PN-Công viên trò chơi ngọt ngào cùng roi(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Kính Nam cảm thấy gần đây có chút phiền não.

Căn nguyên phiền não kia đến từ —

"Thang thúc thúc, hôm nay muốn dẫn Duệ Duệ đi đâu chơi? Có thể lại đi công viên không, lần trước có rất nhiều trò chơi chưa có chơi."

Nhìn Thang Đông Trì vẻ mặt sủng nịch muốn gật đầu, Tiêu Kính Nam cắn răng yên lặng xóa bỏ ghi chú "hai người đi xem phim" cuối tuần trong điện thoại.

Không sai, sau khi xác định quan hệ, cậu thường cùng Thang Đông Trì ở chung.

Đối với chuyện này, ba của cậu ngược lại mắt nhắm mắt mở không nhiều lời gì.

Nhưng mà sau khi hai người ổn định cuộc sống với nhau, ba cậu tự mình đem cháu ngoại trai của bạn học của biểu tỷ của bằng hữu này ném cho cậu, rồi sau đó đưa mẹ lên máy bay đi du lịch châu Âu, tất cả phương tiện liên lạc đều cắt đứt. Mặc cho cậu bất mãn bùng nổ, gọi đến vẫn là: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không ở trong khu vực phủ sóng." hoặc là, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Sau khi nóng nảy đập hư hai cái điện thoại, Tiêu Kính Nam cuối cùng cũng tiếp nhận, cố gắng đối diện với hiện thực, đưa bạn nhỏ tên "Hoàng Thiên Duệ" này về nhà của cậu với Thang Đông Trì.

Bạn nhỏ Thiên Duệ sau khi nhìn thấy Thang Đông Trì, lập tức trở thành khắc tinh của Tiêu Kính Nam.

Cô nhóc dùng tốc độ ánh sáng chiếm lấy rất nhiều vị trí của Tiêu Kính Nam, ví dụ như giường lớn ở giữa phòng ngủ của Thang Đông Trì, ví dụ như chỗ ngồi bên cạnh Thanh Đông Trì khi xem ti vi, ví dụ như một vị trí trong bồn mát xa lớn khi Thang Đông Trì đang tắm, lại ví dụ như bia trong tủ lạnh đồng thời biến thành các loại đồ uống và sữa của trẻ nhỏ, thời điểm mèo con ngồi nằm phơi nắng cũng đều nằm bên cạnh bạn nhỏ mà cọ cọ, quả thực không có lương tâm!

A, đừng hỏi Tiêu Kính Nam có kháng nghị hay không.

Quay trở lại ngày đầu tiên bạn nhỏ nhìn thấy Thang Đông Trì, sau khi gọi Thang Đông Trì là Thang thúc thúc, cậu đã bắt đầu cảm thấy sinh hoạt của mình không còn có thiên lý.

Thật vất vả đợi đến ban đêm, Tiêu Kính Nam bị bạn nhỏ giằng co một ngày cuối cùng khoái trá bế cô nhóc về phòng rồi trở lại phòng ngủ của mình, khoái trái nằm trên giường, khoái trá tính toán cùng Thang Đông Trì làm chút việc thiếu nhi không nên nhìn, thì bạn nhỏ kia lại không thèm gõ cửa mà mở cửa vào.

Hai người đang cảm xúc tăng vọt sợ hãi mà nảy lên, bởi vì bình thường sẽ không ai quấy rầy, cho nên căn bản không nghĩ tới việc khoá cửa.

Tiêu Kính Nam nhìn nhìn thân ảnh nho nhỏ đang đứng ở cửa, rủ đầu nhìn tiểu đệ đệ bi ai vài phút, Thang Đông Trì bình tĩnh mở đèn trên tủ đầu giường, hỏi có chuyện gì xảy ra.

Bạn nhỏ Thiên Duệ anh dũng vô địch nói đơn giản một câu: "Cháu sợ, muốn ngủ cùng Thang thúc thúc" đả bại Tiêu Kính Nam, khiến mặt cậu dù mỉm cười nhưng nội tâm tức giận, bất bình sang phòng ngủ bên cạnh.

Cho nên...

"Được." Thang Đông Trì ngẩng đầu khỏi tờ báo nhìn thời tiết bên ngoài, "Sau khi chúng ta ăn cơm xong liền xuất phát được không?"

"Vâng" Cô nhóc cười cong ánh mắt, từ trên ghế nhảy xuống đến bên cạnh Thang Đông Trì, Thang Đông Trì thấy thế cười cười, ôm cô nhóc lên, đặt trên đùi mình, tiếp tục xem báo chí, thuận tiện trả lời vài câu hỏi kỳ quái của bạn nhỏ Thiên Duệ.

Thấy Thang Đông Trì quả nhiên đáp ứng rồi, gấu nhỏ ngốc một tia hi vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt, đến điểm tâm cũng không muốn ăn, tâm tình oán niệm bùng nổ không xong, đành đỡ trán xoay người lên lầu nằm ngủ. Động tác có thể nói là mây bay nước chảy, rất sinh động lưu loát.

Cậu có thể oán giận cái gì, đó là cục diện rối rắm ba ba ném cho cậu, Thang Đông Trì còn chưa ngại phiền, cầu còn có thể so đo gì đây, thật buồn bực mà.

Thang Đông Trì quay đầu nhìn nhìn, cười cười sờ đầu bạn nhỏ: "Duệ Duệ tự mình ăn cơm trước được không, thúc thúc đi gọi Tiêu thúc thúc xuống dưới ăn cơm."

"Dạ ~" Hoàng Thiên Duệ chớp chớp mắt, khanh khách cười to, "Tiêu thúc thúc là mèo làm biếng."

Thang Đông Trì ôm cô bé đứng lên, đặt nhóc ngồi trên ghế, đặt báo qua một bên, khẽ cười lắc lắc đầu.

Em ấy không phải mèo làm biếng, mà là gấu heo nhỏ lười biếng.

Đến trước phòng ngủ của cậu phát hiện trên giường không có người, chăn thì loạn thất bát tao.

Vì vậy hắn đi đến phòng ngủ của mình, gấu nhỏ ngốc kia quả nhiên đang chơi xấu trên giường bọn họ, nửa nằm úp sấp.

Nhìn cậu nhăn mày, Thang Đông Trì nằm vật xuống bên cạnh cậu, vươn tay qua chạm vào trán cậu, lại cong ngón tay, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của cậu, "Tỉnh tỉnh."

Gấu nhỏ ngốc đáp lại bằng cách quay đầu về phía bên kia.

Thang Đông Trì thấy thế cười cười, từ phía sau ôm thắt lưng cậu, thân thể dán vào, đầu chôn nhẹ vào gáy, vừa một đường hôn dọc lên cổ, vừa vuốt ve làn da bóng loáng bên hông của cậu.

Tiêu Kính Nam giật giật thân thể, âm thanh nhỏ ma sát trên giường có chút phiến tình, người phía sau mơ hồ không rõ mà thấp giọng gọi tên cậu, cắn cắn vành tai, hơi thở nóng bỏng ấm áp, khiến thân thể cậu không nhịn được mà hơi hơi cứng lên.

Thang Đông Trì biết cậu tỉnh, bất động thanh sắc tiếp tục khiêu khích người trong ngực, nhìn lỗ tai cậu nháy mắt đỏ lên, trong lòng rất vui vẻ.

"Này!" Cánh tay đang quấy rối bên hông đã sờ vào bên trong quần lót, Tiêu Kính Nam muốn làm ngơ cũng không làm ngơ được nữa, định xoay người lại phát hiện Thang Đông Trì ôm thật chặt.

"Đừng động, để anh phục vụ em một chút, gần đây em hay tự tìm bất mãn."

Người nào đó lại dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, cái này phạm quy à nha!

"Em mới không... Ưh... Anh thiếu... A ư..." Bạn học Tiêu Kính Nam không nhịn được ngẩng đầu lên thở dốc.

Đáng giận, rõ ràng đều là dùng tay, khoái cảm so với dùng tay mình càng mãnh liệt hơn, cái này tuyệt đối có vấn đề.

Ngón tay linh hoạt, mỗi động tác đều khiến thân thể cậu bừng tỉnh dục vọng, đại khái cũng lâu rồi không có làm, cảm xúc dâng cao không thể vãn hồi, đạt cao trào so với bình thường cũng nhanh hơn nhiều.

Rên rỉ bắn ra trong tay Tiêu Kính Nam, môi bị hắn khẽ cắn, đầu lưỡi âu yếm lẫn nhau, cảm giác thật tốt.

Đương nhiên, những lời này là một chút suy nghĩ trong lòng của Tiêu Kính Nam, cậu mới sẽ không nói ra đâu.

Mặc kệ vẻ mặt xuân tình sáng sớm bị Thang Đông Trì nhìn thấu triệt để vậy.

Tiêu Kính Nam xoay người trong lồng ngực của hắn, mặt đối mặt hôn môi trong chốc lát. Thang Đông Trì lấy khăn lau khô tay, sau đó lại nhéo nhéo mũi cậu: "Dậy chưa? Đi ăn sáng nào."

"Em mới không cần đi." Tiêu Kính Nam nhắm mắt lại, phẫn hận nghĩ tới thế giới tốt đẹp của hai người, nếu không có tiểu quỷ kia thì thật tốt.

"Lần trước em cũng không đi." Thang Đông Trì nửa ôm cậu ngồi dậy, buồn cười mà nhìn cậu giống như bị thoái hoá xương, lười biếng bám dính lên người mình, "Đứa bé kia là thân thích của em mà."

"Chính là nhóc con đó thích anh hơn." Gấu nhỏ ngốc bất mãn than thở.

"Đó là vì em không kiên nhẫn, không để ý đến nó." Thang Đông Trì xoa tóc cậu, trêu chọc: "Hay là em không muốn cùng anh đến công viên trò chơi?"

"... Nơi đó có gì mà chơi." Gõ ngón tay của mình, Tiêu Kính Nam không muốn thừa nhận đối với lời nói của Thang Đông Trì có chút động tâm. Hắc hắc, cùng Thang Đông Trì đi công viên trò chơi, hẳn là rất buồn cười.

Thang Đông Trì nhìn đôi mắt cậu loạn chuyển, biết nội tâm gấu nhỏ ngốc đã dao động, híp mắt hỏi: "Thật sự không đi?"

"Được rồi, nếu anh muốn em đi," gấu nhỏ ngốc quả nhiên nhượng bộ, ngồi dậy, "Em đi."

Vừa lòng vỗ vỗ vai của cậu, Thang Đông Trì đứng lên mở tủ quần áo ra: "Mặc cái gì?"

"Em muốn áo màu cam và quần dài màu kem."

Tiêu Kính Nam vừa nói vừa đi vào phòng tắm, chờ cậu đánh răng rửa mặt xong, quần áo đã được đặt chỉnh tề trên giường.

Được rồi, Tiêu Kính Nam hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình một chút, thay quần áo, lại cấp tốc cho mèo ăn, sau đó đi xuống lầu.
--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam