Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ngày thứ tư trong ký ức toàn màu trắng của cậu tại ngôi nhà của hắn. Vốn là người lạc quan, hôm nay cậu cảm thấy tươi tỉnh hơn, khi mở tủ quần áo (trong tủ có rất nhiều quần áo nhưng có lẽ đều là do hắn chuẩn bị), cậu chú ý đến bộ đồng phục nơi đáy tủ.
- Đi học, muốn đi học quá!
Cậu lại chạy ra ngoài, lao thẳng sang phòng bên kia. "Hắn đang ngủ, sao tên này ngủ nhìn đẹp quá vậy không biết." Cậu nghĩ thầm. Cậu hơi đỏ mặt nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Dậy! Dậy mau lên đồ heo nướng, mau dậy đi học thôi, dậy!
Hắn nhíu mày, cảm thấy cái gì đó kéo kéo, giật giật làm hắn vô cùng khó chịu và khó ngủ. Hắn bực tức mở mắt ra , khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người.
- Dậy rồi à, làm gì ngủ như heo kêu hoài không chịu dậy, không định đi học sao?
Nghe giọng đầy sức sống của cậu, hắn khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh, nụ cười biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị, cậu có cảm giác bất an bèn cười trừ:
- Vậy, vậy ang ngủ tiếp cũng được. Tôi đi nha.
Hắn đâu dễ tha cho cậu, hắn bật dậy kéo cậu vào lòng, nghiêm giọng:
- Định trốn à, đồ nghịch ngợm?
- Đồ khó ưa, bỏ tôi ra.
- Không , sáng nào em cũng làm náo loạn cả nhà nên hôm nay phải chịu phạt.
- Bỏ ra, tôi có ý tốt gọi anh dậy, anh không cảm ơn thì thôi còn đòi phạt tôi là sao?
- Không, vẫn phải phạt.
Cậu cố vùng vẫy nhưng không thoát được, khuôn mặt hắn thì vẫn lạnh lùng một cách đáng ghét.
- Anh phạt em... dọn chuồng heo!
Cậu đứng hình không vùng vẫy nữa trong đầu hiện lên cảnh tượng đó."Chuồng heo sao?"
Từ phòng hắn bước ra, mặt cậu méo xệch rất khó coi khiến ai cũng phải "ngước nhìn".
- Chú à, chuồng heo ở đâu? - Cậu hỏi người làm vườn. Chắc câu hỏi của cậu kỳ dị dữ lắm nên khiến mặt của người kia biến hóa nhanh chóng từ cung kính sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiên sang ngạt thở vì phải nhịn cười.
- Thưa cậu, nhà chúng ta không nuôi heo cũng như không chứa chấp các loại súc vật dưới bất kỳ hình thức nào theo lệnh của thiếu gia.
- Không có heo, không có súc vật hả? - Cậu ngớ người, mặt nghệt ra vô cùng ngu ngơ.
- Vâng, không nuôi súc vật, chỉ nuôi hai con chó xù đáng yêu bà chủ tặng thiếu gia thôi.
"Heo bằng chó xù, chó xù bằng heo!" Một phép toán hiện trong đầu rồi cậu chọt ngộ ra. "Bị lừa!"
Cậu nghiến răng chạy ù vào phòng hắn. Lại một lần nữa giọng hét của cậu làm hắn không an giấc:
- Sao giọng em khỏe thế? Đã kêu đi dọn chuồng heo rồi mà sao còn...
Hắn chưa nói hết câu cậu đã nhào tới quấn chăn phủ lên đầu hắn, lấy gối đáng mạnh hết sức có thể, vừa đánh vừa hét:
- Đồ heo nướng đáng ghét, đồ khó ưa. Sao anh dám lừa một chàng trai dễ thương cả tin như tôi? Sao anh dám hành hạ hôn thê của mình như vậy? Sao anh...
Cậu la hét gì sau đó hắn không nghe rõ nữa, vì trong chăn hắn đang nổ đom đóm mắt bởi những cú đánh trời giabgs của cậu. Không vừa, hắn nhanh chống ôm lấy cậu kéo vào chăn, nhéo hai má cậu mà kéo ra như sợi dây thun làm cậu chảy nước mắt.
- Đồ ấu a, a ám nhàm ậy au? Ả a ây! (Đồ xấu xa, anh dám làm vậy sao? That ra ngay!)
Hắn càng nhéo mạnh hơn cho tới khi hai má cậu đỏ ửng hắn mới chịu dừng tay. Cả hai bung ra khỏi chăn, thở hổn hển.
Nhìn cậu xoa xoa mặt mà nước mắt lưng tròng, hắn cố nhịn cười:
- Em điên hay sao mà dám hành hạ chồng chưa cưới của mình tàn bạo như vậy?
Cậu quắc mắt nhìn hắn.
- Anh mới điên, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh ngược đãi bệnh nhân (cậu chỉ tay lên lớp băng trên đầu). Còn dám nhéo tôi như vậy, anh có biết hành động của anh là...
- Là gì?
- Là bạo lực gia đình đó, biết chưa?
- Ai kêu em gây sự!
- Ai kêu anh dám gạt tôi! Chuồng heo gì chứ, chỉ có chuồng chó thôi.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
- Thì chuồng chó, anh phạt em đi dọn chuồng chó em không cam tâm sao?
- Cái gì? - Mặt cậu đỏ lên vì tức - Khi nãy anh lừa tôi nói là chuồng heo bây giờ lại nói chuồng chó, anh ngang ngược vừa chứ!
- Anh có nói chuồng heo sao?
Cậu ngây người trước câu nói quá đỗi ngây thơ của hắn, hắn được thể nói tiếp:
- Hay em muốn don chuồng heo hơn nên  mới tức giận như vậy?
Hắn nói đúng, dù sao chơi với chó xù vẫn khoái hơn. Mặt cậu giãn ra nhưng vẫn nhìn hắn với ánh mắt hờn giận:
- Anh điên rồi!
Khuôn mặt đanh lại, hắn đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh, nói:
- Em sẽ được nhìn thấy anh nổi điên nếu không nghe lời.
Cậu thấy một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng vẫn nói cứng:
- Tại sao tôi phải...
Chưa đợi cậu nói hết lời, hắn nhấn từng từ:
- Chuồng-chó-hay-chuồng- heo?
Khi hắn quay lại, đã thấy cậu co giò chạy mất hút, còn một mình hắn lấy tay xoa đầu, miệng nở nụ cười hiếm khi xuất hiện. "Phải dùng biện pháp mạnh với em thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro