Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 3 ☆


Thang Đông Trì cũng dự đoán được Tiêu Kính Nam sẽ không xuống lại hồ, hừ cười nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, Tiêu Kính Nam có chút phiền muộn đến phòng tắm, tắm xong lau người thay y phục.

Ra khỏi khu suối nước nóng, trong lòng cậu có chút không cam tâm, lại nhìn đến mấy chiếc xe song song đậu bên cạnh cửa trước, phiền não trong lòng tăng lên cấp độ cậu không thể tha thứ.

Nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ xe Trần Thiên Gia và vài người tới cùng mình, còn lại một chiếc... Hẳn là chiếc xe của người đàn ông kia.

Tiêu Kính Nam nhìn chăm chú chiếc xe kia một hồi lâu, tay nhiều lần vuốt phẳng chìa khoá xe trong túi áo, dần dần lộ ra tươi cười.

Xe cảnh báo vang lên ngắn ngủi ba tiếng, bảo vệ bên trong liền rất nhanh chạy ra, lại chỉ kịp nghe thấy tiếng động cơ cùng mơ mơ hồ hồ thấy được đuôi xe.

Tiêu Kính Nam ở trong xe hoan hô vài tiếng, đắc ý sờ sờ cổ bị đau.

Có thù không báo không phải quân tử.

"Phát sinh chuyện gì?" Thang Đông Trì hỏi.

"Ngài Thang, xe của anh bị rạch xước." Vệ sĩ hơi cong cong thắt lưng đáp.

Đem xe kiểm tra từ trong ra ngoài mấy lần, bọn họ mới dám xác định xe kia quả thật chính là bị trầy xước, không bị gì khác.

Thang Đông Trì nghe gật gật đầu, giương khoé miệng không hề phát ra thanh âm.

Vệ sĩ đợi trong chốc lát, hơi hơi khom người chào, thối lui đến đứng bên cạnh.

Kết quả, một buổi tối ngày nào đó, khi Tiêu Kính Nam ăn mặc nghiêm trang chững chạc theo cha cậu đến tiệc rượu, mới chính thức hiểu được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.

Tình huống bây giờ là, cậu nhìn thấy người đàn ông kia luôn bị người khác tiến lên bắt chuyện, còn người không ngừng bị bắt chuyện kia vẫn không có thấy cậu.

Tiêu Kính Nam từ trong khay lấy ra một ly rượu nho, tận lực không gây chú ý, xoay người sang chỗ khác, đứng đối lại người đàn ông.

Nghĩ lại, nếu công khai người kia có thể làm được gì cậu chứ, vì vậy Tiêu Kính Nam xoay người lại, hơi hơi ưỡn ngực đứng thẳng bên cạnh cha.

Người đàn ông thật vất vả nói chuyện xong liền bắt đầu đánh giá người xung quanh.

Tiêu Kính Nam cảm giác trong nháy mắt bản thân đã ngừng hô hấp, thẳng đến khi ánh mắt người đàn ông hướng lên người cậu, cậu mới ý thức được chính mình biểu hiện quá khẩn trương.

Lễ phép hướng hắn ta gật gật đầu, hơi hơi nâng ly, Tiêu Kính Nam khẽ cười, tính toán liền như thế mà bỏ qua.

Nhưng hắn ta nhìn chăm chú cậu, hiển nhiên không nguyện ý, từ phục vụ lấy ly rượu, liền như thế một đường hướng phía bên này đi tới.

"Ngài Tiêu." Thang Đông Trì đứng bên cạnh Tiêu Kính Nam cùng cha cậu nói chuyện, dẫn tới người bên cạnh hữu ý vô ý đều nhìn bọn họ.

"Thang tiên sinh." Tiêu Phân Nghĩa lễ phép đối đáp.

Tiêu Kính Nam từ trên mặt cha mình nhìn thấy một tia thụ sủng nhược kinh, cậu có chút hối hận mấy ngày nay không có tìm hiểu danh tính của người đàn ông tên Thang Đông Trì này.

"Kính Nam."

Cha Tiêu vỗ nhẹ cánh tay Tiêu Kính Nam, hơi trách cứ thúc giục cậu khiến cậu lập tức định thần.

"Thang tiên sinh, xin chào."

Tiêu Kính Nam vừa dứt lời, chợt nghe thấy cha cậu tiếp lời nói: "Khuyển tử tuổi còn nhỏ, hi vọng Thang tiên sinh thứ lỗi."

Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam thần thái thoáng chốc cứng nhắc, tự tại phất tay.

"Con trai của ngài cùng tôi rất hữu duyên."

"A?"

"Chúng tôi có cùng chung sở thích."

Thang Đông Trì lại đến gần một bước, cùng Tiêu Kính Nam khoảng cách không đến một thước, khiến trái tim cậu cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng.

Không đợi cha Tiêu tiếp lời, Thang Đông Trì tiếp tục nói: "Chúng tôi đều rất thích xe."

"Ha ha, Thang tiên sinh nói đùa." Tiêu Kính Nam phản ứng cực nhanh, cảm giác tay nắm ly rượu đã toát mồ hôi.

"Ừm." Thang Đông Trì cũng cười, quay đầu nhìn Tiêu Phân Nghĩa, "Cậu Tiêu nghiên cứu xe vẫn tốt hơn tôi, Tiêu tiên sinh, ngài không để ý chuyện tôi mời cậu Tiêu ngồi xe tôi, thay tôi giải thích một chút nghi hoặc chứ?"

Tiêu Phân Nghĩa cho tới bây giờ cũng không biết con mình đối với xe cộ hiểu biết đến trình độ nào, nhưng đối với đề xuất của Thang Đông Trì ông tự nhiên là rất thích ý tiếp thu.

Tiêu Kính Nam nhìn hai người liền có cảm giác cha muốn đem cậu bán đi, cơ hồ muốn hô ra tiếng.

Chính là trước mắt bao người, Tiêu Kính Nam vẫn cứ giương khoé miệng khuất phục.

Ba ly rượu nhẹ nhàng chạm vào, ngửa đầu uống một hơi, đem ly thả lại trong tay phục vụ, Tiêu Kính Nam dưới ánh mắt mong chờ của cha theo Thang Đông Trì rời khỏi đại sảnh tiệc rượu.

"Lên xe." Thang Đông Trì nói.

Vệ sĩ duỗi tay thay bọn họ mở cửa xe, Tiêu Kính Nam do dự trước cửa một chút đột nhiên nói: "Anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ."

Thang Đông Trì ngồi ở trong xe ngẩng đầu nhìn cậu, "Còn muốn xem là đối với ai, đối với cậu, không cần quá lớn đâu."

Tiêu Kính Nam giãy giụa một cái, xoay người ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại, không còn ai lên xe nữa.

Không khí có chút quỷ dị, Tiêu Kính Nam như ngồi trên chông, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không được: "Anh..."

Mới phun ra được một chữ, một vật lạnh lẽo liền dán lên cổ cậu.

Tiêu Kính Nam nhất thời tóc gáy đều dựng đứng, môi run lên hai cái liền nuốt nước bọt, phát ra tiếng vang thật lớn.

Thang Đông Trì nhìn nhìn yết hầu cậu cao thấp lăn lộn, vươn tay kéo cà vạt của cậu, cởi bỏ nút áo thứ nhất, rồi nút thứ hai, nút thứ ba...

"Anh muốn làm gì..."

Dao đặt trên cổ khiến Tiêu Kính Nam khẩn trương mở miệng, tay Thang Đông Trì trượt dọc theo cổ áo, dừng ở bụng, Tiêu Kính Nam càng gắt gao chăm chú nhìn con dao trên cổ.

Không khí như muốn đóng băng, Thang Đông Trì tựa hồ là chơi đủ rồi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Kính Nam, hơi hơi tiến sát vào, ghé lỗ tai cậu nói: "Nếu có lần sau tôi sẽ giống như cậu rạch xe tôi một dạng mà rạch thân thể của cậu, còn có... nơi này."

Tiêu Kính Nam phản xạ nhanh, hai chân cùng toàn thân cứng ngắc.

Thang Đông Trì nghiền ngẫm vỗ vỗ hai má Tiêu Kính Nam, lại đưa tay gõ vài cái lên cửa xe.

Cửa bên cạnh Tiêu Kính Nam đột nhiên mở ra, không đợi cậu phản ứng, vệ sĩ liền kéo cậu xuống xe.

"Gặp lại lần sau." Người đàn ông nói.

Vệ sĩ theo thứ tự lên xe, sau khi đóng cửa, dần dần ly khai tầm mắt của cậu.

Tiêu Kính Nam quần áo xộc xệch nhìn đuôi xe biến mất tại chỗ ngoặt, "Con mẹ ngươi còn có lần sau!"

Sau khi cậu rống một tiếng, bước vài bước liền phát hiện nguyên lai chân mình nhuyễn đến mức không đi được.

"Kháo!"

Tiêu Kính Nam dựa vào vách tường chỉnh lại y phục, hắn ta quả thực là biến thái!

"Ha ha."

Ngồi ở trong xe, Thang Đông Trì sờ sờ qua lại con dao găm, tâm tình rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam