuy rằng nhìn không thấy Thang Đông Trì, nhưng cậu biết người đàn ông kia đang đứng phía sau nhìn cậu.

Thái dương phơi nắng đến mức đỉnh đầu muốn bốc hơi, tay nắm gậy cùng hạ thân cũng dị thường nóng lên.

Đem mình hung hăng phỉ nhổ hai lần, Tiêu Kính Nam xoay gậy —

Một thanh âm thực thanh thuý.

Thang Đông Trì đứng cách đó không xa đều nghe thấy được.

Tiêu Kính Nam vặn vẹo gương mặt, nhìn quả bóng trắng rạo rực lăn một chút rồi dừng lại trên cỏ.

Đương nhiên quả bóng kia chỉ dừng lại ở vị trí cách Tiêu Kính Nam hơn hai thước.

Thanh âm thanh thuý kia tự nhiên không phải là do gậy golf đánh trúng bóng, mà là thanh âm xương cốt phát ra.

Tiêu Kính Nam nắm gậy golf quay đầu, thấy Thang Đông Trì đi về phía mình.

"Không có việc gì chứ?" Thang Đông Trì nhìn cậu nhíu chặt mày, còn muốn tỏ ra tự nhiên, "Trật thắt lưng?"

Thảm cỏ nơi đó bị gậy golf đánh bật một khoảng to.

Tiêu Kính Nam vốn muốn nói không có việc gì, quay mặt đi hai bước, "Tôi trật thắt lưng, còn có... cổ."

"Cổ? ..." Thang Đông Trì khó hiểu nhìn, xoay đến trật thắt lưng còn có thể hiểu được, cổ...

Dần dần cảm thấy đau nhức, Tiêu Kính Nam không muốn nói chuyện, cũng bất chấp tất cả giữ lấy quần áo Thang Đông Trì, "Đưa tôi đi bệnh viện..."

Vì vậy dọc theo đường đi Thang Đông Trì muốn cười nhưng không cười được, biểu tình thật khoa trương khiến Tiêu Kính Nam bốc hoả.

Đáng thương cho cậu vừa không thể xoay người vừa không thể quay đầu, chỉ có thể liều mạng mà liếc mắt nhìn.
----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam