Phiên ngoại(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới lầu, Thang Đông Trì cùng bạn nhỏ Thiên Duệ đang chơi trò "Đoán chữ qua cử chỉ." Tiêu Kính Nam vừa yên lặng gặm bữa sáng, vừa nhìn Thang Đông Trì khoa tay múa chân, bộ dáng rất thú vị.

"Ăn xong rồi." Tiêu Kính Nam vừa nói vừa đi qua chỗ bọn họ, Thang Đông Trì quay đầu nhìn nhìn, cười vẫy tay với cậu.

Tiêu Kính Nam nghi hoặc khom lưng xuống, Thang Đông Trì lấy khăn tay xoa xoa miệng cậu. "Ăn cơm xong cũng không lau miệng."

Nghe vậy, Tiêu Kính Nam nhìn bạn nhỏ Thiên Duệ nhịn không được mà cười to, trừng mắt liếc Thang Đông Trì một cái, "Em..."

"Xuất phát đi." Không để cậu nói xong, Thang Đông Trì lên tiếng trước.

Vì vậy lời gấu nhỏ ngốc còn chưa nói xong, bị bạn nhỏ lớn tiếng cười nhạo đành cho qua.

Hỗn đản, chỉ biết khi dễ người ta.

Trên đường đi đến công viên trò chơi đều líu ríu tiếng nói chuyện của bạn nhỏ.

Thành thật mà nói, cô nhóc Thiên Duệ là đứa bé tương đối ngoan, có lúc bướng bỉnh nhưng cũng biết nghe lời, dù sao sự tò mò và sức quan sát của trẻ con thì không thể nào áp chế được, cho nên dọc đường đi Tiêu Kính Nam đành phải lựa chọn dựa đầu lên cửa xe, tiến vào mộng đẹp.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, sau khi xuống xe tâm tình của Tiêu Kính Nam chẳng tốt lên mấy, nhưng cũng bị thời tiết đẹp đẽ làm hưng trí.

Thang Đông Trì dắt Thiên Duệ đi ở phía trước, cậu đi theo phía sau. Người đàn ông trước mặt một thân tây trang, thắt lưng gầy cùng đôi chân dài, dáng người thật sự đẹp miễn chê.

Đang nghĩ đến vui vẻ, người đàn ông phía trước đột nhiên quay đầu lại, "Đi nhanh chút nào."

"A." Gấu nhỏ ngốc gật gật đầu, chạy hai ba bước đến bên cạnh Thang Đông Trì.

Thang Đông Trì vừa lòng gật đầu, "Ừ, biểu hiện không tồi."

"Cảm ơn ngài khích lệ!"

Gấu nhỏ ngốc nhướng mày, khẩu khí có chút đùa cợt, bộ dáng không ai bì nổi kia rơi vào trong mắt Thang Đông Trì cũng có chút đáng yêu.

Trong lòng hơi hơi nóng lên, miệng vẫn lành lạnh một câu: "Em nếu không ngoan, anh ở nơi này làm em."

Gấu nhỏ ngốc bị áp bách thành thói quen cứng lưng ngậm miệng lại, một hồi sau mới phát hiện lúc này là ban ngày giữa công chúng.

Làm? Làm cái đầu anh!

Há miệng thở dốc muốn phản kích, chỉ thấy bạn nhỏ Thiên Duệ đã kéo Thang Đông Trì chạy chậm theo, "Thang thúc thúc nhanh lên, chúng ta đi chơi ghế bay."

Tiêu Kính Nam buồn bực đá thảm cỏ bên đường, mấy đại thúc bên cạnh lập tức mắng cậu, "Này, cậu trai, đừng đá loạn cỏ, bên cạnh có bảng thông báo có thấy không?"

Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhìn nhìn, thật là có bảng thông báo, viết: "Tôi còn rất non, xin đừng dẫm lên tôi."

"..."

Người trong lúc không may, đá đá cỏ nhỏ cũng sẽ bị giáo huấn, cứu mạng...

Gấu nhỏ ngốc mặt xám xịt nhanh chóng rời xa thảm cỏ, chạy đến chỗ Thang Đông Trì.

Mỗi ghế bay có hai chỗ, Thiện Duệ muốn ngồi cùng Thang thúc thúc, vì vậy Tiêu thúc thúc phải ngồi một mình.

Phía trước truyền đến thanh âm hi hi ha ha, khiến trong lòng Tiêu Kính Nam càng buồn bực hơn.

Ngồi ghế bay xong, liền chơi thuyền hải tặc, chơi thuyền hải tặc xong lại đến công viên nước, rất nhanh đã đến giờ cơm trưa.

Tiêu Kính Nam xếp hàng mua thức ăn nhanh, nghe được tiểu quỷ thì thầm buổi chiều muốn đi bảo tàng phi thuyền vũ trụ khám phá không gian, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật u ám.

"Thang tiên sinh sao?" Phía sau truyền đến thanh âm nữ nhân, Tiêu Kính Nam theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn.

Người phụ nữ này hẳn đã quá ba mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua rất đẹp mắt, bên cạnh cũng có một tiểu quỷ, so với tiểu quỷ nhà mình không lớn hơn nhiều lắm.

"Xin chào Trần phu nhân." Thang Đông Trì nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương, mỉm cười bắt tay cô.

"Anh khỏe chứ, thật là trùng hợp ngẫu nhiên." Trần phu nhân cúi đầu đánh giá đứa bé bên cạnh, tầm mắt qua qua lại lại trên mặt đứa bé, "Dẫn con gái cậu đến chơi sao?"

Thang Đông Trì vừa thấy liền biết cô hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cười gật gật đầu: "Trần tiên sinh không đến đây sao?"

"Anh ấy có việc." Trần phu nhân cười cười, "Nếu gặp nhau rồi không bằng chúng ta chơi cùng đi."

Nhóm người lớn đang nói chuyện, hai đứa nhóc cũng líu ríu hàn huyên, Thang Đông Trì nhìn Thiên Duệ rất muốn cùng đối phương đến viện bảo tàng, vừa muốn chiều theo đứa nhỏ, cũng không tìm ra được lý do cự tuyệt.

"Được." Thang Đông Trì gật đầu.

Tiêu Kính Nam nghe được, lại chậm chạp không mở miệng, sau khi mua ba phần đồ ăn, xoay người lại: "Mua xong rồi, đi thôi."

Thang Đông Trì giữ chặt cánh tay cậu: "Đây là Trần phu nhân của tập đoàn Trần thị."

"Trần phu nhân, xin chào." Tiêu Kính Nam trả lời có lệ, nụ cười trên mặt cũng không sai biệt.

"Đây là Tiêu công tử sao? Chào cậu."

Công tử cái đầu của cô, ghét nhất giọng điệu xưng hô như vậy.

Mặc kệ trong lòng oán thầm rất nhiều, nhưng cậu vẫn theo lễ tiết vươn tay ra bắt.

Nhìn ra gấu nhỏ ngốc nhà mình bất mãn, Thang Đông Trì thoáng nghiêng người, "Chúng ta đi kiếm chỗ ngồi, chút nữa rồi ăn."

Nhưng mà sau đó, Tiêu Kính Nam cũng không làm được cái gì.

Thang Đông Trì cùng Trần phu nhân đáng ghét kia đi cùng nhau, rõ ràng đã kết hôn rồi mà còn phóng mị nhãn với Thang Đông Trì, không biết làm cái quỷ gì. Hai đứa tiểu quỷ cũng kết bạn mà chơi, cậu yên lặng đi phía sau, còn phải chạy tới chạy lui, tiểu quỷ muốn ăn kem cậu đi mua, tiểu quỷ chơi mệt cũng là cậu tìm khăn tay và nước...

Tiêu Kính Nam có chút không rõ mình ngốc như vậy là vì cái gì, thời tiết dù có đẹp ra sao, cũng không có chút quan hệ nào với cậu.

Nhìn một nam một nữ sóng vai đi phía trước, gấu nhỏ ngốc không biết sao tâm tình mất mát đến cực điểm, đem một nửa ly kem đang ăn ném vào thùng rác, tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai Thang Đông Trì, "Tôi đột nhiên nhớ ra bản thân có chút việc riêng, phải đi trước."

"A, vậy sao." Trần phu nhân vừa nói vừa nhìn Thang Đông Trì, kỳ thật cô rất kỳ quái vì sao hai người kia lại mang trẻ nhỏ đến đây chơi, nhưng cũng thức thời không có hỏi nhiều.

"Ngại quá, làm mọi người mất hứng, hôm nào tôi sẽ mời uống trà. Gặp lại sau."

Tiêu Kính Nam lưu loát nói xong, lại lễ độ gật gật đầu với Thang Đông Trì, "Thang tiên sinh, đi trước, hôm nào lại tán gẫu."

Không nhìn Thang Đông Trì đang phát ra áp suất, Tiêu Kính Nam xoay người rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Tuy đây không phải là lỗi của Thang Đông Trì, nhưng thật sự đã rất ngu ngốc, cậu không muốn tiếp tục đi nữa, vẫn là trở về chăm mèo ngốc đi.

Mở cửa nhà, mèo nhỏ khoái trá một đoàn lăn tới.

Tiêu Kính Nam ôm nó lên, đá dép lên đến ghế salon ngồi.

Rất nhiều vấn đề, cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua.

Từ khi bị bắt đầu quen biết với Thang Đông Trì, đến khi đã tự nhiên tiếp nhận Thang Đông Trì.

Tựa hồ cho tới bây giờ cậu cũng chưa nghĩ tới tương lai của bọn họ, chỉ là thoải mái yên tâm mà ở bên nhau qua từng ngày.

Thiên Duệ xuất hiện khiến cậu đột nhiên hiểu được, kỳ thật Thang Đông Trì rất thích trẻ con, sự nhẫn nhại của hắn đối với trẻ con thậm chí còn vượt xa chính mình.

Như hôm nay, một nam một nữ sóng vai, lại có con nít vây xung quanh, cảm giác hài hoà về tương lai càng rõ ràng hơn là như bọn họ bây giờ.

Mèo ngốc ngẩng đầu kêu meo meo một tiếng, hiếm khi nó ở trong tay mình không có lộn xộn chạy loạn.

Tiêu Kính Nam đẩy cái mông phì phì của nó, buông tay nằm vật trên ghế salon. Mèo ngốc kia cũng chạy tới cuộn tròn bên tay cậu, vì vậy cậu vươn tay nhẹ nâng cằm nó, xem nó thoải mái xoay người, cái bụng hướng lên trời.

Nhắm mắt lại, hình ảnh bốn người lại hiện lên.

Tiêu Kính Nam không biết vì sao bản thân lại để ý những chuyện vụn vặt, nhưng vẫn mặc kệ mà đắm chìm trong suy nghĩ, cho đến khi sắc trời bên ngoài đã tối, mới bất đắc dĩ từ trên ghế salon đứng dậy kiếm cho mình một chút đồ ăn.

——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam