Chap 12!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------Chap 12!------

Chờ Jiraiya rời đi, Sakura đi đến cạnh Sarada, nhìn con bé đang chơi hỏi. "Chơi vui không?" Cô ôn nhu hỏi.

"Có ạ." Con bé dùng sức gật đầu, vẻ mặt cười vui như hoa.

"Vậy con không cảm ơn mẹ sao?"

"Cảm ơn mami."

A, cái từ mami thật dễ nghe nha. Sakura rất vui mừng.

Gần đây Sarada đã bắt đầu gọi cô là mami, những lúc cao hứng còn ôm cô làm nũng, giáo viên ở nhà trẻ cũng nói Sarada thay đổi rất nhiều, câu nói đầu tiên của Sarada là cho cô cảm thấy vui nhất chính là ở trường học, con bé bảo với các cô giáo "Đây là mami của con", làm cho cô nghe xong cảm thấy thật hạnh phúc, thật đúng là không uổng công nửa tháng nay, cô dậy sớm để chào Sarada bằng một nụ hôn trước khi đi học, sau khi tan học lại đến đón, mang con bé đi chơi khắp nơi.

Cô muốn có được tình cảm của con bé dành cho cô, hiện tại chỉ còn có việc giúp hai cha con họ gần gũi với nhau hơn.

"Mami, con không có tiền." Sarada bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Vậy chúng ta có thể đổi để lấy một món quà." Sakura mỉm cười nói, cầm theo chiếc cốc nhựa đến, sau đó cầm theo 2 tấm phiếu "Đến đây" cô dẫn tay Sarada đi, nơi đây có rất nhiều trò chơi mà bọn trẻ con thích.

"Ông chủ" Cô cất tiếng gọi, sau khi đổi đồ vật cho khách xong ông chủ liền quay về phía cô, cô liền đưa cho ông ta 2 tấm phiếu đang cầm trên tay. "Có thể đổi được cái gì vậy?"

Ông chủ cầm hai tấm phiếu xem một chút, ngẩng đầu chỉ về phía tủ kính.

"Những thứ trong này đều có thể đổi được, hàng trên có thể đổi một cái, nếu là tầng dưới này có thể đổi hai cái." Ông chủ nhìn cô nói.

"Sarada, con thích cái gì?"

Cô ngồi xuống, cùng chọn đồ chơi cùng Sarada, kết quả, con bé chọn một tập thẻ mỹ nhân ngư, cùng một quyển vẽ cũng giống như vẽ các nàng tiên cá. Chọn được hai thứ đó, con bé rất vui mừng, còn chủ động đi tới hôn vào má cô.

"Cám ơn mami."

"Không có chi." Sakura nắm tay Sarada, cảm động, hôn lên mặt tiểu Uchiha một cái, rồi mới nắm bàn tay nhỏ bé đứng dậy, đi trên đường, cô nhìn xung quanh. Lão công hình như chưa có tới. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên lại nhìn thấy chồng mình, cùng lúc anh cũng nhìn thấy cô, sau đó nhìn cô mỉm cười.

Sakura cảm giác nghe thấy tiếng tim đập, trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn.

Anh cười rộ lên trông thực đẹp trai, ở chung với anh một tháng, cô cũng đã dần quen có anh ở bên người, nhưng là mỗi lần anh mỉm cười với cô, vì sao trái tim của cô luôn rối loạn tuần suất như vậy? Đây thật sự là một vấn đề rất kỳ quái, chẳng nhẽ trái tim của cô bị bệnh gì sao?

"Mami, chúng ta đi chơi những đâu nữa?" Sarada kéo tay cô hỏi, hoàn toàn không chú ý tới sẽ ba ba đang đến gần.

"Bà xã." rốt cục đã tìm được lão bà, Sasuke vui vẻ kêu lên, đi đến bên cạnh cô.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của papa, Sarada nhất thời cả người cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía papa của mình, lộ ra biểu tình chẳng biết làm sao.

Sakura nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang trở nên cứng ngắt, mỉm cười nhìn con bé nói. "Sarada, con không chào papa sao?" Cô ôn nhu nhắc nhở.

"Papa." Con bé cúi đầu, nhỏ giọng gọi, trên mặt vốn có một nụ cười sáng lạn, nhưng kể từ khi papa đến nó đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vì thế, cô nhịn không được nhìn anh nhíu nhíu máy đầu.

"Làm sao vậy?" Sasuke chỉ cảm thấy không hiểu.

"Con gái gọi, tại sao anh không trả lời?" Cô bất mãn nói.

Nghe vậy anh liền chuyển tầm mắt xuống chỗ Sarada đứng, sau đó nghiêm túc "Hn" một tiếng, làm cô thiếu chút nữa nhịn không được đá cho anh một cước.

"Bác Jiraiya đâu?" Anh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh hỏi.

"Em bảo bác ấy đi về trước rồi." Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập biểu tình cảnh cáo.

Anh dù sao cũng là người thông minh, lập tức liền hiểu được dụng ý của cô.

Anh nhìn về phía sau lưng cô, có người đang cúi đầu đứng thẳng, im lặng không nói gì, cơ hồ làm cho người ta cảm giác không có sự tồn tại của nó, không tự chủ được than nhẹ một tiếng.

Kỳ thật anh cũng không chán ghét gì nữ nhân không cùng huyết thống này― dù sao anh cùng cha mẹ cũng không có cùng huyết thống, chỉ là anh không biết phải đối xử, chăm sóc con bé như thế nào, hơn nữa công việc đã chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm cho anh dù tưởng muốn cải thiện quan hệ cha con giữa bọn họ cũng không có cơ hôi, đúng là tâm có thừa mà lực không đủ. Nói thật, đối với tình yêu và hôn nhân, anh chưa bao giờ mong đợi nó.

Anh không mong đợi bởi vì chính anh là trẻ mồ côi, đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau khi được ba mẹ bây giờ nhận nuôi, sống ở nhà Uchiha đây anh đã được chứng kiến. Ông nội có ba người vợ, Nhị thúc có hai người, dì cả 2 lần kết hôn, dì hai đang ở đòi li hôn, cuối cùng là dì ba không tin tưởng vào hôn nhân.

Ở gia tộc chỉ có ba mẹ anh, cùng nhau chung sống đến tận bây giờ, yêu thương nhau, nhưng lại không có con, cho nên lúc mẹ anh bốn mươi lăm tuổi đã nhận nuôi anh.

Đảo mắt cũng được hai mươi năm, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, ước mơ lớn nhất chính là có cháu bế, cho nên năm đó anh mới để cha mẹ sắp xếp, cũng chính là cùng mẹ của tiểu nữ đây kết hôn, nhưng là ai biết kết quả lại biến thành như vậy?

Bởi vậy đối với Sarada, anh cảm thấy phải có một phần trách nhiệm.

Đó cũng là lý do làm anh muốn tái hôn, nếu anh không thể chăm sóc được cho con bé, như vậy ít nhất anh cũng nên tìm một người có thể chăm sóc tốt cho con bé, yêu thương con bé như con gái mình, bởi vậy một lần nữa anh mới quyết định kết hôn.

Thế nhưng nằm ngoài ý muốn của anh là anh đã thuđược một lão bà tuyệt vời như vậy, làm cho anh cảm nhận được tình yêu và hôn nhân thật hạnh phúc, anh thật sự là quá may mắn!

"Được rồi, hiện tại hai người muốn đi đến chỗ nào?" Khóe miệng khẽ nhếch, anh giả bộ vẻ mặt nhận mệnh lệnh, thở dài nói.

"Làm sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy?"

"Là bất đắc dĩ thật nha." Anh xắn tay áo lên.

Sakura nhíu mày, hỏi anh: "Anh định là gì vậy?"

"Chuẩn bị."

"Chuẩn bị cái gì?" Cô rất thắc mắc, không thể không hỏi.

"Em không thấy người càng ngày càng đông sao?" Anh không đáp lại câu hỏi.

"Đó là đương nhiên nha, trong này là khu chợ đêm, đương nhiên phải có nhiều người qua lại." Cô nói.

"Cho nên."

"Cho nên cái gì?" Cô thực sự không hiểu anh muốn làm gì "Cho nên cái gì?" Anh vẫn không trả lời. "Uy! Anh muốn làm em tức giận sao.".

"Cho nên như vậy." Anh nhìn cô, sau đó đột nhiên xoay người, một tay ôm lấy Sarada, làm cho con bé an ổn ngồi ở cánh tay của anh.

Sakura trong nháy mắt hiểu được sự việc, bỗng nhiên mỉm cười, rốt cục cũng hiểu được việc làm của anh.

Còn Sarada, hai mắt to tròn ngạc nhiên nhìn papa, bị dọa đến mức ngây người.

Vote và Coment cho mình nhaz!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro