Chap 20!!End!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap End!!!

Sakura muốn để cho viện trưởng mẹ mẹ biết sau khi cô kết hôn thật sự rất hạnh phúc, lại còn mang thai, Sakura sau khi kết hôn, lần đầu tiên mang ông xã đến "Cô nhi viện" Đó là một căn nhà to, có một khu vườn bao quanh, phòng xá cùng thiết bị đều đã rất cũ kĩ, mặc dù gần đây đã được tu sửa lại, nhưng vẫn không khác là mấy so với ngày xưa.

Trong này không gian cũng không lớn, chỗ ở chỉ đủ cho khoảng hai mươi đứa trẻ ở cô nhi viện. Nhưng là mọi thứ đều rất sạch sẽ, còn có không ít hoa nhỏ cỏ nhỏ, niềm vui lớn nhất chính là được nghe thấy những tiếng cười của bọn trẻ, làm cho người ta nghe xong có cảm giác thật thư thái.

"Đây chính là nơi em lớn lên." Sakura giới thiệu cho anh, trên mặt không có gì là tự ti, chỉ có một niềm hãnh diện.

"Nơi này thật lớn." Anh gật đầu khen ngợi.

Cô nhìn anh mỉm cười. "Trong này anh cũng có cống hiến đó, nhà từ thiện vĩ đại ạ."

"Anh làm cái gì?" Anh nhíu mày.

"Tài trợ một trăm vạn."

"Cái gì?" Anh trừng mắt nhìn, ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô, lập tức nghĩ đến một sự kiện.

"Kia một trăm vạn sính lễ?"

Sakura mỉm cười gật gật đầu.

"Viện trưởng mẹ mẹ vất vả nuôi lớn em, em phải báo hiếu một chút, anh nói có đúng không?"

"Nếu là dùng vào việc này, ít nhất lúc đó cũng phải mở miệng đòi anh năm trăm vạn mới phải." Anh thật sự nói.

"Để viện trưởng mẹ mẹ nhận một trăm vạn, em đã hao hết tâm tư, nói đến mỏi cả miệng, nếu là năm trăm vạn, trừ phi đem sinh mệnh ra đe dọa, nếu không viện trưởng mẹ mẹ tuyệt đối sẽ không nhận." Cô lắc đầu. "Một trăm vạn là vừa vặn."

"Nếu dùng danh nghĩa tập đoàn để tài trợ?" Sasuke có chút đăm chiêu hỏi.

"Anh không cần làm như vậy, việc này có tâm là đủ rồi." Sakura cười lắc đầu, lôi kéo tay anh, "Chúng ta đi vào đi."

Đẩy cửa ra, trong phòng những đứa trẻ đang chơi đùa đều nhìn về phía cửa, tiếp theo đó chúng đều đồng thanh thét lên "Nam Qua tỷ tỷ" (nam qua = dưa chuột)

Nam Qua tỷ tỷ? Trử Lực Ngự có chút ngây ngốc, anh chỉ biết là có Đào tỷ tỷ, Bình Quả tỷ tỷ (bình quả = quả táo), Hồ Điệp tỷ tỷ (hồ điệp = con bướm) đại loại gì đó, cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua có cái gì gọi là Nam Qua tỷ tỷ nha, đây là nhân vật nào vậy? Còn chưa kịp hỏi rõ Sakura, anh liền nhìn thấy một đám nhóc thẳng hướng Sakura chạy tới, anh sợ tới mức vội vàng bảo vệ bà xã, miễn cho bà xã cùng tiểu hài tử trong bụng không bị xô ngã.

Đột nhiên ý thức được có một người đàn ông lạ lẫm ở đây, nhóm tiểu hài tử nhanh chóng dừng bước, tất cả đều mở to mắt, tò mò giương mắt nhìn anh.

"Sakura, em đã về rồi." Shizune vẻ mặt hoan nghênh nghênh hướng cô đi đến, sau khi tốt nghiệp đại học, Shizune đã quay lại cô nhi viện giúp đỡ cho viện trưởng mẹ mẹ.

"Chị Shizune, em đã trở lại." Sakura nhanh chóng đón nhận vòng tay, vui vẻ ôm cô ấy một chút.

"Viện trưởng mẹ mẹ có nói cho chị em sẽ trở về, nhưng là chị không nghĩ lại về sớm như vậy." Shizune mỉm cười nói.

"Bởi vì đi xe riêng cho nên có điểm nhanh hơn." Sakura giải thích.

"Vị đây chính là ông xã của em sao?" Shizune nhìn về phía Sasuke đang đứng bên cạnh cô.

"Đúng." Sakura mỉm cười gật đầu, "Anh ấy tên là Uchiha Sasuke. Ông xã, đây là người mà em đã nói qua."

"Chào chị." Sasuke cùng Shizune bắt tay.

"Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?" Shizune nhìn không dời mắt nhìn anh. Sasuke lộ ra biểu tình nghi hoặc, Sakura vẻ mặt tò mò.

"Shizune, là Sakura đã trở lại sao?" Viện trưởng mẹ mẹ từ phía sau đi tới.

"Viện trưởng mẹ mẹ!" Sakura vui vẻ lập tức chạy tới ôm lấy bà.

"Bà xã, cẩn thận một chút." Sasuke nhịn không được nhắc nhở.

Sakura dùng sức ôm lấy viện trưởng mẹ mẹ, đã nửa năm nay rồi cô chưa gặp bà, vui vẻ hướng bà làm nũng. "Viện trưởng mẹ mẹ, con rất nhớ người, rất rất nhớ người."

"Lớn như vậy còn thích làm nũng, không sợ bị chồng của con chê cười sao?" Viện trưởng mẹ mẹ nhẹ nhàng mỉm cười.

"Anh ấy dám cười con." Sakura ngẩng đầu lên, giả trang cái mặt quỷ, đưa tay ra kéo ông xã, nói: "Viện trưởng mẹ mẹ, con giới thiệu cho người, anh ấy chính là ông xã của con, tên là Sasuke."

"Viện trưởng mẹ mẹ, xin chào. Thật có lỗi lâu như vậy mới đến thỉnh an người, hy vọng người tha thứ cho con." Sasuke cung kính cúi đầu nói. Viện trưởng mẹ mẹ không hề có phản ứng gì, chính là kinh ngạc khi nhìn thấy anh. Sakura cùng ông xã không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.

"Viện trưởng mẹ mẹ, người làm sao vậy?"

"Đứa nhỏ, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu?" Viện trưởng mẹ mẹ đột nhiên cầm tay anh hỏi, vẫn nhìn anh không chớp mắt.

Hai vợ chồng lại nhìn nhau, như thế nào vừa rồi chị Shizune cũng nói như vậy, hiện tại lại đến Viện trưởng mẹ mẹ cũng nói như vậy nha? Chẳng lẽ......

"Viện trưởng mẹ mẹ, cô nhi viện này ngay từ đầu đã được xây dựng ở đây sao? Sasuke mở miệng hỏi.

"Không phải, chúng ta là từ Đài Trung chuyển tới đây."

"Đài Trung – Cô nhi viện Ân Huệ." Sasuke chỉ ra chính xác hơn.

"Đúng. Sao con lại biết?" Viện trưởng mẹ mẹ có chút xúc động, cô nhi viện của bọn họ hiện tại gọi là Ân Âm, không còn gọi là Ân Huệ nữa, biết được tên Ân Huệ chỉ có những người trước đây đã từng ở cô nhi viện, ngay cả đến Sakura cũng không biết.

"Bởi vì trước kia con đã từng ở đây" Sasuke không tự chủ được có chút đỏ ở hốc mắt.

"Ta nhớ lại rồi, đứa nhỏ, nguyên lai chính là con, con đã lớn như vậy rồi, bộ dạng còn xinh đẹp như vậy, thực tốt lắm, tốt lắm." Viện trưởng mẹ mẹ vừa khóc vừa vui mừng nói. Sakura thật kinh ngạc lại nghĩ thấy khó có thể tin, tuy rằng cô sớm biết ông xã được nhận nuôi, nhưng là cô không thể tưởng tượng nổi, bọn họ lại đã từng ở cùng một cô nhi viện, như vậy trùng hợp rốt cuộc là như thế nào phát sinh?

"Sakura, ta nói cho con nghe, con chính là được Sasuke nhặt được ở cửa cô nhi viện, ôm vào đến cho ta." Viện trưởng mẹ mẹ hốc mắt đỏ hoe chuyển hướng nhìn cô.

Sakura hai mắt mở to, bị dọa đến ngây người.

Viện trưởng mẹ mẹ cảm động lau nước mắt, tiếp tục nhắc lại những chuyện cũ, "Ngày xưa thằng bé này còn nói về sau sẽ lấy con làm vợ, không nghĩ tới lời nói trẻ con đó thế nhưng lại là duyên phận, điều này thật quá ngạc nhiên, các con nói có đúng không?"

Hai vợ chồng đều nói không nên lời, kinh ngạc tới mức chỉ có thể mở to mắt nhìn nhau.

Hóa ra, nhân duyên trời định, những lời này là có thật.

Hóa ra, anh đã có tình cảm đặc biệt với cô từ nhỏ, từ nhỏ tình cảm đó đã bắt đầu.

Hóa ra, hạnh phúc lúc sau chính là viên mãn. Hạnh phúc viên mãn.

P/s: lại hoàn thêm 1fic r heheh~!!! Vote mạnh Coment nhaz!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro