Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này cũng dành tặng cho HaeHyuk_TaeKook. Cảm ơn bạn đã vâu tề + theo dõi fic này suốt thời gian qua.
Yêu nhiều😙😙😙😙
-----------------------------------------------------------------------
Buổi tối, khi hắn về nhà là đã gần mười giờ đêm. Hắn gõ cửa và vào phong sau khi được cậu cho phép.
- Cho em nè, Voi.
Cậu trề môi, tay nhận lấy hộp kem từ hắn.
- Đã nói đừng kêu em là Voi nữa mà.
Hắn ngồi bên giường nhìn cậu xơi hộp kem ngon lành. Vừa ăn cậu vừa hỏi:
- Hai hôm nay anh cứ đi đâu vậy?
- Công việc!
Cậu thấy không nên xen vào chuyện của hắn nên không hỏi nữa. Thấy cậu trầm ngâm, hắn nhích lại gần:
- Cho miếng.
Thấy hắn "xin ăn", cậu cũng rộng lượng chìa hộp kem ra. Mặt hắn lãnh đạm khong thèn cầm lấy mà miệng há ra.
- Đút.
- Không.
Hắn đòi ăn kem nhưng không tự đút, cứ như vậy, hắn và cậu đẩy đi đẩy lại hộp kem, trong năm phút. Cuối cùng thì cậu đã chịu thua.
- Sao anh ham ăn vậy, đút muỗng nào hết muỗng đó nếu muốn ăn sao không mua hai hộp? Định giành ăn với em hả?
- Không thích! Thích ăn chung!
Cạu biết nói gì cũng không được bèn đút
cho hắn muỗng cuối cũng, ngậm ngụi nói:
- Mốt nhớ mua hộp bự hơn!
-------------------------------------
Chiều hôm sau, sai khi uống thuốc xong cậu chán nản nằm trên giường. Nghĩ tới đo cậu càng tức, cậu đã như vậy mà mấy ngày nay hắn cứ đi đâu, không chịu ở nhà chơi với cậu. Cậu đang suy nghĩ lan man thì không biết hắn từ đâu xuất hiện.
- Sao không gõ cửa? Anh muốn dùng bộ mặt đó hù chết người ta sao?
- Chứ bình thường em có bao giờ gõ cửa đâu. - Vừa nói hắn vừa lấy cái áo khoác ra khoác lên người cậu rồi nhấc bổng cậu lên.
- Anh làm gì vậy?
- Ra ngoài!
- Từ từ làm gì như chạy nạn vậy,;để thay đồ đã chứ.
- Không cần!
Vậy là cậu mặc một bộ pijama, dưới chân cũng không có dép hay giày gì cả, ngồi trên xe hắn. Tức sôi gan nên cậu không thèm nhìn hắn suốt quãng đường.
- Tới rồi!
Thấy cậu không trả lời, hắn bước xuống mở cửa xe bế cậu ra ngoài.
- Em có bị bại liệt đâu mà anh cứ như vậy?
Hắn không thèm quan tâm cứ đưa cậu đi, cậu nhận ra đây là cái bờ hồ hôm bữa. Không hiểu tên vệ sĩ đã đóng quân ở đó tự khi nào, bên cạnh là một chiếc xe đạp.
- Không lẽ nhờ ông chú mặc vest này chở mình đi dạo?
Đang nghĩ thì hắn đặt cậu ngồi lên yên sau, vẻ mặt căng thẳng hắn ngồi lên yên xe với sự ngạc nhiên của cậu.
- Ngồi im đó, siêu quậy!
Nói xong hắn từ từ đạp xe. Khỏi nói cũng biết cậu bất ngờ và lo sợ như thế nào.
- Nè, được không đó?
Hắn gật nhẹ:
- Trật tự!
Một lúc sau.
- Đã quá, anh siêu thiệt đó nha! - Ngồi sau xe, cậu nịnh bợ hết lời làm hắn thấy mát dạ lắm, hắn cười thầm trong bụng. "Ha ha, thành công. Không uổng công mấy ngày nay nai lưng ra chở cái tên bự con đó (vệ sĩ)." Phía sau, cậu im lặng làm hắn tò mò:
- Nè, sao vậy? Sung sướng quá bất tỉnh luôn rồi hả?
- Không!
- Chứ sao?
- Cảm động.
Tim hắn như bị ai đặt thuốc nổ cứ như muốn phá nát lồng ngực khi từ phía sau cậu nhẹ nhàng ngả đầu vào lưng hắn. Những cơn gió đưa một hương thơm thoảng qua mặt hồ.
Tôi hôm đó, cậu ngủ ngon lành, đâu biết có người đang thao thức.
-------------------------------------
Được đi học trở lại, cậu vui lắm, dậy chuẩn bị từ sớm. Rồi cậu, hắn, Hoseok và Jimin cùng nhau tới trường.
Giờ giải lao, cả bọn ra căng tin ngồi bàn chuyện đi chơi rất sôi nổi, nhất là cậu.
Haeyoung rất chu đáo:
- Chúng ta sẽ đi vào dịp lễ, lúc đó được nghỉ ba ngày, xế chiều đi thì gần tối sẽ tới nơi.
- Được được đó, phải mang theo thật nhiều đồ ăn và bánh kẹo.
Cậu hứng khởi góp ý nhưng nhanh chóng bị hắn chặn họng:
- Làm gì?
Cậu nhăn mặt liếc hắn:
- Để ăn chứ làm gì!
- Anh có nói sẽ cho em đi sao?
Cả đám tròn mắt nhìn bộ mặt tỉnh như ruồi của hắn.
- Vậy là sao? - Cả đám đồng thanh.
- Sao trăng gì? Chuyến đi là sao, anh đâu có biết trước làm sao cho em đi.
Câu nói đó như thức tỉnh cậu. Cậu quên chưa báo cáo với hắn. Nhanh chóng cậu dùng thái độ của người biết lỗi, cười hì hì:
- Không phải đâu, em chỉ muốn...
- Muốn gì?
- Muốn tạo bất ngờ cho anh!
- Xạo sự.
- Thật mà. Không khí trong lành rất hợp cho những người... những thiên tài đẹp trai như anh.
- Ngụy biện!
- Thật đó, năn nỉ mà, cho em đi đi, nha.
Cậu níu níu lay lay hắn mà mặt hắn vẵn khó đăm đăm. Cậu nhìn qua chủ xị là Haeyoung cầu cứu. Haeyoung nuốt nước bọt cái "ực", nhìn hắn cười cười.
- À, không khí ở đó rất tốt cho Kookie, anh đi cũng sẵn tiện canh chừng cho cậu ấy bớt quậy phá.
- Đúng đó, năn nỉ mà.
Không thèm mềm lòng trước cặp mắt long lanh của cậu hắn tay chống đầu, nghiêng mặt, miệng nhếch mép cười gian:
- Cho em đi anh được gì?
Cậu chưng hửng, hôm nay hắn ngã giá với cậu nữa chứ. Jimin đỡ lời cho cậu:
- Vậy anh muốn gì? Chỉ cần anh cho anh ấy đi, anh muốn gì anh ấy cũng làm. Ok?
Trong khi cậu trợn mắt ngạc nhiên thì hắn cười nửa miệng nhìn cậu rồi nhìn Jimin:
- Xong!
Hắn và Jimin bắt tay nhau xem như cuộc trao đổi đã hoàn tất, nhìn qua hắn xoa đầu cậu:
- Em được đi!
Mặt cậu thộn ra, chứng tỏ đương sự vẫn còn ngơ ngác khi thấy "cuộc đời" bị anh em nhà đó thỏa thuận nhanh lẹ quá. Cậu chỉ biết thở dài mong chờ ở lòng từ bị của hắn.
--------tbc---------
Nhớ vâu tề và comment nhé....
Yêu nhiều😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro