Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ quá trình hội nghị, Tiêu Kính Nam đều bảo trì trạng thái mộng du thanh tỉnh qua lại không ngừng.

Nói tới cuối cùng, Thang Đông Trì thế nhưng lại muốn cậu giải thích một cái điều khoản hợp đồng.

Tiêu Kính Nam vốn là muốn nói sẽ mời luật sư giải thích, nhưng như vậy chẳng phải sau này còn gặp hắn một lần nữa?

Vì vậy cậu đành phải trình tự giải thích điều khoản, còn muốn dựa vào ý kiến Thang Đông Trì sửa chữa ghi chú.

Chờ bọn họ đem điều khoản giải thích xong, Tiêu Kính Nam đột nhiên tỉnh ngộ: đối với đề xuất về điều khoản hợp đồng cùng sửa chữa ghi chú của Thang Đông Trì, cậu vẫn là phải thông qua luật sư xét duyệt không có vấn đề gì mới được!

"Tiêu tiên sinh, sắc mặt của cậu không tốt lắm?" Thang Đông Trì nói.

Đúng vậy, tôi chính là dạ dày mốc meo.

Tiêu Kính Nam quay đầu cười với Thang Đông Trì: "Haha, hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt."

Đó còn không phải vì anh quấy rầy, biến thái!

"Nếu như vậy liền cùng nhau ăn một bữa cơm rau dưa đi." Thang Đông Trì quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Trời cũng đã tối rồi."

Này! Không cần tự quyết định ăn cơm cùng nhau được không, tôi muốn về nhà ngủ.

Tiêu Kính Nam vừa nghĩ vừa cười gật đầu: "Được, Thang tiên sinh tốn kém rồi."

Thang Đông Trì nhíu lông mày, "Tôi có nói mời khách sao?"

"..." Chết tiệt! Chẳng lẽ còn muốn tôi mời khách? Đồ vắt cổ chày ra nước!

Tiêu Kính Nam đã cười đến co giật, rồi lại không biết nên tiếp lời ra sao, kết quả Thang Đông Trì biến thái còn nói: "Haha, chỉ đùa một chút, Tiêu tiên sinh không nên tưởng thật."

"Ha ha ha..." Bệnh thần kinh!

Vì vậy Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì quay đầu phân phó nữ thư ký giúp hắn đặt chỗ, còn có bãi tắm mát xa.

Cái gì?! Bãi tắm mát xa?!

"Thang..." Tiêu Kính Nam há mồm.

"Chúng ta đi thôi." Thang Đông Trì đứng lên đi ra khỏi phòng họp, lưu lại cho Tiêu Kính Nam một bóng dáng vô cùng tiêu sái.

Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra...

Quá trình ăn cơm vô cùng an tĩnh, hai người đều không nói chuyện, tựa hồ là cảm xúc khác nhau, chỉ lo ăn uống.

Tiêu Kính Nam mấy lần ngẩng đầu nhìn Thang Đông Trì đều thấy nam nhân kia bộ dạng cầm đũa thật cẩn thận tỉ mỉ, hơi có điểm không được tự nhiên.

Các món ăn đều rất tốt, cho nên bữa cơm này cũng coi như ăn có tư vị.

Tiêu Kính Nam tương đối để ý hành trình đến bãi tắm kế tiếp.

Nghĩ đến bãi tắm liền liên tưởng đến suối nước nóng lần trước, mà hồi ức đó cũng không tốt đẹp gì.

Tiêu Kính Nam sờ sờ cổ, cảm giác bị chèn ép vẫn còn khá mới mẻ.

Thang Đông Trì thấy cậu sờ cổ nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, lập tức lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, mở cửa xuống xe.

Tuỳ tay cho tiền boa, Thang Đông Trì cùng Tiêu Kính Nam đến phòng thay quần áo.

Theo lời cha nói, Thang Đông Trì hiện tại ba mươi sáu tuổi, không thích lên báo, cũng không thích tham gia bất luận tiệc rượu cùng hoạt động xã giao nào, cứ như thần long kiến thủ bất kiến vĩ mà tồn tại. (rồng thấy đầu ko thấy đuôi, đại ý là 1 người rất ít xuất hiện và khó gặp mặt. Cảm ơn Thuỷ Tiên vì chú thích này nhé )

Ngoài giới đối với hắn ta bình luận khen chê không đồng nhất, đương nhiên rất nhiều chuyện vốn cũng chỉ là nghe nói.

Tỷ như hắn làm cho cha mình nhảy lầu tự sát, tỷ như hắn lãnh huyết trên thương trường thâu tâm huyết của người khác, đem người khác bức đến nông nỗi mười phần nghèo túng thê thảm...

Lấy thủ đoạn đạt được vị trí hiện tại này, thật khiến người khác vừa kính vừa sợ.

Đó cũng là nguyên nhân Tiêu Kính Nam không dám tuỳ ý làm bậy.

Cậu tưởng cả đời không có khả năng cùng người như thế giao tiếp, cố tình thế nào lại dọa đến mẹ người ta...

Ngày đó cậu xuất môn không xem hoàng lịch, bây giờ nghĩ lại hôm đó nhất định là đại hung, kỵ lái xe xuất hành.

Thang Đông Trì dáng người rất tốt, động tác hơi hơi xoay người cũng thật tự nhiên, khom lưng cúi xuống tạo nên đường cong cùng với thắt lưng không có một tia sẹo lồi, mà ngay cả cái mông cũng...

Tiêu Kính Nam không tự chủ được đánh giá hơn vài lần, thời điểm hoàn hồn phát hiện chính mình đang nhìn chằm chằm mông người khác, nhất thời xấu hổ vô cùng, vội vàng nghiêng người, nhanh chóng cởi đồ.

Kết quả bởi vì động tác quá nhanh, thời điểm cởi quần lót nâng chân không đủ cao liền bị vấp ngã.

Bình thường cậu cùng bạn bè đi chơi cũng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, vì vậy cậu dùng một chân nhảy hai bước đến tủ quần áo, xoay người lôi kéo đem quần lót cởi xuống.

Vừa ngẩng đầu, phát hiện Thang Đông Trì đang nhìn cậu.

Mà cậu bảo trì trạng thái chính diện lộ ra trọn vẹn đối diện Thang Đông Trì... Trong tay còn cầm quần lót màu  đen.

Thang Đông Trì nhíu mày, tầm mắt tại bộ vị trọng điểm phía dưới quét vài cái.

Tiêu Kính Nam không biết tại sao mặt liền đỏ, vội vàng đem quần lót ném vào tủ quần áo, lấy quần bơi sạch sẽ, chột dạ cúi thấp đầu, liền hướng người nọ nói: "Có cái gì xinh đẹp..."

Thang Đông Trì khoanh tay nhìn tai cậu đỏ bừng, "Ừ, kích cỡ cậu như vậy cũng không có cái gì xinh đẹp..."

Tiêu Kính Nam còn trầm trong không khí xấu hổ, trì độn đem những lời này tiêu hoá một chút, phẫn nộ ngẩng đầu: "Anh..."

Người ta đã quấn khăn tắm xoay người rời đi rồi.

Anh... Mẹ nó đi tìm chết đi!

Dưới đáy lòng thật sâu mắng một câu, Tiêu Kính Nam vẫn là ngoan ngoãn quấn khăn tắm ra khỏi phòng thay đồ.

... Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bởi vì động tác cậu chậm một tí, cho nên hiện tại phải ở trước tầm mắt Thang Đông Trì mà cởi khăn tắm xuống bể.

May là Thang Đông Trì chỉ liếc cậu một cái liền nhắm hai mắt lại, vì vậy Tiêu Kính Nam bình yên tiêu sái xuống bể, cách Thang Đông Trì một khoảng cách ngồi xuống.

Nhưng ngược lại cậu cảm thấy dáng người mình so với Thang Đông Trì cũng không kém, có biết bao tự tại.

Ôm suy nghĩ như vậy, hơn nữa độ ấm trong bể khiến người ta an tâm thoải mái, Tiêu Kính Nam chậm rãi duỗi thẳng tứ chi, vẻ mặt cũng dần dần trầm tĩnh lại.

"Ngồi gần lại đây, vị trí này có mát xa." Thang Đông Trì nói.

Tiêu Kính Nam đương nhiên biết nơi đó có mát xa, nhưng như vậy cũng là biến thái đi.

Có lẽ bởi vì Tiêu Kính Nam chậm chạp không có động tĩnh, Thang Đông Trì mở mắt.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Kính Nam tựa hồ bị đông lạnh, cứng ngắc hắc hắc cười, chậm rãi di chuyển đến bể đầy bong bóng ngồi xuống.

Nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ lần này ngồi xuống, lại sắp phát sinh một sự kiện mất mặt nhất từ khi cậu sống đến bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam