Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Thượng Đối Thủ – Chương 36
Posted by Den Shì
      4 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 36 ☆


(Thang BOSS bị so giống con này đây =]])

Tiêu Kính Nam nghĩ, dù sao cũng không rời đi được, vì vậy hỏi Thang Đông Trì ở đây có võ đường luyện tập không.

Thang Đông Trì gật đầu nói có, kéo Tiêu Kính Nam đi về phía võ đường.

Võ đường có người đang luyện tập, trong lòng Tiêu Kính Nam có chút hưng phấn, chân cũng bất giác lại gần cửa.

Thang Đông Trì nhìn vẻ mặt tò mò của cậu, nhanh bước theo hai bước đứng ở cửa, hai người đang luyện tập một đối một đột nhiên dừng động tác lại, nhìn qua phía bọn họ.

Hơi hơi hé mắt, Thang Đông Trì đặt một tay lên bả vai Tiêu Kính Nam, một tay vẫy vẫy với người đang luyện tập.

Người nọ nói với người tập cùng hai ba câu, hơi hơi hành lễ sau đó tháo mặt nạ bảo vệ xuống.

Tiêu Kính Nam nhìn người đó đi về phía bọn họ, trong lòng có chút buồn bực.

"Đại ca, anh về lúc nào?"

"Mới trở về." Thang Đông Trì vừa đáp vừa nắm bả vai Tiêu Kính Nam, "Đây là bạn của anh, tụi anh đến đây nghỉ phép."

"Rồi mới bị bác cả bắt được? Haha!" Người kia cười đến vui vẻ, gật đầu chào Tiêu Kính Nam: "Chào anh!"

"Chào cậu!" Tiêu Kính Nam cũng gật gật đầu theo.

"Đúng vậy." Thang Đông Trì vỗ vỗ cánh tay đối phương, "Sao lúc ăn cơm không thấy chú?"

"Bác cả nói có khách đến, kêu em tự mình ăn." Hắn bất đắc dĩ cười cười. "Nếu sớm biết khách là anh, em sáng sớm đã tới rồi, hại em ở trong võ đường tránh né nửa ngày."

"Ha ha, chú vẫn chán ghét xã giao như vậy."

Tiêu Kính Nam nửa ngày nghe ngóng vẫn không chen vào được, hơn nữa người đàn ông này tựa hồ có quan hệ không tồi với Thang Đông Trì, có thể là quan hệ thân thích. Vì vậy cậu đem lực chú ý dời vào người đang luyện tập trong võ đường, thẳng cho đến khi nghe đối phương nói: "Muốn so một lần hay không," lực chú ý của cậu mới bị kéo trở về.

Thang Đông Trì buồn cười nhìn gấu nhỏ ngốc bên cạnh đang vểnh tai lên nghe, "Không thể so, nơi này là địa bàn của chú, anh cũng đã lâu không luyện tập."

Hắn ta nhìn Thang Đông Trì lặng yên trong chốc lát, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, "Được thôi, không miễn cưỡng, nhưng mà rất đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc cả." Thang Đông Trì khẽ cười cười, "Như vậy hình tượng đại ca của anh trong lòng chú mãi dừng lại ở khoảng thời gian đó, quả thực rất tốt."

"Anh còn dám nói vậy sao." Hắn cười đến nhe răng.

"Có cái gì mà anh không dám chứ." Thang Đông Trì cũng cười.

"Vậy so một lần đi." Tiêu Kính Nam đột nhiên xen miệng vào, "Không phải nói cái gì cũng dám sao?"

Thang Đông Trì đưa ánh mắt chuyển qua Tiêu Kính Nam, "Em muốn xem?"

Trong lúc nhất thời, trên mặt Tiêu Kính Nam có chút quẫn bách, lúc này cậu không biết nên trả lời là muốn hay không muốn.

Nếu trả lời muốn, thực giống như là bản thân rất chờ mong, nếu trả lời không, có khả năng sẽ không thấy được bộ dáng Thang Đông Trì trên võ đường, cậu thật sự rất tò mò.

Không đợi cậu giãy dụa xong đã phát hiện hai người kia đều chăm chú nhìn cậu, vì vậy đành phải cong cong cổ.

Thang Đông Trì nghĩ nghĩ, "Vậy được rồi, so một chút."

Người đàn ông bên cạnh cười trong sáng, "Chịu từ bỏ hình tượng đại ca huy hoàng?"

Thang Đông Trì nhướn lông mày từ chối cho ý kiến.

Mặc kiếm phục vào, đeo đồ bảo hộ, theo thói quen cầm lấy kiếm trúc sờ sờ, Thang Đông Trì đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.

Song phương đứng đối diện trên võ đường, trọng tài nói với hai người thời gian thi đấu là ba hiệp.

Tiêu Kính Nam ngồi ở một bên nhìn Thang Đông Trì cầm kiếm trúc, quả thật rất có khí thế.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, mà cảm thấy không khí xung quanh Thang Đông Trì trở nên vô cùng khác biệt.

Tiêu Kính Nam theo bản năng run run, cảm thấy tóc gáy trên lưng mình đều dựng thẳng đứng.

Vẫn là Thang Đông Trì sau này tuyệt vời hơn.

Trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu.

Đối phương ra tay đầu tiên, kiếm hướng vào mặt Thang Đông Trì. Thang Đông Trì nghiêng người qua một bên, đưa tay khẽ quất một cái lại nhanh chóng trở về thế tấn công, phản kích lên bụng đối phương, nhưng cũng bị đối phương tài tình ngăn trở và hoá giải.

Một lần công kích thăm dò chấm dứt, song phương rất ăn ý mà dừng động tác.

Tiêu Kính Nam mở to hai mắt nhìn, thập phần khẩn trương, nhưng chỉ sau hai giây, thanh kiếm tre giao nhau vẫn chưa hoàn toàn dứt ra, Thang Đông Trì lần thứ hai phát động tấn công, rất nhanh đánh vào cổ tay đối thủ.

Đối phương không nghĩ tới Thang Đông Trì sẽ phản kích trong thời gian ngắn ngủi như vậy, vì để tránh bị tấn công vào điểm yếu mà phải nghiêng thân thể lùi lại, Thang Đông Trì cũng không dừng động tác, mà rất nhanh và chính xác đánh lên mặt đối phương, động tác sạch sẽ lưu loát.

"Mặt." Trọng tài kêu.

Song phương trở lại thế phòng thủ giữa võ đài, ghi nhận kết quả.

Tiêu Kính Nam đột nhiên buồn chán.

Cậu không hiểu rõ quy tắc, còn xem trận đấu cái gì chứ, rốt cuộc như thế nào mới là thắng cậu đều không biết được.

Chỉ biết là Thang Đông Trì tựa hồ thắng một hiệp.

Tiêu Kính Nam nhìn người ở trên sàn đấu, đột nhiên cảm thấy bộ dáng Thang Đông Trì mặc kiếm đạo phục cầm kiếm trúc thật sự rất uy phong.

Không bằng chờ sau khi về nước, nhờ hắn chỉ giáo cũng không tồi.

Do đó gấu nhỏ ngốc dốt đặc cán mai lại xem hăng say như vậy, cậu cảm thấy người kia không phải là đối thủ của Thang Đông Trì.

Vô lý do mà tin tưởng, đại khái là bởi vì Thang Đông Trì ở trong lòng cậu vẫn luôn là một tên quái vật.

Tưởng tượng Thang Đông Trì thành Godzilla, gấu ngốc nhỏ nhịn không được nở nụ cười toe toét.

Mà Thang Đông Trì bị tưởng tượng thành Godzilla cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu, thế công sắc bén không ngừng, tốc độ ra kiếm càng lúc càng nhanh, sau khi sát hợp lại nhanh chóng tách ra tiếp tục tiến công.

Vì vậy thời điểm trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, cậu còn ngây người thật lâu.

"Vui như vậy?" Sau khi bọn họ tháo đồ bảo hộ, Tiêu Kính Nam vẫn còn há to miệng.

"Thắng hai hiệp là toàn thắng." Thang Đông Trì cười cười, nhận nước đối phương đưa tới.

"Cách nhiều năm, nhưng thực lực vẫn không giảm." Người kia cười cười, nói với Tiêu Kính Nam, "Vừa rồi quên không tự giới thiệu, tôi gọi là Thang Đông Văn."

"Tiêu Kính Nam." Vừa nói vừa rụt chân lại.

"Không, đã có thụt lùi." Thang Đông Trì nói với Thang Đông Văn, "Nếu là trước đây, tốc độ còn nhanh hơn nữa."

"Quái vật." Thang Đông Văn cảm thán.

Tiêu Kính Nam nghe được liền vui vẻ, vừa mở miệng muốn bổ sung, ánh mắt nhìn thấy Thang Đông Trì nhíu mày nhìn cậu, bỗng cảm thấy không ổn, vì vậy nuốt lời vào bụng mà cười liên tiếp "ha ha ha".

————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam