Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------------------------------------
Về tới nhà, cậu đi thẳng vào không thèm chào hỏi ai, lên lầu đóng sầm cửa. Hoseok và Jimin tò mò:

- Sao? Sao vậy? Cãi nhau à?

Hắn không đáp, một cánh cửa nữa đặp mạnh trên lầu (Các anh có vẻ thích đập cửa, từ đầu tới bây giờ cứ tức là đập cửa, cửa nào chịu cho nổi)

Buổi tối, cậu nằm ôm con voi mà vẫn chưa hết giận. Cậu thất ghét hắn, muốn nghỉ chơi với hắn. Hắn thì nhốt mình trong phòng, đầu óc hỗn độn, tai văng vẵng tiếng cãi nhau của cậu lúc nãy.

Sau một thời gian suy nghĩ, trằn trọc, bất an, hắn đưa ra một quyết định vô cùng mất mặt là đi xin lỗi cậu.

Cộc... cộc...

Cộc... cộc... cộc...

Rầm... rầm... rầm...

- Đủ rồi! Muốn phá cửa luôn hả? Đi chỗ khác hết đi.

- Nhóc con, mau mở cửa cho chồng em, nếu không anh tự vào đó.

- Tùy anh!

Hắn xoay tay nắm cửa nhưng không được. "Hừ, dám chơi trò khóa trái cửa."
Bên trong cậu đắc ý vì hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.

Năm phút sau

" Sao im re vậy cà?" Tò mò, cậu bước thật nhẹ xuống giường tiến sát tới cửa, áp tai lên nghe ngóng. Sau năm phút nghe ngóng, cậu thất bại thở ra.

- Em to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!

Cậu giật thót tim khi tiếng hắn lạnh ngắt phía sau lưng. Quay lại cậu vô cùng thảng thốt khi thấy hắn đang ở ngoài cửa sổ phòng cậu. Cậu chỉ nhìn thấy nửa người trên của hắn, hai tay hắn đang vịn thành cửa và cầm theo một túi giấy.

- Sao anh có thể?

- Em định để anh đu ở đây mãi à? Anh sắp không chịu nổi rồi. Kéo anh lên!
Cậu hốt hoảng chạy tới nắm lấy hai tay hắn cố gắng kéo lên. Bao nhiêu giận hờn biến đâu mất, cậu còn tự trách mình sao hồi nãy không cho hắn vào. Đang ân hận thì cậu khựng lại. Thì ra hắn không mạo hiểm trèo tường lên mà ở dưới có một đống người đang giữ thang cho hắn. Mặt cậu tối lại vì bị lừa, cậu bực bội:

- Các người...

Cậu giận run lên, hất tay hắn leo lên giường trùm chăn kín hết người. Thấy tình hình chiến sự có vẻ căng thẳng, hắn trèo vào phòng tiến tới phía giường cậu.

- Nè, giận hả Chân Voi?

Trong chăn không có động tĩnh gì. Hắn mở túi giấy lấy ra hộp kem to hơn mọi bữa.

- Mở chăn ra, anh cho em kem!

Cậu vẫn im lặng. Thấy kế sách này không ổn, hắn kéo tấm chăn xuống khỏi đầu cậu nhưng vô ích, cậu giữ rất chặt. Sau mấy giây giằng co trong im lặng, hắn bất ngờ giật mạnh cái chăn. Khuông mặt giận dỗi của cậu xuất hiện.

Hắn xúc một thìa kem để gần miệng cậu, nói giọng nhỏ nhẹ mà như ra lệnh:

- Há miệng ra!

Và có lẽ tố chất nghe lời hắn có sẵn ở cậu, cậu ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút kem.

- Ngon không? - Hắn hỏi.

Cậu không đáp. Điều đó chứng minh cậu vẫn chưa bị hắn mua chuộc bởi mất thìa kem. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, hắn lây trong túi giấy ra thêm một vài bức ảnh nữa đưa cho cậu.

- Đây là...

- Đúng rồi, ba mẹ của em đó!

- Ba mẹ, thì ra khuôn mặt của họ cũng như em tưởng tượng.

- Ừ, mẹ em rất hiền và đảm đang. Em có khuôn mặt giống mẹ đó.

- Ba em là người như thế nào?

- Theo anh biết ba em là người đàn ông gương mẫu rất thương vợ con, em nhìn đi, đôi mắt em rất giống ba em đó.

- Ba mẹ đẹp quá.

Mắt cậu long lanh, bên trong như có một màm mưa đọng lại ở đó chỉ chờ cậu đồng ý sẽ đổ mưa trên mặt cậu bất cứ lúc nào. Hắn đưa tay lên gạt đi lớp nước ngấn trên mi trước khi nó kịp rơi xuống.

- Anh nói ba mẹ chỉ mất tích chứ chưa có gì chứng minh họ đã chết, anh có thể giúp em...

Biết cậu khó mở lời, hắn cắt ngang:

- Anh cho người đi tìm rồi, khi nào có tin họ sẽ báo cho chúng ta ngay.

- Em nghĩ em không thể ở đây mãi được.

Là một người tinh ý, hắn nói giọng chắc nịch:

- Em đừng lo, nhà của em ở Busan anh đã cho người chăm lo. Công ty và công việc kinh doanh của gia đình em, anh và ba mẹ anh đang giúp em quản lý.
Cậu vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn chu đáo như vậy, sắp xếp mọi chuyện cho cậu ổn thỏa. Cả ba mẹ hắn nữa, dù là có hôn ước nhưng họ cũng không cần làm vậy, họ tốt với gia đình cậu quá.

- Cám ơn anh, cả ba mẹ anh nữa!

- Há miệng!

Một thìa kem mang hơi lạnh ùa vào miệng cậu, hắn vẫn vậy, thái độ bất cần, điềm tĩnh, đôi mắt nâu kiên nghị làm cậu cứ nghĩ hắn lớn hơn cậu cả chục tuổi, chứ không phải một tuổi.

- Em không cần cảm ơn, ba mẹ chúng ta là bạn thân nên... - Cậu nhìn hắn như đang chờ một lời ngọt ngào phát ra từ hắn - nên mới chịu nhận một siêu quậy như em về làm "dâu"!

Cậu thất vọng tràn trề với câu nói độc địa của hắn.

Đang đinh nói thì cậu im lặng vì hắn đã đổi thái độ, ánh mắt kiên định bây giờ trở nên trống trải vô hạn:

- Anh sẽ sắp xếp tất cả, nên em chỉ cần ở đây, bên cạnh anh là được rồi.

Khẽ luồn tay vào tay hắn, bàn tay to lớn, ấm áp này luôn bên cạnh mỗi khi cậu cần. Hắn ngạc nhiên vì lần đầu cậu đối tốt với hắn như vậy, hắn khẽ mấp máy môi:

- Vậy em làm hôn thê của anh đi!

- Anh có bị bênh không?

- Bệnh gì?

- Bệnh ngốc!

Hắn chưng hửng, không ngờ cậu chơi chiêu gậy ông đập lưng ông. Hắn bình thản:

- Có, bệnh ngốc, bệnh ngốc thời kỳ cuối nên mới chấp nhận một người quậy phá như em làm "vợ".

Không ngờ hắn cao tay ấn như vậy, cậu nổi xung:

- Ai nói em là "vợ" anh, mới là hôn thê thôi!

- Duyệt, coi như em đồng ý chính thức trở thành "vợ" sắp cưới của anh.
Cậu hếch mũi:

- Đồ ngốc, thì trước giờ vẫn vậy còn gì!

Mặc kệ cậu nghĩ hắn ngốc hay lú lẫn, cậu đầu biết trong lòng hắn đang nở hoa, chính miệng cậu nói như vậy có nghĩa cậu đã có tình cảm với hắn, cậu không từ chối hôn sự này. Nhìn hắn vui vẻ, cậu không hiểu hắn vui cái gì nhưng chỉ cần thấy hắn vui như bây giờ là cậu đã yên tâm rồi.

Bất giác hắn cúi mặt xuống thật gần, tim cậu một lần nữa run lên, mặt ửng thêm sắc hồng. Cậu hơi khép mi. Môi hắn đã gần lắm rồi, cậu hồi hộp. "Làm sao? Làm sao bây giờ?"

Không cảm thấy gì, cậu mở mắt ra, bất chợt hắn vén tóc mái, hôn lên trán làm mặt cậu đỏ như cà chua chín. Hắn mỉm cười châm chọc:

- Sao vậy? Vẫm còn mơ tưởng tới việc anh hôn lên môi em à?

Cậu ngượng chín người. Hắn vuốt từng lọn tóc của cậu:

- "Vợ" à, em không cần tự dối lòng đâu.

- Nói cho mà biết, sau này muốn hôn em thì phải... phải...

- Phải sao?

- Phải xin phép trước!

Hắn cố nhịn cười, khuôn mặt bắt đầu ửng hồng, lại tiến sát gần cậu hắn nói giọng của Hoseok - giọng háo sắc:

- Vậy bây giờ anh hôn em nhé!

Hân đã tiến thật gần, giống như đang thử thách tim cậu vậy. Cậu nhắm chặt mắt. Hắn nhìn bộ dạng của cậu, mỉm cười, xoa đầu cậu.

- Thôi, cho em nợ!

Nói rồi hắn lại bàn học của cậu cầm chìa khóa mở cửa bước ra ngoài, tay giơ giơ chùm chìa khóa.

- Cái này anh tịch thu!

Cậu lơ ngơ như bò đội nơ lẩm bẩm :"Mình nợ anh ta sao?"

---------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱---------
TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro