Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----------------------------------------------

Lúc tan học ra về
- Mọi người ra xe trước đi, em sẽ ra ngay.
Cậu nói vọng lại chỗ ba người cùng nhà rồi chạy một mạch đi luôn.
- Ui, thoải mái quá!
Từ nhà vệ sinh đi ra, cậu có cảm giác ai đó đang rình cậu. Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
- Kookie!
Cậu ngạc nhiên khi quay lại thấy một người con trai trạc tuổi Taehyung, nét mặt vui mừng nhùn cậu. Chưa hết ngỗ ngàng, người đó nắm hai tay cậu:
- Kookie, anh tìm em mãi, sao em không liên lạc với anh?
Cậu không hiểu tên này đang nói gì. Còn người kia vui mừng quá, cứ hỏi đủ thứ:
- Kookie, biết em gặp tai nạn anh lo lắm, tìm em mãi mới biết em đã chuyển trường tới đây. Khó khăn lắm anh mới xin vô đây học được, chỉ muốn gặp em mà mấy bữa rồi tìm cả trường vẫn không thấy, anh cứ tưởng không gặp được em nữa.
- Mấy hôm trước tôi bị bệnh nên nghỉ
- Vậy hả? Em không khỏe sao?
Dường như thấy có điều bất thường, người kia siết chặt tay cậu.
- Em sao vậy Kookie, anh là Yoongi đây mà! Em không nhận ra anh sao? Sao em không về nhà?
- Yoongi... Nhà... Nhà hả?
- Em sao vậy? Ba mẹ em mất tích, không biết công ty của gia đình em sao rồi, em mau về giải quyết đi, nào, anh đưa em về. - cậu còn chưa hiểu gì thì Yoongi đã kéo tay cậu đi.
- Khoan... khoan...
- Bỏ tay "vợ" tôi ra!
Yoongi quay lại thì thấy một tên con trai dằn tay cậu ra khỏi tay Yoongi rồi kéo về phía mình.
- Taehyung?
Cậu vẫn còn ngơ ngác như con tê giác thì hai tên kia bắt đầu "tuyên chiến".
- Yoongi, cậu làm gì lôi kéo "vợ"tôi vậy?
- Taehyung? Sao anh lại ở đây?
Yoongi hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Taehyung nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
- À, đây là học viện Bighit mà, tại sao tôi lại quên nhỉ?
Đứng giữa nhìn hai người cười cười nói nói mà mắt thì nhùn nhau tóe lửa, cậu lên tiếng:
- Anh Yoongi, xin lỗi nhưng tôi không biết có quen anh khồn nữa.
- Em đang nói gì vậy, Kookie?
- Xin lỗi không nhớ ra anh vì sau tai nạn đó tôi không còn nhớ gì nữa, tôi mất trí nhớ! - Cậu tỏ vẻ áy náy.
- Mất trí nhớ? Sao lại như vậy? Em không thể quên, không thể mất trí nhớ đượcm Kookie, anh là Min Yoongi, em nhớ lại đi.
- Xin lỗi nhưng...
- Không! Sao em có thể quên anh? Bao nhiểu kỷ niệm đẹp em không nhớ sao? Kookie, sao em có thể quên anh, quên...
Hắn hết kiên nhẫn vòng tay qua vai cậu ôm sát vào người, mặt vẫn thản nhiên:
- Đủ rồi, Yoongi cậu không thấy sao? Cậu đang làm Kookie khó xử đó, Kookie không còn nhớ gì hết, tốt nhất cậu nên về đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Yoongi tức giận:
- Chúng tôi? Kookie không lẽ em...
- Đúng, cậu ấy là hôn thê của tôi!
- Tôi không hỏi anh! Kookie, em trả lời đi có đúng là em đã đồng ý không?
Bây giờ cậu thực sự không hiểu, người này là sao, có quan hệ gì với cậu? Sao anh ta lại kích động như vậy? Thấy cậu im lặng, hắn siết chặt vai cậu:
- Kookie, em nói cho cậu ấy biết đi!
- Tôi là "vợ" chưa cưới của Taehyung thật mà, anh đừng hung dữ với anh ấy như vậy!
- Nói dối! Em không thể đồng ý nhanh như vậy.
- Yoongi, chính cậu đã nghe rồi đó, đừng lôi thôi nữa, tôi không đủ kiên nhẫn đâu, cậu về đi.
Nói rồi hắn kéo theo cậu quay người đi để lại Yoongi với khuôn mặt tuyệt vọng khuỵu xuống:
- Mình thua rồi sao?
Từ xa một cặp mắt nãy giờ đã chứng kiến "vở kịch" từ đầu tới cuôiq.
Trên xe, khuôn mặt hắn đắc thắng nhìn cậu:
- Em sao vậy? Nãy giờ không nói gì?
- Người đó là gì với em vậy? Hình như anh cũng biết anh ta?
- Em hỏi làm gì? Quan tâm tới hắn sao?
- Có một chút, vì em không gì nên...
- Một người bạn thôi!
Hắn ngắt lời cậu, nhưng hình như sau khi gặp Yoongi, cậu bắt đầu có nhiều câu hỏi về cuộc sống của cậu trước đây.
- Em có thân với Yoongi không? Sao anh ta có thái độ như vậy?
- Không thân thiết gì hết, cậu ta chỉ là bạn bình thường, em quên cậu ta đi.
- Vậy em vẫn có nhà đúng không? Sao anh không đưa em về nhà? Còn công ty nhà em?
-  Sao hôm nay em hỏi nhiều vậy? Em không cần lo những chuyện đó.
- Anh thật gia trưởng, sao việc gì cũng giấu em?
- Cái gì?
- Hay anh làm gì sai sợ em biết? Muôna biết về cuốc sống của mình có gì sai?
- Nghe lời anh được không?
- Không. Không được! Anh có biết cảm giác đầu óc trống rỗng là thế nào không, còn anh tìi không chịu kể gì cho em nghe.
- Không phải chỉ cần anh là đủ sao? Bạn bè em có thể tìm người khác mà, như bây giờ không phải tốt sao? Em có Jimin, Hoseok, còn Haeyoung, Dara và...
- Thôi đi, nếu anh không muốn nói thì thôi. Anh thật ích kỷ.
--------------------------------------
TBC
🌱🌱🌱🌱
Đường Ca đã xuất hiện 🙌🙌🙌🙌
(mà anh không phải người xấu đâu nhé)
Người xấu là một người rất...... xấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro