Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau
Hôm nay, người làm và quản gia tiễn cậu và hắn tới trường trong an bình.
- Chào buổi sáng Kookie!
- Chào bạn Haeyoung.
Cậu ngồi vào chỗ của mình kế bên Haeyoung thì Dara từ phía sau chồm lên, giọng nhiều chuyện:
- Kookie, bạn biết tin gì chứ?
- Gì vậy? - Cậu hơi tò mò.
- Nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới hình như là người nhà của anh Taehyung. Bạn biết là ai không?
- Ơ, mình đâu biết.
- Anh Taehyung không nói bạn nghe à? Sao cái gì liên quan tới anh ấy bạn cũng không biết vậy?
Dara nói vẻ đắc ý. Nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của cậu , Dara nói tiếp:
- Vậy bạn biết ngôi trường này của ai không?
- Thì của hiệu trưởng?
Mặt của Dara càng hưng phấn, nói:
- Trời! Bạn có phải là hôn thê của anh
 ấy không vậy?
- Sao vậy?
- Học viện Bighit là của tập đoàn Bighit luôn mà tập đoàn đó của gia đình Taehyung nên trường này cũng là của họ.
- Thật sao?
- Thật chứ sao. Chứ bạn nghĩ người bình thường có thể nhập học trễ như bạn và người sắp chuyển tới sao?
Cậu hơi cúi đầu, đúng là cậu không biết gì về hắn hết. Từ khi tỉnh dậy tớ giờ đều là hắn chăm sóc, lo lắng cho cậu, còn cậu ngoài chuyện gây chuyện ra thì không biết gì về hắn, những đều ít ỏi biết được toàn là nhờ Dara nói.
- Kookie! - Haeyoung gọi cậu.
- Gì vậy?
- Bạn đừng buồn, mình nghĩ Taehyung không nói với bạn vì anh ấy muốn bạn được thoải mái và tự nhiên hơn, không phải e ngại gì hết.
Nghe Haeyoung nói có lý, cậu mỉm cười.
- Mình biết rồi, cảm ơn bạn.
Chuông vào học vang lên cât đứt câu chuyện. Ít phút sau cô giáo bước vào.
- Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới.
Nói xong cô nhìn ra cửa làm cậu cũng tò mò không biết người nhà nào của Taehyung sắp vào.
- Em vào đi.
Một chàng trai bước vào làm trái tim mấy đứa con gái trong lớp nhũn ra. Cậu ngớ người còn chàng trai trên kia nhìn dáo dác một hồi mắt dừng ánh mắt tại chỗ cậu, í ới:
- Anh Jungkook!
Hành động hồn nhiên của nó làm bao ánh mắt quay xuống dồm cậu. Chàng trai kia lại cất tiếng:
- Xin chào mọi người, mình là Park Jimin.
Sao màn giới thiệu ngắn gọn, Jimin chạy một mạch xuống bàn của cậu, hỏi:
- Em ngồi đây được không?
Cô giáo nhẹ nhàng nói:
- Một bàn chỉ hai người thôi em.
Jimin thất vọng nhìn cậu, biết vậy Haeyoung biết ý liền nhường chỗ cho Jimin và xuống ngồi với Dara. Cậu với Jimin cảm kích Haeyoung quá trời, nhất là cậu, vì nếu không được ngồi đó Jimin không biết sẽ gây nên đại họa gì.
------🔔🕭🔔🕭🔔🕭🔔------
Chuông ra chơi vừa dứt vài phút, là hắn và Hoseok đã có mặt ở trước cửa lớp rồi. Jimin và cậu kéo theo Haeyoung đi cùng, Dara cũng đòi đi theo. Năm phút sau, cả bọn đã ở ngoài căng tin
- Sao hôm nay nhiều người đẹp quá vậy, bạn của Voi Con có khác, đáng yêu quá!
Hoseok với khuôn mặt dê như chưa từng được dê nhìn Dara và Haeyoung làm Dara đỏ mặt, còn Haeyoung tặng cho gã cái nhìn tóc lửa.
- Này anh háo sắc quá, vừa vừa thôi chứ.
- Đúng vậy, khuôn mặt anh bây giờ cứ như mèo thấy mỡ.
Không chịu nỗi, cậu và Jimin lên tiếng chì chiết Hoseok. Hoseok tỏ vẻ ấm ức quay sang hắn, hắn thản nhiên nói:
- Họ nói đúng mà.
Chiều hôm ấy, Hoseok và Jimin tay xách nách mang đem cả đống đồ qua hắn ở đậu.
- Hello, chúng tôi tới rồi đây.
Hắn nhìn đống hành lý, nhăn mặt hỏi:
- Định ở bao lâu?
- Tới khi tốt nghiệp. - Cả hai đồng thanh.
- Không được! - Giọng hắn cứng như đá cuội. Hai kẻ kia quay sang nhìn cậu với ánh mắt cầu cứu, cậu cười dàn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Thôi, có gì tính sau, mau cất đồ đạc lên phòng đi.
- Hoan hô. Kookie là nhứt hộp mứt.
Hắn liếc cậu làm mồ hôi trên trán cậu túa ra.
----------------
Hôm ấy, không hiểu sau khi ăn cơm tối một tiếng thì Hoseok và hắn đi đâu. Cậu và Jimin ngồi tám đủ thứ chuyện trên đời dưới đất tới gần mười giờ mà bọn hắn vẫn chưa về.
- Anh ơi, em buồn ngủ quá. Em đi ngủ trước nha! - Mắt nhắm mắt mở, Jimin chào cậu rồi về phòng ngủ.
Jimin đi rồi, ngồi trong phòng một mình cậu lại lo lắng, dạo này đầu cậu hay đau, dường như sắp nhớ ra gì đó. Không hiểu hôm nay tại sao từ khi hắn ra khỏi nhà lòng cậu cứ bất an, thấp thỏm. Cậu vừa cầm điện thoại gọi cho hắn thì một tin nhắn hiện lên trên màn hình, là một tin nhắn từ số lạ khiến cậu hơi ngạc nhiên nhưng khi xem xong, cậu vứt điện thoại xuống giường, lấy vội cái áo len mỏng chạy xuống nhà, nét mặt trắng bệch. "Giờ đã trễ, người làm đều đi ngủ, vệ sĩ thì đang ở đâu đó quanh nhà, sao mà tìm đây?" Ngẫm nghĩ chừng ba giây, cậu chạy ra cửa, xỏ dép ra ngoài.
- Học viện Bighit! - Nói với người lái taxi xong, cậu ngồi sau nôn nóng, hai tay run rẩy đan vào nhau.
Khi cậu đến Học viện Bighit, cổng trường không mở khiến cậu nghi ngại, nhưng cậu chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều. Cậu nhanh mắt nhìn thấy bức tường bên hông có nhiều hõm nhỏ, cố hết sức cậu leo tường vào trường. Sạ mười lăm phút vất vả, cậu đã chinh phục được bức tường kiên cố. Vào được trường, cậu mới sực nhớ quên chưa hơi địa điểm cụ thể, thế là cậu vừa hổn hển vừa chạy thục mạng, mặt không còn chút thần sắc.
Cậu chạy không nghỉ quanh các khu vực trong trường, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Cậu tìm kiếm từ khuôn viên rộng tới những nơi nhỏ hơn như các phòng học. Cuối cùng, cậu chạy tới hồ bơi (địa điểm muôn thuở). Đứng lại thở vài giây, khi nhấc bước định chạy tiếp thì cậu trượt chân tơi xuống hồ bơi, dù cố vùng vẫy nhưng vô ích, làm nước lạnh băng nuốt chửng cả người cậu.
-----------tbc-----------
Á.... có biến.... chắc chắn không thể nào đơn giản là trượt chân được....
Tội nghiệo con thỏ nhà tui...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro