Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Kính Nam đột nhiên cảm thấy thái độ Thang Đông Trì rất kỳ quái.

Cậu vốn muốn nhờ Thang Đông Trì chuyển phát hợp đồng đã ký đến, nhưng Thang Đông Trì nói rằng gởi đi gởi lại không an toàn, muốn cậu tự mình đi lấy.

Vì vậy cậu đành đỡ thắt lưng, nhờ lái xe của Thang Đông Trì chở đến lấy hợp đồng. Lúc đến nơi, Thang Đông Trì lại đang họp, thư ký chạy tới mời cậu vào phòng chờ, sau khi cậu mở cửa liền nhìn thấy, trong phòng thay vì có so pha, lại có một cái giường đệm.

"Thang tiên sinh nói rằng Tiêu tiên sinh có thể nằm đây nghỉ một chút."

"Chờ một chút." Tiêu Kính Nam vội cắt lời cô, lộ ra nụ cười cậu tự nhận là rất đẹp trai, "Tôi là tới lấy hợp đồng, nếu thuận tiện, cô có thể đem hợp đồng đến cho tôi không?"

"Không thể." Thư ký ngọt ngào mỉm cười, ánh mắt hơi hơi nheo lại, "Thang tiên sinh muốn tự mình giao cho anh."

Nói xong cô ấy liền mỉm cười đi ra ngoài, còn đóng cánh cửa gỗ lại.

Tiêu Kính Nam chăm chú nhìn cánh cửa kia một hồi.

Không hổ là người của Thang Đông Trì, nhìn thì rất đức hạnh, cười rộ lên lại rất gian trá.

Nhìn nhìn xung quanh, không có camera, trừ một bàn trà thuỷ tinh, một giường đệm, còn có một cái sopha nhỏ cùng một chậu cây nhỏ, thì chẳng còn đồ vật gì.

Nhìn nhìn giường đệm thoải mái, lại nhìn ghế sopha nhỏ, Tiêu Kính Nam vẫn là ngồi trên ghế.

Cậu mới sẽ không tuỳ tiện nằm ở trong phòng làm việc của người ta như vậy, còn ra bộ dáng gì.

Năm phút trôi qua, Tiêu Kính Nam lần thứ hai liếc giường đệm.

Hừ... Giống bộ dáng gì.

Mười lăm phút trôi qua, Tiêu Kính Nam lần thứ n liếc nhìn giường.

Hừ...

Nửa giờ trôi qua, Tiêu Kính Nam nhìn chăm chú cái giường kia.

...

Một giờ sau, Tiêu Kính Nam ho khan một tiếng, chống đỡ sopha đứng lên, làm bộ làm tịch dạo trong phòng một vòng, rồi mới đứng trước giường.

Xem thử ngồi trên cái giường này có thoải mái hay không.

Tiêu Kính Nam thập phần chậm rãi ngồi xuống, lặng yên một khắc.

... Không bằng nằm một chút.

Nằm xuống quả nhiên thư thái rất nhiều, Tiêu Kính Nam thở ra một hơi, chớp mắt vài cái.

Tuy rằng cảm giác quái dị, nhưng mà như vậy....

Không đợi Tiêu Kính Nam "như vậy" xong, cửa đột nhiên mở ra.

Thang Đông Trì đi tới, hợp đồng trong tay ném ở trên bàn trà, xoay người đóng cửa lại.

Vừa quay người, liền thấy Tiêu Kính Nam cố gắng đem người từ trên giường chống đỡ ngồi dậy, đại khái bởi vì có chút lo lắng, thắt lưng lại dùng lực, khuôn mặt cậu chật vật đến đỏ bừng, hai chân đạp giữa không trung, vẫn không thể nào ngồi dậy.

"Đừng động." Thang Đông Trì đến gần hai bước, ngồi xổm bên thân thể cậu, một tay thực tự nhiên đè lại bờ vai cậu, đem người vừa rồi khổ sở ngồi dậy trở về nguyên dạng.

Tiêu Kính Nam thở hổn hển hai cái, sờ thắt lưng mình, nói thô lỗ: "Làm gì?"

"Phía sau cậu là cái gì?" Thang Đông Trì đột nhiên hỏi.

"Cái gì là cái gì?" Tiêu Kính Nam mạc danh kỳ diệu, hơi hơi xoay người muốn sờ, đã bị một bàn tay đè xuống, mặt hướng vào đệm trên giường.

"Này! Thang Đông Trì! Anh muốn làm gì?!" Tiêu Kính Nam cảm thấy trọng lượng trên lưng, miễn cưỡng xoay cổ qua, phát hiện Thang Đông Trì thế nào lại ngồi khoá ở trên người cậu, tay vươn ra đụng đến nút gài thắt lưng phía trước của cậu.

Tại thời điểm cậu còn không kịp kêu sợ hãi, hắn đã một phen kéo một nửa quần cậu xuống, "Quả nhiên không thay thuốc."

Tiêu Kính Nam sửng sốt, đột nhiên cảm thấy làn da bị kéo xuống đau xót. Cậu khẽ gọi một tiếng, lập tức hiểu được là Thang Đông Trì giúp cậu bôi thuốc mỡ phía sau.

"Muốn kêu thì kêu đi." Thang Đông Trì nhíu mày, đưa tay sờ sờ làn da bôi thuốc mỡ bị đỏ lên kia, "Nơi này cách âm rất tốt, bên ngoài không nghe được."

Tiêu Kính Nam đen mặt, "Anh xuống dưới trước đi... Chuyện gì cũng từ từ."

"Tôi đổi thuốc xong liền đứng lên." Thang Đông Trì từ trong túi tiền lấy miếng dán châm cứu ra, sau khi xé gói thuốc thì chậm chạp không làm gì.

Tiêu Kính Nam nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được. "Được không đó??!"

Nhìn chăm chú mông của cậu một hồi lâu, rốt cuộc là muốn như thế nào?

"Cậu không nghe bác sĩ nói sao? Sau khi bôi thuốc mỡ phải đợi năm phút mới dán, làn da sẽ không bị thương tổn quá lớn."

"Ý của anh là, anh muốn bảo trì tư thế như vậy năm phút?"

"Không, hai phút rưỡi." Thang Đông Trì mỉm cười, "Đã qua hai phút rưỡi."

"..."

Bắt đầu từ đó, Thang Đông Trì tìm đủ lý do khiến cậu đến nơi này, trên danh nghĩa đều là công việc, trên thực tế đều là vì giúp cậu đổi thuốc.

Dần dần, cậu cũng thấy có điểm kỳ lạ.

Đem chuyện của cậu  với Thang Đông Trì đổi thành chuyện của người bạn AB nói nói, bạn bè cậu đều nhất trí nhận định cái này là vì yêu thích.

Thang Đông Trì thế nhưng thích cậu! Ha ha ha!

Vì vậy lúc cậu đang khiếp sợ lại quơ được nhược điểm của Thang Đông Trì, có chút đắc ý dào dạt.

Cũng vì vậy, cậu gặp bi kịch.

Kỳ thật cậu đã quá sung sướng, lại dào dạt đắc ý đi đến chỗ Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý xốc áo cởi quần phối hợp thay thuốc với Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý kéo cà vạt Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý ghé vào bên tai Thang Đông Trì nói.

"Này, anh thích tôi đúng không?"

Thang Đông Trì yên lặng một giây, đột nhiên cười hừ một tiếng, nửa thân thể dán lên người Tiêu Kính Nam, tay duỗi ra đặt một bên đầu cậu: "Rồi sau đó?"

"Ách..."

Thang Đông Trì đè thấp thân thể, đem trọng lượng người mình đè lên Tiêu Kính Nam.

"Cậu cảm thấy hai người thích nhau có phải nên làm chút chuyện gì đó khi không có người không? Hả?"

"A..." Không đúng nha! Sao trong miệng hắn lại biến thành hai người thích nhau?

Thích lẫn nhau... Làm cái gì... Nên làm cái gì... A a a!

Thang Đông Trì nhìn thần sắc biến đổi trên mặt Tiêu Kính Nam, chậm rãi lộ ra tươi cười.

Thân thể hắn đột nhiên đổ về phía trước, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Kính Nam, cậu lại vì kinh ngạc mà hơi hơi hé môi.
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam