Chap 14!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

******************

Chap 14!!

Tsunade và Jiraiya biết được chuyện này, đã cảm ơn cô không dưới một trăm lần, hại cô cảm thấy mình thật sự không xứng đáng, bởi vì căn bản là cô cái gì cũng chưa có làm nha, hết thảy toàn là do anh có một trái tim yêu thương. Anh là một nam nhân rất tốt, cô có thể gả cho anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh.

Nhưng mà, may mắn này, hạnh phúc này vốn là thuộc về Ino, căn bản là không thuộc về cô, chính cô đã cướp đọat lấy của bạn mình.

Tâm tình thực trầm trọng, tình cảm của cô thật mâu thuẫn, cô rốt cuộc nên thể hiện nó như thế nào đây? Aizzz!

"Làm sao vậy? Vì sao lại thở dài?"

Đột nhiên có một vòng tay vòng qua eo của, kéo cô vào một bộ ngực rắn chắc.

Sakura đã hoàn toàn có thói quen rúc vào trong lồng của ngực anh, hơi thở của anh, cảm giác vô cùng thoải mái.

"Anh vào phòng khi nào vậy? Em còn tưởng anh sẽ ở lại thư phòng xử lý công việc."

Vì thực hiện ước định với Sarada "papa về nhà ăn cơm chiều", mỗi ngày cứ đến 7 giờ là anh có mặt ở nhà để ăn cơm tối, sau đó đem những công việc chưa xử lý kịp mang về nhà xử lý nốt, bình thường đều làm việc tới tận 12 giờ đêm, có đôi khi còn muộn hơn thế mới trở về phòng nghỉ ngơi.

"Hôm nay phần lớn công việc đều đã được xử lý xong ở công ty rồi, chỉ có hai văn bản tiếng Anh mà thôi. Em vì sao lại thở dài? Đang phiền não cái gì sao ?" Anh hỏi lại, quay trở về chủ đề vừa nãy, không cho cô nói sang chuyện khác.

"Không có nha." Cô nói, lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt một chút.

"Không cần gạt anh."

Sakura không tự chủ được than nhẹ một hơi, không biết nên nói cái gì.

"Vì sao thở dài, đang phiền não cái gì?" Anh kiên trì hỏi lại, quyết tâm tìm được câu trả lời.

"Em đang suy nghĩ, hạnh phúc mà em có được đáng lẽ ra phỉa thuộc về Ino." Cô lại khẽ thở dài một hơi, thong thả nói thầm.

"Em đang nói bậy bạ gì đó?" Anh nhíu mày.

"Nếu lúc trước em không có tự đi tìm anh, rồi lại tự cho rằng mình thông minh, thay cô ấy cùng anh kết hôn, thì hôm nay cùng anh kết hôn nhân chính là Ino, có thể ở nhà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của dì Tsunade và bác Jiraiya, được Sarada yêu thích, và được anh yêu thương. Em đã cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Ino." Cô áy náy, tự trách mình, giọng nói trở nên có chút khàn khàn.

"Em sai lầm rồi." Sasuke đặt tay lên bả vai của cô, xoay người cô về đối diện với anh.

"Nếu lúc trước người anh lấy làm vợ là Ino, thì hiện tại cuộc sống sẽ không là như vậy, bởi vì anh không hề yêu cô ấy."

"Anh cũng không yêu em."

"Anh yêu em." Anh nói, cả người cô trở nên đông cứng.

"Anh...... Anh......" Cô lắp bắp nói, không có biện pháp để nói chuyện bình thường trở lại.

"Sakura, anh yêu em." Anh nhìn cô trìu mến, sau đó thật nghiêm túc nhắc lại.

Sakura thực sự bị lời nói đột ngột của anh làm cho cô ngây người, căn bản là không biết hiện tại nên nói gì với anh.

Cô nên nói cám ơn anh đừng nói giỡn nữa, cô không tin đâu; hay là nói cô cũng yêu anh?

Anh là một người đàn ông tốt như vậy, để yêu thương anh, thật sự rất dễ dàng, nhưng vấn đề là cô có tài đức gì mà để cho anh yêu thương, lại còn trong một thời gian ngắn như vậy?

Cô không phải là một người yếu đuối không có tự tin, nhưng là, càng biết anh thật là tốt, cô càng cảm thấy chính mình không xứng với anh. Không tốt! Trong thực tế, ngay cả gia cảnh của cô cũng không khá hơn những người bình thường, diện mạo tuy không khó xem, nhưng cũng không được gọi là mỹ nữ. Cho nên bằng cấp cũng chỉ là tốt nghiệp khoa Quản lý nhà hàng của một trường đại học tầm thường. Nếu nói về sự nổi tiếng, thì cô cũng mới xuất bản có một quyển sách, đã được tái bản lần thứ hai, nhưng là cho dù như thế, cô cũng hoàn toàn không xứng với anh.

Anh đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ở nước ngoài, sau đó cha anh đã để lại công ty cho anh, nhờ vào sự thông minh của anh, đã đem lại những thành công vang dội cho công ty. Hơn nữa, anh còn là một người đàn ông rất phong cách, rất đẹp trai. Anh có thể tìm được bất kỳ một người vợ nào hoàn hảo hơn cô.

Còn cô, cô có tư cách gì để kết hôn với anh, còn làm cho anh yêu cô đây? Cô không thể lý giải được.

"Anh có thể nói cho em biết, tại sao anh lại yêu em không?" Cô mở miệng hỏi.

Sasuke nghe thấy vậy liền nhìn cô, nhíu mày. "Em không tin anh yêu em sao?"

"Không phải không tin, mà là không nghĩ được rốt cuộc bản thân em có cái gì đáng để anh yêu."

"Em không tin tưởng chính bản thân mình?"

"Em vốn rất tự tin vào chính mình, là anh làm em trở nên không tự tin." Cô nói xong, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.

"Như thế nào?" Anh không hiểu.

"Đừng nói với em là anh không biết mình có điều kiện tốt như thế nào." Sakura cắn môi.

"Cho nên em mới nghĩ chính mình không xứng với anh?" Sasuke nhất thời giật mình hiểu ra, hơn nữa anh còn cảm thấy khó có thể tin.

Cô không trả lời, lại tiếp tục cắn môi.

"Em cảm thấy không xứng với anh, là do thân phận, gia cảnh sao? Nếu năm đó anh không được cha mẹ nuôi thu dưỡng ta thì anh cũng chỉ là một cô nhi. Em nên biết điều này, anh đã nói cho em biết rồi mà?"

"Em biết."

"Vậy còn có cái gì không xứng?"

"Anh rất tuấn tú."

"Em cũng rất đẹp."

"Nói dối không chớp mắt."

"Anh không có nói sai. Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói, trong mắt người chồng, người vợ luôn xinh đẹp sao? Đối với anh mà nói, em xinh đẹo hơn bất kỳ nữ nhân nào, vợ thân yêu ah." Anh nhẹ nhàng véo hai má cô, sau đó cúi xuống hôn lên má cô. Sakura chỉ cảm thấy hai gò má đỏ ửng.

"Anh không cần nói sang chuyện khác được không, anh còn không có trả lời vấn đề vừa rồi, rốt cuộc anh yêu thương em ở điểm nào nhất?" Cô cố chấp hỏi.

"Không phải là một điểm, mà là rất nhiều điểm."

Cô im lặng nhìn anh, chờ anh giải thích.

"Vừa mới gặp mặt, anh đã bị dũng khí và nghĩa khí của em hấp dẫn, sau đó anh như bị sét đánh, cảm thấy rất hứng thú với em―"

"Cách nói này có kỳ lạ quá không?" Cô nhịn không được ngắt lời.

"Có lẽ." Anh đồng ý nói, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên. "Em có biết lúc ấy anh đã nghĩ muốn em tới mức nào không? Đối với một người nữ nhân vừa mới nhận thức mà đã khiến anh phát sinh ý nghĩ đó, cả đời anh cho tới lúc gặp em, chưa hề xảy ra chuyện như vậy, cũng giống như cảm giác bị sét đánh khi thấy em, anh cũng chưa bao giờ trải qua."

Khuôn mặt của Sakura đỏ ửng lên. "Anh–..." Cô nên nói cái gì bây giờ? Hạ lưu, không biết xấu hổ, sắc lang? Cô có nằm mơ cũng không nghĩ lúc đó cô đã làm cho anh sinh ra dục niệm.

"Anh là bởi vì muốn mới cùng em kết hôn?"

"Anh là bởi vì muốn em mới cùng em kết hôn, đó là lý do kết hôn, anh không phủ nhận. Nhưng là sau khi em mất tích, trốn tránh anh, anh đã biết rằng, anh không chỉ muốn thân thể, còn muốn có được cả trái tim của em, cái anh muốn có chính là toàn bộ con người em. Nhưng ngay tại thời điểm đó, anh vẫn chưa thể biết sức ảnh hưởng của em lớn đến mức nào đối với anh, cho đến khi Tsunade vs Jiraiya nói lại cho anh biết, em đã vì Sarada mà làm những chuyện như vậy, anh mới biết được chính mình đã sớm yêu thương người con gái thiện lương này rồi."

"Anh yêu sự can đảm cũng như nghĩa khí của em, cho dù em nhăn mặt hay vui cười, nhất cử nhất động của em đều làm cho anh cảm thấy yêu thương, yêu thương mị lực của em, nhưng cái làm cho anh yêu nhất chính là bản chất thiện lương, vô tư đáng yêu trong con người của em. Anh yêu em, bà xã."

Sakura hoàn toàn không thể ngăn cản nước mắt theo hốc mắt chảy ra, mặc cho cô không có tài năng gì, anh vẫn yêu thương cô.

"Cám ơn anh, ông xã." Sakura nhìn anh.

"Anh không cần, anh muốn được nghe thấy ba chữ khác." Anh ôn nhu, cúi xuống hôn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô.

Cô mỉm cười, nói ra ba chữ mà anh muốn nghe. "Em yêu anh."

Ánh mắt anh trở lên lóe sáng, nhịn không được cúi đầu xuống, nhiệt tình hôn lên môi cô.

Rất nhanh, bọn họ hô hấp trở nên dồn dập, quần áo trên người cũng biến mất không thấy.

Đèn tắt, trừ tiếng thở của hai người ở trong phòng, bên ngoài không có bất cứ một tiếng động làm, chỉ có âm thanh của cuộc chiến, kéo dài thật lâu......

***

Anh nói những lời thú nhận đó, làm cho Sakura rất vui mừng, nhưng cũng vì vậy cô càng thêm tự trách mình, cùng bất an, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, cô không tự chủ được suy nghĩ rất nhiều, trong chốc lát đã cười, nhưng trong chốc lát lại thở dài.

Tsunadee nhìn thấy tình hình như thế rất là lo lắng, cũng đã từng thông báo cho tiên sinh, tiên sinh nói hắn biết, hắn sẽ xử lý. Nhưng là mấy ngày sau, bà cũng không nhìn thấy tâm tình của phu nhân được chuyển biến, thật sự là khiến kẻ khác lo lắng.

"Aizz!"

Đó! Phu nhân lại thở dài. "Phu nhân, có muốn uống sinh tố hoa quả không, tôi đi làm nước sinh tố hoa quả cho phu nhân nhé?" Tsunade đi lên, nhẹ giọng hỏi.

Sakura ngảng đầu lên, mỉm cười nhìn bà lắc đầu.

"Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Tsunade nhịn không được, nhân cơ hội, ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi.

"Sao dì lại hỏi như vậy?" Sakura ngạc nhiên nói.

"Gần đây phu nhân luôn thở dài."

Sakura mở to mắt, cho tới bây giờ cô đều không biết chính mình thường xuyên thở dài đến mức Tsunade phải dùng từ luôn để hình dung.

"Cháu thực sự luôn thở dài sao?" Cô hỏi.

Bà gật gật đầu. "Sự thật là như vậy, ngay đến cả tiểu thư cũng hỏi ta, mami làm sao vậy?"

"Cháu không biết lại nghiêm trọng như vậy." Sakura cười khổ nói.

"Phu nhân, có phải là đã xảy ra chuyện gì?" bà lại hỏi "Tuy tôi không biết tôi có thể giúp được gì hay không, nhưng là nếu phu nhân nói ra, sẽ làm vơi bớt nỗi buồn ở trong lòng, nói cho tôi nghe có được không?" Có như vậy bà mới nói cho tiên sinh biết được, để tiên sinh tìm thuốc chữa bệnh.

"Cháu không có việc gì." Sakura nhẹ lắc đầu.

"Không có việc gì, vậy tại sao phu nhân lại thở dài?" Tsunade vẻ mặt không tin..

"Chỉ là cháu nghĩ thấy chính mình rất hạnh phúc."

"Như vậy càng kỳ quái. Hạnh phúc không phải nên cười sao chứ? Vì sao phu nhân lại thở dài?"

"Cháu—..." Sakura muốn nói rồi lại thôi, lắc lắc đầu.

"Phu nhân, có chuyện liền nói ra, không cần để nỗi buồn trong lòng. Như vậy sẽ sinh bệnh đó."

Sakura do dự nhìn bà.

"Nói ra chúng ta có thể cùng nhau tìm biện pháp giải quyết." Tsunade cổ vũ cô.

Sakura cắn cắn môi, nhíu mày, do dự trong chốc lát, rốt cục thong thả mở miệng.

"Dì à, chắc dì biết cháu cũng không phải là người mà anh ấy lấy làm vợ?" Cô cúi đầu nói nhỏ.

"Tôi biết, tiên sinh lúc trước vốn muốn kết hôn với một tiểu thư họ Yamanaka." Tsunade im lặng một chút rồi mới nói.

"Ino― Yamanaka là bạn thân của cháu, vốn là người được gả cho anh ấy, nhưng cháu lại đoạt đi hạnh phúc nên thuộc vè cô ấy. Nếu không phải cháu, hiện tại người sống trong niềm hạnh phúc này phải là cô ấy, là cháu cướp mất hạnh phúc của cô ấy." Sakura nhịn không được nghẹn ngào hướng Tsunade nói ra suy nghĩ của chính mình.

"Không đúng." bà nghiêm nghị nói.

Sakura ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lễ chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tsunade đang nhìn cô.

"Tuy tôi không biết bằng hữu của phu nhân là người như thế nào, nhưng nếu không phải là tiên sinh kết hôn cùng phu nhân, gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như vậy, bởi vì hạnh phúc là do phu nhân mang đến."

"Nếu là Ino, cô ấy cũng làm được, bởi vì cô ấy so với cháu còn tốt hơn nhiều." Giọng nói của Sakura khàn khàn.

Tsunade lại nhìn cô lắc đầu.

"Mẹ của Sarada cũng là người tốt, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, còn có bằng cấp cũng rất cao, nghe nói cô ấy đã đi du học ở Mĩ Quốc, đối với mọi người cũng rất lễ phép, còn biết chơi piano, múa ba lê. Tuy tôi chưa từng được gặp cô ấy, nhưng là tôi tin tưởng rằng cô ấy nhất định là người tốt, cho nên mới có thể làm cho lão gia cùng lão phu nhân muốn nhận cô ấy là con dâu, nhưng là kết quả thì sao?" Tsunade nhịn không được hít một hơi. "Phu nhân, tôi nghĩ rằng, hạnh phúc có được này là do tiên sinh yêu cô, tiểu thư cũng yêu cô, và quan trọng hơn là cô cũng yêu bọn họ, đây mới là nguyên nhân dẫn đến hạnh phúc, nếu thay đổi bất kỳ cái gì, tôi nghĩ rằng gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại. Chẳng lẽ cô không biết sao?"

Sakura im lặng không nói, kỳ thật cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hơn nữa Sasuke cũng đã nói những điều đó với cô, nhưng là, cô cảm thấy thẹn với bạn mình, lương tâm không ngừng tra tấn cô. Nếu không có được sự tha thứ của Ino, cô nghĩ cả đời này cũng không thoát khỏi loại tâm tình tự trách này, không có biện pháp an tâm.

Reng......Reng....

Điện thoại trong phòng kêu, Tsunade liền dời khỏi đến nghe điện thoại.

"A lô? Tiên sinh?"

Sakura bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bà.

"Vâng, có... Được. Hiện tại sao? Được, tôi biết." Tsunade gật đầu nói, sau đó ngắt điện thoại.

"Anh ấy nói cái gì?" Sakura không tự chủ được nhìn bà, mở miệng hỏi.

"Tiên sinh mời phu nhân đến công ty một chuyến." Sakura trừng mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn như là nghe không hiểu những lời này là ý tứ gì.

"Đến công ti một chuyến?" Cô mờ mịt hỏi.

Tsunade gật gật đầu.

Sakura lại trừng mắt nhìn, nửa ngày sau mới mở miệng hỏi "Vì sao?"

"Tiên sinh cũng không nói gì."

Vote và Coment cho mình đễ minh up luôn fic kja nhá!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro