Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      9 Votes

Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tác giả: Sung Tùng

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

☆ Chương 4 ☆


Từ mức độ nào đó mà nói, Tiêu Kính Nam hiện tại "chăm học khổ đọc" như thế này hoàn toàn là bởi vì một câu "lần sau gặp lại" của Thang Đông Trì.

Vốn là có cha cậu chống đỡ, cái gì cũng không lo lắng, ít nhất cậu cảm thấy mình có thể ăn chơi hai năm.

Kết quả bởi vì Thang Đông Trì, cậu chỉ có thể trước tiên huỷ bỏ kế hoạch hai năm này.

Tiêu Phân Nghĩa thấy con trai mỗi ngày đều theo ông đến công ty học tập ngược lại yên tâm không ít, Thang Đông Trì chủ động đề xuất cùng bọn họ gia tăng hạng mục hợp tác, nhưng lại chỉ định muốn con trai của ông phụ trách liên lạc.

Vì vậy rốt cuộc có khúc mắc gì trong đó ông cũng không rõ ràng lắm, hỏi con trai cũng ấp úng không chịu nói, nhưng mà trong thời điểm kinh tế này, có sinh ý chủ động đưa lên cửa, không nhận thì quả thật không có đạo lý.

Thời điểm Tiêu Kính Nam cùng bộ phận giám đốc lần đầu mang sản phẩm đến công ty Thang Đông Trì, thư ký đối phương lễ phép nói bộ phận giám đốc ở lại phòng nghỉ, còn ân cần pha trà.

Như thế, Tiêu Kính Nam chỉ có thể lần thứ hai căng da đầu đi vào phòng họp một mình, đối mặt với tên đàn ông biến thái kia.

Chống lại ánh mắt của người đàn ông, cậu lại nghĩ đến con dao kia, bụng theo bản năng căng thẳng, cơ hồ rút gân, lại vẫn giả vờ bình tĩnh mà ngồi xuống.

Hội nghị mở đầu thật ngắn gọn, thời gian còn lại liền để cậu giải thích sản phẩm của mình.

Tiêu Kính Nam hắng giọng một cái, thân thể nhích lại gần, chuẩn bị những lời muốn nói, thậm chí miệng cũng đã mở ra.

"Chờ một chút." Nam nhân nhìn chuẩn thời cơ đánh gãy lời cậu, nửa giây cũng không kém.

"Thang tiên sinh?" Tiêu Kính Nam hận đến nghiến răng, trên mặt vẫn bảo trì tươi cười.

"Mời Tiêu tiên sinh đến trên đài nói, như vậy các vị ở đây đều có thể nghe rõ ràng hơn."

Thang Đông Trì cười đến thập phần tự nhiên, nhưng trong mắt Tiêu Kính Nam, cảm thấy hắn là âm hiểm cười.

Các vị còn lại... Nơi này cùng cậu chỉ có ba người.

"Được." Tiêu Kính Nam lấy bản ghi chép đi lên phía trước, bước qua Thang Đông Trì liếc hắn một cái.

Chỉnh bởi vì lúc này đang phân tâm, cậu căn bản không chú ý tới chân Thang Đông Trì.

Vì vậy cậu như thế hoa hoa lệ lệ vấp một cái, tuy rằng không té xuống, nhưng tiếng phát ra thực vang! Một tiếng cũng đã đủ mất mặt.

Cậu đột nhiên lại có chút may mắn khi nơi này chỉ có ba người.

Chờ cậu đứng thẳng trên bục, Thang Đông Trì vẻ mặt quan tâm hỏi, "Sao vậy, không có việc gì chứ?"

Tiêu Kính Nam nhìn thư ký ngồi bên cạnh hắn vẻ mặt muốn cười nhưng cố nhịn, quả thực khoa trương, nhưng tầm mắt chuyển tới Thang Đông Trì, thấy hắn ta lại rất thản nhiên.

Khéo léo lôi kéo quần áo, "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi."

Sau khi tiếp tục Tiêu Kính Nam mới hiểu được cái này căn bản chỉ là mở màn, tiếp theo mới là phong ba bão táp tấn công.

Cơ hồ cậu cứ nói hai ba câu, Thang Đông Trì liền "lễ phép" đánh gãy một chút, mấy ý tưởng Tiêu Kính Nam đã chuẩn bị tốt đều trở nên lộn xộn, ý nghĩ cũng càng ngày càng hỗn loạn, vốn là chưa đủ quen thuộc với sản phẩm, Thang Đông Trì càng muốn cắt ngang cậu, nhiều lần sửa lại cùng hỏi ý kiến.

Chờ Tiêu Kính Nam nói xong, phát hiện sau gáy mình đều đổ mồ hôi, mà Thang Đông Trì lại lạnh mặt lặng yên nhìn cậu.

Cậu trong đầu không biết vì sao liền toát ra một câu ca từ: "Nếu thâm tình chuyện cũ ngươi đã không hề lưu luyến thì cho hắn theo gió bay xa..."

Rồi mới đem chính mình đã run lạnh lấy lại tinh thần, phát hiện Thang Đông Trì vẫn đang nhìn cậu.

Vì vậy cậu hắng giọng một cái: "Thang tiên sinh?"

Thang Đông Trì cuối cùng có động tác, vươn tay rút một tờ khăn giấy trên bàn hội nghị đưa cậu, "... Lau nước mũi một chút."

Tiêu Kính Nam tiếp nhận nhanh chóng che cái mũi, trên mặt nóng đến đỏ bừng, nhất thời liền muốn chết tâm.

"Thật có lỗi." Tiêu Kính Nam đem khăn giấy ném vào thùng rác, rồi mới bảo trì vẻ mặt bình tĩnh hỏi Thang Đông Trì, "Xin hỏi Thang tiên sinh còn có vấn đề gì không?"

Thang Đông Trì nhìn cái mũi cậu vì mạnh mẽ ma sát mà đỏ bừng, hơi nhếch khoé miệng, "Cảm ơn cậu đã giới thiệu, sản phẩm hợp tác này nếu có tư liệu kỹ càng tỉ mỉ thì hi vọng lưu lại cho tôi một bản, tôi đối với yêu cầu còn hơi lo lắng một chút, thời điểm tất yếu có khả năng sẽ còn phiền đến Tiêu tiên sinh."

Cái gì?! Còn muốn tìm tôi?!

Tiêu Kính Nam thần kinh đại não liền lập tức khẩn trương, thấy chết không ngại từ trong túi lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút, viết xuống một dãy số đưa cho Thang Đông Trì, "Thật ngại quá, danh thiếp còn chưa có in xong, đây là số của tôi, có yêu cầu gì Thang tiên sinh có thể tuỳ thời mà gọi điện thoại."

Quả nhiên... Sau một tuần, Tiêu Kính Nam đều vì những lời này mà sám hối không thôi.

Cậu thật không nghĩ tới Thang Đông Trì không chỉ biến thái mà còn là một tên cuồng công tác, nhiều lần giữa đêm hôm khuya khoắt hoặc là thời điểm rạng sáng gọi điện thoại cho cậu hỏi vấn đề sản phẩm.

Tiêu Kính Nam cảm thấy Thang Đông Trì làm ra vẻ ta đây thật nghiêm cẩn, nhưng cứ thế này thật khiến thần kinh cậu suy nhược, lại vẫn không thể tắt máy, sợ bỏ qua công việc quan trọng.

Cứ thế rạng sáng một ngày, Tiêu Kính Nam theo thói quen tỉnh lại phát hiện Thang Đông Trì cũng không có gọi điện, cậu liền bị mất ngủ.

Mà hết thảy đều là bởi vì tên Thang Đông Trì kia.

Tiêu Kính Nam trong đầu đem hắn chém thành tám khối, sau đó thành mười sáu khối, rồi ba mươi hai khối, cuối cùng biến thành một đống thịt vụt.

Mặc dù như thế, cậu vẫn là bi kịch mở mắt thấy được ánh sáng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm.

Cho nên hai ngày cuối tuần, thư ký của Thang Đông Trì hẹn cậu lần thứ hai gặp mặt, thời điểm nói chuyện hợp tác, Tiêu Kính Nam cơ hồ muốn ra ngoài cửa bắn pháo hoa.

Khi Tiêu Kính Nam mang cặp mắt gấu mèo (panda đó :3) cầm tư liệu đi vào phòng họp, đối ngược với thần thái sáng láng của Thang Đông Trì, cậu bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là yêu quái biến thái.

Tiêu Kính Nam vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.

Có lẽ người đàn ông này căn bản là đầu đá.

Nếu không hắn làm sao có nhiều tinh lực bảo trì bộ dáng thoải mái khoẻ mạnh như vậy?!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam