Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      5 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 34 ☆


"Đến đây rồi, em muốn đi dạo xung quanh hay không?" Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam đã uống năm chén trà, hỏi.

"Cũng được." Tiêu Kính Nam buông chén trà trong tay, "Dù sao hôm nay chúng ta cũng không rời khỏi đây được."

Thang Đông Trì cười cười, kéo Tiêu Kính Nam từ dưới thảm lên. "Vậy đi thôi."

Tiêu Kính Nam tránh tay Thang Đông Trì, lắc lắc tay "Tôi tự mình đi."

"Sợ em đứng không vững." Thang Đông Trì chỉa chỉa chân cậu nói. "Chân không phải tê sao?"

"Đã sớm tốt rồi." Để thể hiện bản thân đã khôi phục, Tiêu Kính Nam đứng lên trên thảm nhảy nhảy hai cái, "Thấy không?"

Thang Đông Trì gật gật đầu, vẫn là vươn tay nắm lấy tay Tiêu Kính Nam, "Như vậy an toàn hơn."

"Tại sao?" Tiêu Kính Nam nhìn nhìn cánh tay có vẻ khó hiểu.

"Sợ em té ngã."

Thang Đông Trì vừa nói vừa kéo cậu ra ngoài, hơi hơi mang ý cười, ngữ khí thoải mái tự tại, Tiêu Kính Nam muốn ồn ào hò hét đều bị chặn lại chặt chẽ.

Cảm giác bản thân giống con nít bị dắt đi dạo quanh sân, Tiêu Kính Nam biểu hiện bất mãn vô cùng.

Bất luận Thang Đông Trì nói cái gì với cậu, cậu đều làm ngơ, mắt lé lé liếc liếc mây trên trời.

Nhưng chính bởi vì dạng này, cậu không phát hiện dưới chân lòi ra một phiến đá, vì vậy mãnh liệt nghiêng người một chút.

Thang Đông Trì sửng sốt lại rất nhanh đem cậu kéo lại, phòng ngừa cậu ngã xuống ăn đất.

"Em thấy chưa, còn không muốn bị dắt đi."

"..." Tiêu Kính Nam khẽ cắn môi, cho Thang Đông Trì một cái liếc mắt xem thường.

"Được rồi, đừng làm rộn không tự nhiên nữa." Thang Đông Trì vươn tay xoa tóc cậu, nhìn cậu tức đến khó thở lại thu tay về, "Tôi dẫn em đi xem phòng trước đây tôi ở."

Tiêu Kính Nam "hừ" một tiếng, kéo bước chân đi sau Thang Đông Trì.

Đi qua hành lang cùng một số phòng, Thang Đông Trì cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, vươn tay mở ra.

Không khí bên trong hơi có mùi giấy mực, Thang Đông Trì nhìn quanh căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, quay đầu nhìn Tiêu Kính Nam nói, "Chính là nơi này."

Tiêu Kính Nam cởi giày, bước vào trong vài bước liền ngừng lại: "Sao lại giống như có... cảm giác rất áp lực."

Vừa nói vừa nhìn quanh phòng, đồ vật bên trong rất ít, không biết tại sao khiến cậu thấy không tự nhiên, "Chẳng lẽ anh không có cảm giác này?"

"Không biết." Thang Đông Trì đem giày cất kỹ, đi vào bên trong, "Trước kia khi còn bé đi học, mỗi khi được nghỉ tôi sẽ ở lại đây."

Ngồi xuống trên thảm, Thang Đông Trì nâng ánh mắt nhìn Tiêu Kính Nam, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Tiêu Kính Nam cọ sát hai cái, mím miệng chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh Thang Đông Trì, ngồi xuống xếp bằng.

"Em không ngạc nhiên gia đình tôi làm cái gì sao?" Thang Đông Trì nghiêng về phía sau, chống hai tay lên thảm nhìn về phía sân viện, "Kỳ thật suy nghĩ của em không sai, gia đình tôi chính là xã hội đen."

Nhìn Tiêu Kính Nam hơi trừng lớn ánh mắt, Thang Đông Trì nói bổ sung "Nhưng tôi với nơi này không có quan hệ gì quá lớn, tôi vừa mới được sinh ra, ba tôi liền mang mẹ cùng tôi rời khỏi nơi đây."

Dừng dừng, Thang Đông Trì lại tiếp tục nói, "Ba của tôi không thích xã hội đen, tính cách ông ấy cũng thập phần yếu đuối, vốn không thích hợp."

"Rồi sao?" Gấu nhỏ ngốc thả lỏng một chân hỏi.

"Sau đó hằng năm đến kỳ nghỉ, bọn họ dẫn tôi đến nơi này chơi." Thang Đông Trì vuốt vuốt trên thảm hai cái,  "Kỳ thật tính cách của tôi không giống ba, ngược lại giống bác cả."

"Ừm..." Tiêu Kính Nam trả lời, nghĩ đến lúc mới gặp Thang Đông Trì, quả thực có cảm giác tương tự với bác cả hắn, "Vừa rồi ông ấy nói lãng phí tài ba... Là chỉ cái gì?"

"Đừng nóng vội, đang chuẩn bị nói." Thang Đông Trì nhìn bộ dáng vừa tò mò vừa bất mãn của gấu nhỏ ngốc, một lần nữa mỉm cười. "Em đối với kiếm đạo có hiểu biết gì không?"

Tiêu Kính Nam lắc đầu, "Không biết."

"Tài hoa mà bác cả nói, kỳ thật là nói đến tài hoa kiếm đạo." Thang Đông Trì ngồi ngay ngắn, chà xát tay. "Trong kỳ nghỉ tôi đến đây đều bị bắt học kiếm đạo, chủ yếu là để cường tráng thân thể, mà đồng thời so với những đứa trẻ cùng tuổi, tôi học tốt nhất."

"Tốt đến trình độ nào?" Tiêu Kính Nam hỏi.

"Đánh bại thầy giáo ngay lúc đó." Thang Đông Trì cẩn thận nghĩ nghĩ, "Khi đó, tôi hẳn là mười bốn tuổi, bác cả biết được rất vui vẻ, bởi vì kiếm thuật của ông ấy cũng rất không tồi."

Nhìn gấu nhỏ ngốc vẻ mặt như đang nhìn lên cao thủ, hắn thoải mái cười cười: "Sau đó bọn họ yêu cầu tôi trở về Nhật Bản tham dự các giải đấu, còn muốn tôi học bắn súng, lúc ấy bác cả rất thất vọng, bởi vì con trai ông ấy phương diện này không bằng tôi."

"Tại sao anh cự tuyệt?" Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhìn Thang Đông Trì.

"Bởi vì ba tôi không hi vọng tôi đi, ông ấy cảm thấy chuyện này giống như là bồi dưỡng người kế nghiệp, sợ tôi trước khi trở thành người thừa kế thì đã mất mạng." Thang Đông Trì giật bả vai. "Ba tôi hi vọng tôi bình bình an an, mẹ của tôi cũng vậy, cho nên tôi cự tuyệt."

"Thật là có chút đáng tiếc nha..." Tiêu Kính Nam hơi xoay xoay đầu, đột nhiên nói, "Khó trách anh có được quái lực như vậy."

Thang Đông Trì nhéo nhéo cổ tay, nhíu nhíu mi. "Có muốn thử một chút hay không?"

"... Thử cái gì?" Tiêu Kính Nam đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, thân thể tự nhiên tạo ra một chút khoảng cách với Thang Đông Trì.

"Thử nhìn xem 'quái lực'."

Trong nháy mắt lời nói kết thúc, Thang Đông Trì duỗi tay ra ôm lấy cổ gấu nhỏ ngốc hôn lên, động tác nhanh đến mức gấu nhỏ ngốc không kịp phản ứng đã bị áp đảo trên thảm, muốn động cũng không được.

"Ư..." Tiêu Kính Nam mở to hai mắt lại hung hăng nhắm lại, hai tay tránh né nửa ngày chỉ cảm thấy trên cổ tay bị nắm giống như bị còng lại.

Thang Đông Trì ngẩng đầu, nhìn bộ dạng gấu nhỏ ngốc há mồm thở dốc, liếm liếm môi.
-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam