Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      7 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 11 ☆


"Một chút cũng không thể cong?"

Thời điểm Thang Đông Trì kéo cậu xuống xe, tốc độ không khống chế tốt, nhìn cậu đau đến nhe răng hé miệng, nhịn không được hỏi.

"Anh thử trặc một chút là biết ngay." Hiện tại điều duy nhất Tiêu Kính Nam có thể làm là bùng nổ thanh âm.

"A... Cậu xoay người mạnh như thế, tôi cảm thấy mình làm không được." Thang Đông  Trì không đợi Tiêu Kính Nam ồn ào tiếp liền nói, "Mau vào thôi, đừng so đo nữa."

Tiêu Kính Nam tưởng còn phải chờ một lúc, vì vậy ngồi xuống trước, không nghĩ lần này cậu bị thương rất nặng, muốn ngồi nhưng ngồi xuống không được, chỉ có thể chậm rãi chống ghế mà ngồi xuống. Thang Đông Trì nhìn một lát không nói gì.

Thật vất vả chờ bác sĩ gọi cậu vào, cậu kiên trì không cho Thang Đông Trì đi cùng, một mình vào phòng chữa bệnh.

Thang Đông Trì cũng không miễn cưỡng, ở bên ngoài một lúc, thấy Tiêu Kính Nam cùng bác sĩ đi ra, bác sĩ chỉ ngón tay, cậu liền không quay đầu lại đi đến trước mặt.

Đương nhiên, cậu vốn không thể quay đầu lại.

Thang Đông Trì không biết cậu đi vào trong phải làm gì, nhưng mà chờ sau khi Tiêu Kính Nam đi ra, Thang Đông Trì rất nhanh liền không nhịn được bật cười.

Tiêu Kính Nam biết bộ dáng cậu đeo một cái vòng đỡ cổ rất ngu ngốc, thấy biểu tình Thang Đông Trì liền hối hận đã dẫn hắn theo.

Sớm biết như thế cậu nên cắn răng thoát khỏi Thang Đông Trì, rồi mới một mình đến bệnh viện khám bệnh.

"Cười cái mông anh." Tiêu Kính Nam liếc mắt nói.

"Tôi cười bộ dáng của cậu." Thang Đông Trì chậm rãi nói.

Tiêu Kính Nam nắm tay thành đấm, trong lòng nổi lên lửa giận "ba" một cái bốc lên đỉnh đầu, "Anh..."

"Nói nhỏ thôi, cậu không phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cậu sao?" Thang Đông Trì cười cười đi đến trước mặt cậu, bảo trì khoảng cách nửa bước, "Nếu cậu không để ý bộ dáng hiện tại bị người ta vây xem, tôi đây cũng không để ý cho người vây xem một lần."

Tiêu Kính Nam bảo trì cái đầu bất động, đảo mắt khắp nơi ngắm một vòng, phát hiện quả nhiên không ít người đang nhìn cậu, theo bản năng muốn cúi đầu một chút, lại bi ai phát hiện cái cổ của mình bị cái vòng chống đỡ không thể cúi đầu.

Thậm chí bởi vì thắt lưng đau, đi trên đường cũng đều không thoải mái.

"Anh đi chậm một chút giùm tôi." Tiêu Kính Nam nhìn khoảng cách ngày càng xa giữa cậu và Thang Đông Trì, đột nhiên ý thức được vị trí bãi đỗ xe còn xa, cậu không muốn một mình mình xấu hổ, ít nhất cũng kéo theo một người xuống nước cùng.

Thang Đông Trì nghĩ một chút liền hiểu được dụng ý của cậu, đầu không quay tay không nâng, chỉ lo tự mình đi về phía trước.

Tiêu Kính Nam nghẹn khí một tay đỡ thắt lưng, liều mạng dùng miệng hô hấp muốn bước nhanh hơn, kết quả là không chỉ thắt lưng đau mà chân cũng đau.

Chờ cậu thật vất vả tìm được xe Thang Đông Trì trong bãi đỗ, cả người đều toát mồ hôi.

Vì vậy cậu một thân chật vật, ngồi bên cạnh người đàn ông có thể nói là tư thế oai hùng phấn chấn, trừ bỏ chóp mũi có chút mồ hôi, tóc có một chút hỗn loạn.

Đột nhiên người kia khí thế bừng bừng nói với cậu, "Tôi có biết một bác sĩ trung y, tôi mang cậu đến cho ông ấy xem qua."

"Anh cố ý đúng không? Sao không nói sớm một chút...!" Tiêu Kính Nam nói đến kích động, thắt lưng liền theo thói quen di chuyển về phía trước, kết quả đau đến gương mặt biến dạng.

Thang Đông Trì nhìn lòng đen mắt cậu như muốn chui vào góc mắt, chỉ có thể thấy đôi mắt trắng dã, lập tức nói: "Mắt cậu không còn lòng đen."

Những lời này khiến Tiêu Kính Nam sợ tới mức nghẹn họng, vội vàng đem tầm mắt điều chỉnh, đưa tay duỗi đến trước mắt nhìn nhiều lần, hết thảy cũng ổn.

"... Cậu sao có thể thiếu ý tứ như vậy." Thang Đông Trì nhìn bộ dáng vô tâm của cậu, thực khó liên hệ cùng một chỗ với người cha khôn khéo của cậu ta, quả thực ông trời không công bằng mà.

"Sau khi đến gặp bác sĩ trung y liền ký hợp đồng cho tôi!" Sau đó cút khỏi cuộc sống của tôi!!!

Tiêu Kính Nam trong lòng âm thầm bổ sung, sờ sờ mọi chỗ... Đúng rồi, hợp đồng cậu để ở chỗ nào?

Sau một trận sờ loạn, Tiêu Kính Nam đột nhiên nghĩ ra: Xong, nhất định quên ở sân golf.

"Biểu tình đó của cậu là gì?" Thang Đông Trì nhìn vẻ mặt nuốt phải phân của cậu, bình tĩnh nghiêng đầu, "Cho dù hợp đồng không tìm thấy cũng có thể ký lại."

Nhưng mà tôi không muốn lại đến gặp anh, Tiêu Kính Nam yên lặng nhắm mắt lại, như buông tha thở ra một hơi, tựa vào ghế ngồi.

"Hợp đồng tôi ký, không cần lo lắng."

Thang Đông Trì không biết vì sao, nói xong còn vỗ vỗ đầu cậu hai cái.

Tiêu Kính Nam bị động tác "cưng chiều thú cưng" này làm cho hoá đá, hoàn toàn xem nhẹ Thang Đông Trì nói cái gì, run rẩy mồm mép nửa ngày cũng không nói ra một chữ.

Mà người làm chuyện này, vẫn như cũ bình tĩnh đặt tay ở trên đầu gối, rồi mới phân phó lái xe, "Đi nhanh một chút."

Sau khi gặp bác sĩ trung y, ông ta nói phải xoắn cổ.

Dỡ vòng đỡ cổ xuống, lúc Tiêu Kính Nam chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã nghe thấy xương cổ phát ra một tiếng thật lớn, khung cổ "rắc rắc" vang lên.

Tiêu Kính Nam chỉ kịp hô lên một nửa thanh âm, còn một nửa mắc lại trong cổ họng, nửa ngày mới nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Nhúc nhích thử xem sao?" Bác sĩ trung y cười tủm tỉm nói.

Tiêu Kính Nam hai tay đỡ cổ, cẩn thận quay tới, lại quay lui... Quả nhiên là có thể động đậy, tuy rằng có chút cứng ngắc.

"Thắt lưng tôi như vậy... Có phải cũng có thể lập tức tốt lên không?" Tiêu Kính Nam mặt mày hớn hở nói.

"Thắt lưng không thể so với cổ, đến dán thuốc mỡ." Bác sĩ trung y nhiều lần nắm thắt lưng cậu, rồi mới khoát tay. "Gân cốt muốn lành phải một trăm ngày, cổ của cậu cũng phải bảo dưỡng, vòng đỡ cổ tốt nhất cũng mang vào, mang vài ngày là ổn."

Tiêu Kính Nam nhìn vòng đỡ cổ trước mắt cùng bản hợp đồng trong tay Thang Đông Trì, miễn cưỡng cong cong cổ.

"Vị trí vết thương của cậu là ở nơi này." Bác sĩ trên giấy hai chữ rồi lại quay đầu, ý bảo Tiêu Kính Nam lại đây một chút.

Tiêu Kính Nam đến gần một bước, bàn tay bác sĩ tiến lại sờ phía sau thắt lưng cậu, ngón tay cố sức đè vào "Chính là nơi này."

"A!"

Bác sĩ trung y nhấn một cái, Tiêu Kính Nam đau đến mức la hét như heo bị giết, kinh thiên động địa.

Trầm tĩnh ba giây, Tiêu Kính Nam mặt đỏ lên cầm tờ giấy trong tay bác sĩ, "Tôi rất sợ đau."

Lời vừa nói ra, tứ mã nan truy.

Thang Đông Trì lập tức hoá đá, ở trong lòng cười đến không thể tự kiềm chế.

Tiêu Kính Nam bất mãn nguýt hắn một cái, cố gắng tạo bộ dáng bình tĩnh cầm ghi chú đi lấy thuốc.

Ôm một túi dán châm cứu quay về, liền thấy Thang Đông Trì cùng bác sĩ trung y kia ngươi một lời ta một chữ tán gẫu tự nhiên, thấy cậu trở về mới ngừng trò chuyện.

Trước khi đi, bác sĩ còn dặn nhất định phải đem miếng dán châm cứu dán tại vị trí ông đã chỉ, nếu không sẽ không có hiệu quả.

Vì thế để ngừa vạn nhất, bác sĩ trung y còn lấy bút bi vẽ một cái vòng tại vị trí dán thuốc.

Cảm giác bút di chuyển trên làn da, không cần nói có bao nhiêu kỳ quái.

Cố tình vị trí dán thuốc kia lại ở phía dưới thắt lưng một chút, vì vậy để vẽ cái vòng kia, cậu chỉ có thể lần thứ hai cởi quần trước mặt Thang Đông Trì...

Mà cậu ghét nhất, chính là trước mặt Thang Đông Trì cởi... bất luận cái gì đi nữa!
----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam