Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Kính Nam đỏ mặt quay lưng lại, kéo quần lên, cầm hai tờ khăn giấy trên bàn lau khô, chỉnh chu lại quần áo.

"Đem giấy qua đây, bắn đầy tay tôi nè." Thang Đông Trì vẫn như cũ ngồi trên ghế salon, quơ tay ra lệnh.

Vì vậy Tiêu Kính Nam giống như chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, cầm lấy hộp giấy phóng tới trước mặt Thang Đông Trì.

"Cám ơn." Thang Đông Trì rút ra vài tờ giấy lau khô, lại chùi chùi trên người một chút.

May mà bắn ở trên áo sơ mi, chỉ cần cài nút áo khoác lại là có thể che được.

Thang Đông Trì tuỳ tiện đem khăn giấy ném vào thùng rác, "Đi thôi tay súng, chúng ta đi ăn cơm."

Lăn mẹ anh tay súng—

"A." Tiêu Kính Nam theo phía sau đi ra ngoài.

Hứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt... Tuấn kiệt!

Từ thang máy đi xuống, khi ra đại sảnh, Tiêu Kính Nam cúi đầu nhìn thấy bảng thông báo dựng thẳng trước cửa thang máy. "Buổi tối sáu rưỡi, công ty tiến hành kiểm tra mạch điện, mười lăm phút sau sẽ khôi phục cung cấp điện, nếu có bất tiện xin thứ lỗi."

...

Đồ vật khiêu khích đặt ở vị trí rõ ràng như vậy, tại sao giữa trưa lúc ăn cơm cậu không để ý?!!

Hơn nữa... Tại sao bọn họ phải cùng ăn cơm với nhau???

Dù sao chỉ cần đụng vào Thang Đông Trì liền sẽ không gặp chuyện tốt, mặc kệ là ăn cơm hay làm gì.

Chính là lần này Tiêu Kính Nam có chuyện ngoài ý muốn.

Bọn họ vừa ngồi xuống chỗ, liền có mỹ nữ tiến lại chào hỏi.

Vốn đây là việc khiến Tiêu Kính Nam thập phần khoái trá, nhưng đối tượng người ta chào hỏi không phải là cậu, mà là Thang Đông Trì ngồi đối diện.

Nhưng càng khiến Tiêu Kính Nam cảm thấy không thoải mái chính là, tại sao cậu lại cảm thấy không thoải mái chứ?

Nhìn thoáng qua hai người đã xem cậu thành không khí, cậu có ý tưởng trực tiếp đứng lên bỏ của chạy lấy người.

Vừa lúc đó, có cơ hội hồi sinh!

"Hi, Anna, đã lâu không gặp." Tiêu Kính Nam vẫy tay chào cô gái từ cửa nhà hàng đi vào.

Cậu biết Anna luôn có ý tứ với mình, vốn dĩ cậu không có để ý, nhưng mà hôm nay, đặc biệt là hiện tại, phải để ý!

"A, đã lâu không gặp." Quả nhiên cô gái rất nhiệt tình vẫy tay liền đi tới, Tiêu Kính Nam nhất thời trên mặt toả sáng, hai mắt hữu thần sáng ngời.

Tuỳ ý hàn huyên hai ba câu, Tiêu Kính Nam kéo tay đối phương, "Em hẹn ai sao? Nếu không cùng ngồi đi."

Cô gái còn muốn rụt rè một chút, chợt nghe thấy có người lạnh lùng ném một câu: "Không được."

Âm lượng không lớn, thậm chí nho nhã lễ độ, nhưng lại có loại áp bách vô pháp xem nhẹ.

Tiêu Kính Nam nhất thời trên mặt xấu hổ, khoé miệng tươi cười.

"Ngại quá, kỳ thật tôi cùng Tiêu tiên sinh có chuyện muốn nói, không thể cùng tiểu thư mỹ lệ ăn tối thật tiếc nuối, hi vọng cô sẽ không để ý, lần sau nhất định mời cô cùng ăn." Thang Đông Trì nói xong nhìn nhìn mỹ nhân bên cạnh: "Chúng ta lần sau tán gẫu?"

Hai cô gái không phải người không biết chừng mực, nhìn nhìn Thang Đông Trì lễ phép mỉm cười đứng lên: "Tôi thực vinh hạnh, vậy không làm phiền hai vị."

Cô gái gật đầu với Thang Đông Trì, lại phất tay chào Tiêu Kính Nam, bước nhanh đi.

"Cậu không vui?" Chờ người đi xa, Thang Đông Trì hỏi.

"Không có." Tiêu Kính Nam cúi đầu rầu rĩ trả lời một tiếng, uống ngụm trà.

"Lát nữa tặng quà cho cậu." Thang Đông Trì nhếch môi cười nói.

"Hả?" Tiêu Kính Nam cơ hồ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng bộ dáng chờ mong, chống lại tầm mắt Thang Đông Trì không hề khách khí, "Đồ vật gì vậy?"

"Vật rất giống cậu." Thang Đông Trì vươn hai ngón tay, búng lên cái trán gấu nhỏ ngốc.

"Này~" chẳng hề để ý hừ một tiếng, Tiêu Kính Nam sờ cái trán đỏ bừng, "biến thái."

Nhưng không biết tại sao, trong lòng cậu lại ẩn ẩn sinh ra cảm giác mừng thầm.

Khả năng vừa rồi cậu chỉ không hi vọng hứng thú với mỹ nữ liền bị cái biến thái này phá hư đi.

Có ý nghĩ "ta thật sự là một người có tinh thần trọng nghĩa" như vậy, bữa cơm này Tiêu Kính Nam ăn dị thường sảng khoái.

Hơn nữa Thang Đông Trì còn gọi món lẩu gà Thái và thịt bò bít tết cậu thích ăn nhất, hắc hắc.

Một bữa cơm cùng Thang Đông Trì vừa ăn vừa nói chuyện, thế nhưng thật nhẹ nhàng, Tiêu Kính Nam chính mình cũng thấy có chút không hiểu làm sao.

Chờ đến lúc ăn no, Tiêu Kính Nam mới phát hiện mình bất tri bất giác so với bình thường đã ăn rất nhiều.

Ở trên xe Thang Đông Trì sờ bụng, một đường thuận lợi chạy đến trước cửa nhà cậu.

Thang Đông Trì muốn cậu ở trong xe chờ một chút, đi đến phía sau xe lấy quà.

Tiêu Kính Nam nhịn không được quay quay đầu nhìn lại, mặt dán lên cửa kính thuỷ tinh, cái gì cũng đều thấy không rõ.

Cho đến khi cửa xe mở ra, một đồ vật lông xù tiến vào.

Tiêu Kính Nam đầu tiên lùi lại một chút, chờ sau khi thấy rõ đồ vật, nhất thời kinh ngạc.

"Tôi không phải con gái, tặng đồ này làm chi!!"

Thang Đông Trì hai tay ôm gấu Teddy ngồi vào trong xe, đem đồ vật để trước mặt cậu, "Không thấy rất giống cậu sao?"

"Cút đi! Chỗ nào giống?'

Thang Đông Trì đem gấu Teddy nhét cứng vào trong tay Tiêu Kính Nam, rồi mới đồng thời ôm Tiêu Kính Nam cùng gấu Teddy vào lòng.

Không nói hai lời liền hôn lên.

"Đi ngủ sớm một chút." Thang Đông Trì hạ kính xe xuống, nói với Tiêu Kính Nam đang ôm gấu đứng ngốc bên ngoài.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, chiếc xe rời khỏi tầm mắt Tiêu Kính Nam.

Đứng một hồi lâu—

"Cái gì chứ! Mẹ nó!" Tiêu Kính Nam duỗi hai tay ra đem con gấu ngốc kia đối diện chính mình.

"Bệnh thần kinh!"

Vừa nói vừa giơ tay lên—

Vẫn là, ít nhất con gấu Teddy ngốc này vô tội.

Tiêu Kính Nam đùa nghịch con gấu hai cái, mạc danh kỳ diệu mỉm cười, xoay người vào cửa.

Đại khái là cảm thấy gấu ngốc này chơi cũng vui đó.

—————–

Lời tác giả:

Tay súng gấu nhỏ ngốc ôm gấu nhỏ ngốc gấu nhỏ ngốc...XDDDD

(Gấu ngốc tiên sinh: Từ sau khi gặp được hắn ta luôn luôn xui xẻo...)

(Thang BOSS nhướng mày: nói rõ ràng, "hắn" là ai?)

(Gấu ngốc tiên sinh nội tâm lảm nhảm:.. Có thể nói sao, có thể nói sao... Không thể nói đi Q_Q biết rõ còn hỏi, thật chán ghét...)
--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam