Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười một giờ đêm, hắn và Hoseok mới về đến nhà. Vừa đẩy cửa bước vào, Hoseok rên rỉ:
- Ôi, mệt chết đi được.
Hắn liếc nhìn làm tên kia im bặt và đi về phòng. Hoseok về phòng, hắn cũng lên lầu. Đứng trước cửa phòng cậu, trên tay cầm một hộp kem sôcôla, hắn gõ cửa:
- Này, Chân Voi, anh về rồi!
Bên trong hoàn toàn im lìm. Khẽ mở cửa hắn bước vào, phòng trống trơn, đẩy nhẹ cửa nhà vệ sinh cũng không thấy cậu, hắn chau mày.
Sang phòng Jimin, hắn mở cửa nhìn vào, chỉ thấy Jimin đang ngủ say, hắn xuống nhà của cặp đôi quái vậtm Cứ như vậy hắn đi khắp nhà, càng lúc bước chân càng gấp gáp nhưng sau một hồi tìm kiếm, hắn đứng giữa phòng khách bắt đầu hơi mất bình tĩnh. Lấy điện thoại bấm số Chân Voi nhưng không ai nghe máy.
- Quản gia Lee! - Hắn gắt giọng.
Không ai trả lời, hết kiên nhẫn hắn cầm một cái ly trên bàn ném thật mạnh vào cửa ra vào, chuống báo động kêu inh ỏi. Vài phút sau, người làm, vệ sĩ, Hoseok với Jimin cũng hớt hải chạy xuống, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
- Kookie đâu?
Nọi người ngơ ngác nhìn nhau. Vẫn giọng điềm tĩnh, hắn ra lệnh:
- Tìm đi.
Mọi người túa ra đi tìm khắp nhàm Ở phòng khách Hoseok và Jimin lo lắng nhìn nhau, hắn vẫn ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh như không nhưng trái tim đã rơi xuống nơi nào rồi.
- Thưa thiếu gia, không thấy thấy cậu chủ đâu cả.
Đứng dậy, bước chân gấp gáp, hắn ra xe. Hoseok vội vã đuổi theo, phía sau là hai tên vệ sĩ.
-------- Dải phân cách đê --------
Cậu mở mắt thấy toàn thân lạnh buốt, ánh đèn mờ nhạt hắt vào, cậu thấy mình đang ở nhà vệ sinh nam. "Sao mình lại ở đây?", cậu nghĩ thầm rồi cố gắng nhấc thân mình gần như tê cứng đứng dậy để đậy cửa nhưng không được. Sợ hãi, cậu dùng hết sức mạnh còn lại đập mạnh cửa, giọng yếu ớt:
- Có ai không? Giúp tôi với.
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng. Ngồi xuống dựa vào tường, tay vòng qua ôm đầu gối, cậu mỉm cười nhẹ nhõm:
- Thì ra là bị lừa, không phải là thật.
Người ướt sũng, thân hình nhỏ bé run lên vì lạnh mặc dù cậu mặc một bộ pijama dài tay, chiếc áo len mỏng giờ cũng trở nên vô dụng. Cậu gục mặt xuống đầu gối thiếp đi. Bên ngoài cửa, một người lao công treo lên cửa tấm bảng "Đang sủa chữa".
------Lại là dải phân cách đê ------
Gần năm giờ sáng, hắn mệt mỏi quay về nhà trong ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn lên lầu vào phòng cậu. Nằm kế con voi bằng bông trên giường, đôi mắt nâu nhạt của hắn ánh lên nét buồn rầu. Đầu nặng trĩu, hắn thiếp đi vì mệt.

Ở trường học
Khi mở mắt, cơ thể cậu vẫn còn ẩm ướt, lạnh lẽo, ánh mắt mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao, lòng thầm nghĩ: "Gần sáng rồi, chắc sắp có người tìm ra mình." Cậu đưa tay xuống, tháo chiếc lắc chân ra. Lần đầu cậu quan sát kỹ, trên chiếc lắc mỏng có một con voi nhỏ, lật ra mặt sau cậu nhìn thấy hàng chữ"TH&JK", cậu mỉm cười.
------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------
Đến buổi chiều, cậu mất tích đã gần mười tiếng đồng hồ, hắn đi tìm khắp nơi nhưng đều vô vọng. Cả một ngày như vậy hắn lê chân về nhà, từ hôm qua tới giờ hắn không nói chuyện với ai cũng không ăn gì, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng đôi mắt lộ rõ nét căng thẳng. Đóng cửa phòng, hắn như phát điên, tay nắm chặt, khuôn mặt bắt đầu đanh lại. Trái tim cứ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cứ dồn dập liên hồi. Hắn vẫn nằm cạnh con voi của cậu, mắt hơi cay, hắn lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Tối, tiếng điện thoại rung làm hắn giật mình, hắn ngạc nhiên khi mở máy. Khẽ nhíu mày hắn tìm xung quanh, lật con voi ra hắn thấy điện thoại cậu đang sáng đèn. Haeyoung nhắn tin cho cậu. "Kookie, sao sáng nay bạn và Jimin không tới lớp, mọi chuyện ổn cả chứ?"
Hắn thở dài đaktw điện thoại lên bàn đi ra cửa. Như chợt nhớ ra điều gì hắn quay lại cầm điện thoại của cậu, sau vài giây hắn chạy ra ngoài. "Jungkook mau tới trường đi, Taehyung chết mất!" - tin nhắn đến từ số lạ.
Hơn nửa tiếng sau, hắn cũng Hoseok và một số vệ sĩ chạy khắp nơi trong trường, lòng hắn như lửa đốt. Sau hơn một tiếng tìm kiếm không có kết quả, hắn ngồi xuống tuyệt vọng.
- Về thôi! - Hoseok vỗ vai hắn. Hắn không nói gì, đứng dậy tiếp tục tìm kiếm. Khi đi ngang nhà vệ sinh nam thấy bảng "Đang sửa chữa", không chần chừ hắn tiến tới mở cửa. Cửa không mở được càng làm hắn nôn nóng.
Rầm! Cánh của bật mở nhìn vào trong hắn thấy một người đang ngồi bó gối trong góc tường, đầu hắn nóng lên. Cậu mở mắt thấy bóng người quen thuộc cậu mỉm cười:
- Anh tới rồi, sao trễ vậy?
Hắn thở phào nhẹ nhỏm, tới gần xoa đầu cậu, cười dịu dàng nói:
- Xin lỗi để em phải chờ!
Nhẹ nhàng như nâng một mảnh pha lê dễ vỡ, hắn bế cậu lên, khẽ nói:
- chúng ta về nhà thôi.
Trong tay hắn cậu ngủ như một đứa trẻ.
------ Dải phân cách khi đứa trẻ về nhà------
Gần mười giờ đêm, hắn lo lắng nhìn bác sĩ.
- Sao rồi?
- Cậu Jeon bị sốt cao lắm, một phần cid phải chịu lạnh quá lâu, lại gần một ngày không ăn uống gì nên bị kiệt sức, hơn nữa không biết đã làm gì mà trên tay xây xước nhiều quá.
Jimin lo lắng:
- Vậy khi nào anh ấy mới tỉnh?
- Không cần quá lo, bây giờ cậu ấy cần nghĩ ngơi, khi nào bớt sốt là sẽ tỉnh thôi. Nhưng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều cho lại sức.
Khi mọi người đã đi hết, hắn ngồi bên giường nhìn nét mặt nhợt nhạt của cậu mà thấy lòng thắt lại. Hắn mở to mắt nhìn vào lòng bàn tay cậu đang cầm thứ gì đó lấp lánh, nhẹ mở lòng bàn tay cậu kéo ra một cái lắc nhỏm. "Chắc em đợi anh lâu lắm." Khẽ vén chăn dưới chân cậu, hắn đeo cái lắc vào cổ chân. Ngoài cửa, một tên vệ sĩ đã chờ sẵn:
- Thưa cậu, số điện thoại đó là sim rác, không tra được người dùng.
Mặt hắn ánh lên tia nhùn giận dữ:
- Tiếp tục tìm!
------tbc------
Dám đụng tới Thỏ.... Tae đao không tha đâu.....
P/S: Đọc xong nhớ vâu tề cho chui nha.... Cảm ơn nhiều. Có gì sai sót nhớ bở qua cho. ⬇⬇⬇⬇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro