Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      4 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 33 ☆


Bởi vì áp lực quá lớn, Tiêu Kính Nam cả đoạn đường ngồi trên xe lưng thẳng tắp, cũng không dám thở mạnh ra.

Mặc dù Thang Đông Trì vỗ nhẹ lưng an ủi cậu, cậu vẫn không có cách nào trầm tĩnh lại.

Rất muốn biết nhà Thang Đông Trì rốt cuộc là làm gì, còn có vị bác cả này sao lại nghiêm túc như vậy.

Người trong lúc khẩn trương thường có rất nhiều tưởng tượng, Tiêu Kính Nam suy nghĩ vô số khả năng, thậm chí tình cảnh bị bắt nhốt nghiêm hình tra tấn cũng đã nghĩ đến.

Thời điểm xuống xe chỉ thấy bả vai đau nhức, đùi bởi vì dùng sức quá độ có chút mềm nhũn ra, lại vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh.

Thang Đông Trì đứng bên cạnh Tiêu Kính Nam, một đường theo bác cả lớn tuổi đi vào trong.

Mà Tiêu Kính Nam lúc này mới phát hiện vừa rồi lái xe chạy dọc theo bức tường, là bức tường vây lại cái sân này.

Thành thật mà nói, cậu thật sự không nghĩ bây giờ còn có người ở độc môn độc viện (kiểu nhà mà ở giữa sân rộng, được bao quanh bởi tường cao) trong nhà, nhà như vậy cậu cho rằng chỉ trong hoạt hình mới có, hoặc là giống khách sạn suối nước nóng của bọn họ, cố ý xây dựng kiến trúc như vậy.

"Này... Nhà anh rốt cuộc là làm gì, sẽ không thật sự là xã hội đen chứ."

Mặc dù đã thật nhỏ giọng, nhưng vì xung quanh quá mức an tĩnh, vẫn cứ một chữ không sai truyền vào tai người đi phía trước.

Người phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Kính Nam liếc mắt một cái, khiến Tiêu Kính Nam sợ tới mức nghẹn một hơi ở đó, dừng bước, một cử động nhỏ cũng không dám.

Thang Đông Trì giật giật môi, vươn tay nắm chặt tay Tiêu Kính Nam.

"Em đúng là con cọp giấy, mới như vậy đã sợ tới mức không nói được lời nào."

"..." Tiêu Kính Nam vừa muốn phản bác, khoé mắt lại đảo đến người đang nhìn bọn họ, vì vậy khép miệng lại xấu hổ cười.

Có vài người thật sự mang lại cảm giác áp bách, khiến người khác không thể có hành động thiếu suy nghĩ.

Gấu nhỏ ngốc của chúng ta chắc chắn sẽ không thừa nhận chính mình nhát gan... Tuyệt đối sẽ không!

Ba người ngồi ở trong phòng.

Tiêu Kính Nam nhìn chén trà nhỏ đặt trước mặt mình.

Nói thực ra, trên đường đến đây Tiêu Kính Nam đã sớm miệng khô lưỡi đắng, nhưng áp suất không khí lúc này quá thấp, cậu cũng không dám vươn tay cầm tách trà lên.

Hơn nữa lúc này cậu để ý rất nhiều vấn đề, ví dụ như tại sao bác cả của Thang Đông Trì biết bọn họ ở khách sạn suối nước nóng, tại sao muốn dùng cách này mang bọn họ đến, tại sao Thang Đông Trì hình như có chút phản cảm với người bác này, còn có... Tại sao còn muốn cậu đồng thời chịu tội chứ!

Trời biết cậu rõ ràng là khách du lịch nha!

Suối nước nóng, hoa anh đào, rượu mơ... Hiện tại những điều này cách cậu thật xa.

Thậm chí đến trà cũng không dám uống, đây cũng bởi vì Thang Đông Trì.

"Uống trà." Người ngồi đối diện bọn họ cầm tách lên.

Tiêu Kính Nam nghe xong như được lệnh đặc xá, lập tức cầm tách lên miệng uống.

"Nóng..." Tách trà sờ lên không nóng, không ngờ nước trà bên trong lại rất nóng. Tiêu Kính Nam chưa có chuẩn bị, đầu lưỡi bị phỏng.

"Không có việc gì chứ? Tôi..."

"Tuổi còn trẻ đã thô ráp như vậy."

Thang Đông Trì vốn định nói để tôi nhìn, kết quả bị bác cả dùng một câu đánh gãy.

Tiêu Kính Nam vừa lấy tay che môi bị nóng, vừa nâng mắt lên nhìn ông ta, khẩu khí giáo huấn khiến cậu lập tức xấu hổ cùng thẹn thùng đỏ mặt lên.

Cậu cũng không cố ý, muốn phản bác lại ngại Thang Đông Trì ở bên cạnh.

"Bác cả, thứ cho cháu nói thẳng, bác đối xử với bạn cháu quá nghiêm khắc, cậu ấy chính là đến làm khách." Thang Đông Trì sờ sờ tách trà, cầm lên uống một hơi rồi nhẹ nhàng đặt xuống. "Thái độ này có chút thất lễ."

Nói rất đúng! Tiêu Kính Nam ở trong lòng cảm thán, nhất thời cảm thấy hình tượng Thang Đông Trì toả sáng không ít.

Người đàn ông ngồi trước mặt lại nhìn Thang Đông Trì, không nói gì.

Vì vậy Thang Đông Trì tiếp tục nói. "Uống trà là một quá trình hiểu rõ cuộc sống và tự nhiên, bác thích uống như vậy, mà bạn cháu không thích uống như vậy, quy cũ cũng vốn là do chính con người định ra."

Lần thứ hai cầm lấy chén trà, đem trà còn sót lại một hơi rót vào miệng. "Có đôi khi cháu cũng thích uống trà như vậy."

Chữ cuối cùng chấm dứt, cái chén cũng nhẹ nhàng buông.

"Quả nhiên là ương ngạnh." Người đối diện nhìn chén trà không, ánh mắt lần thứ hai trở lại trên người Thang Đông Trì.

Thang Đông Trì không trả lời, cũng không có tránh tầm mắt của ông ta.

"Còn không tính toán trở về sao?" Không nghĩ tới ông ta lại mở miệng trước.

"Dạ, không trở lại, ba cháu đi mất, mẹ sinh sống một mình, cháu muốn chăm sóc bà ấy." Thang Đông Trì kiên định nói.

"Nhưng mà..."

"Bác cả không cần hao tổn tâm trí, nếu muốn lưu lại, năm đó cháu đã ở đây." Thang Đông Trì cắt ngang lời ông ta, hơi hơi thẳng lưng. "Hơn nữa lần này cháu tới nghỉ phép thả lỏng, không nghĩ đến việc quấy nhiễu bác."

"Lời khách sáo cũng đã nói, cũng không cần thiết phải tiếp tục." Hơi hơi khoát tay áo, âm thanh người đàn ông nghe có chút cảm thán, "Thật sự là lãng phí tài ba của cháu."

"Xin hỏi..." Tiêu Kính Nam thật vất vả khiến đầu lưỡi hạ nhiệt, vừa mới nói hai chữ phát hiện Thang Đông Trì cùng bác cả đồng thời nhìn qua cậu, vì vậy ngốc ngốc hề hề cười, "Rốt cuộc là tài ba gì? Còn có..."

Chạm chạm cái chén trước mắt, Tiêu Kính Nam cười đến khoé miệng giật giật, "Có thể cho tôi một chén trà nữa được không?"

Thang Đông Trì còn chưa kịp nói cái gì, bác cả của hắn đã đứng lên trước, "Thất lễ."

Vừa nói vừa đi ra ngoài, đi hai bước bỗng dừng lại, "Nếu đã đến, ở lại một ngày đi, hẳn là cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch nghỉ ngơi của hai người."

Tiêu Kính Nam nhìn ông đi xa, một lát sau mới đem cái đệm dưới mông rút ra, hoàn toàn thả lỏng ngồi ở trên thảm.

Thang Đông Trì nhìn vẻ mặt gấu nhỏ ngốc, tư thế vô cùng buồn cười, nhịn không được cười hỏi, "Lại xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Kính Nam trắng mắt liếc Thang Đông Trì một cái, giận dữ nói, "Tay chân tôi đều đã tê rần, bàn chân cũng muốn chuột rút rồi."

"Em sao lại gặp nhiều vấn đề như vậy." Thang Đông Trì vươn tay qua nắm cổ chân gấu nhỏ ngốc, "Đánh golf thì xoay trật thắt lưng và cổ, ăn sò thì bị cắt vào miệng, uống trà phỏng đầu lưỡi, ngồi mà cũng bị chuột rút..."

"Còn không phải bởi vì anh." Gấu nhỏ ngốc bất mãn lập tức rút chân về, cong lưng chà qua chà lại, "Từ khi quen biết anh đều gặp phải chuyện không tốt."

Dừng một chút, gấu nhỏ ngốc xoè bàn tay ra đếm, "Xe bị anh phá, mặt mũi bị anh làm mất, công tác bị anh bức làm, hiện tại kỳ nghỉ cũng bị anh phá hoại..."

Không đợi gấu nhỏ ngốc đếm ngón tay xong, Thang Đông Trì xen miệng nói, "Người cũng bị tôi thượng."

"... Tên khốn kiếp này. Lăn đi tìm chết đi!"

Thang Đông Trì nhìn gấu nhỏ ngốc tạc mao bình tĩnh mỉm cười.

——————————-

Lời tác giả:

Gấu ngốc tiên sinh quở trách Thang Boss XDDDDD

(Gấu ngốc tiên sinh: Blahblahblahblahblahblahblah...)

(Thang BOSS bình tĩnh mỉm cười)
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam