Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

Buổi sáng

Cậu mở mắt lười biếng vén chăn ra, đang định bước xuống thì hãi hùng nhận ra một điều: "Không phải phòng mình?"

Quay qua thấy hắn đang ngủ ngon lành, cậu phải dùng tay bịt miệng để ngăn tiếng la đang chừng thoát ra khỏi miệng. Nhìn hắn đang ngủ, trái tim cậu bỗng lỗi nhịp, khuôn mắt quá đẹp, quá cô độc. "Hắn cảm thấy cô độc cả khi ngủ sao?"

Cậu dùng một tay cởi nút áo hắn.

- Lại không kiềm chế được à?

Cậu giật bắn người bởi âm thanh phát ra từ "cái xác" đang nằm đó.

- Không cần giải thích!

Cậu thì muốn nổ con mắt, còn hắn cứ tỏ vẻ biết tuốt kéo cậu nằm lên ngực mình. Cậu đỏ mặt nằm im nghe tiếng đập trong lồng ngực hắn. Không chỉ hắn mà trái tim cậu cũng đang đập mất tự chủ đập liên hồi. Cậu sợ hắn nghe thấy liền phân bua:

- Em chỉ coi anh có bị thương không thôi chứ...

-Suỵt, em mất trật tự quá.

Không gian lại trở nên im ắng, tiếng thở của hắn đều đặn, một cảm giác yên bình ùa vào lòng hắn, từng ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của cậu.

Rè... Điện thoại rung phá tan khung cảnh lãng mạn, hắn với tay ra lấy cái điện thoại trên bàn, cậu cũng ngóc đầu dậy. Tự nhiên khung cảnh lãng mạn khi nãy được chỉnh sửa tí xíu lại trở thành cảnh dễ hiểu lầm. Cậu cảm thấy toàn thân cứng đơ không thể cử động được, hắn lợi dụng cơ hội luồn tay sau gáy kéo mặt cậu xuống gần hắn hơn, lại tới phần ưa thích của hắn.

- Anh hôn em nhé!

Đơ người, cậu nhìn vẻ đắc ý của hắn và bất lực khi càng ngày khoảng cach giữa hai khuôn mặt càng gần.

Rầm.

- Hyungie! Voi Con mất tích nữa.

Đang đoạn gay cấn, Hoseok kao vào một cách "lịch sự", cảnh tượng đáng ngờ trước mắt làm cả ba đứng "đĩa".

- Không biết gõ cửa à? - Hắn cằn nhằn.

Hoseok lấy lại phong độ, cười gian xảo:

- À, xin lỗi nhé, hai người tiếp tục đi. Nhanh nhanh nha đi học nữa đó.

Câu nói và ánh nhìn của Hoseok làm cậu điếng người. Vậy là chết damh cậu rồi còn gì! Hoseok đi rồi,hắn nhìn khuôn mặt thảm hại của cậu tỉnh bơ:

- Tiếp nhé!

- Tại anh hết đó! - Hét lên thật lớn rồi nhanh như sóc cậu phóng xuống giường lao ra cửa.

Rầm... Cánh cửa đổi diện đóng mạnh. Hắn úp mặt xuống gối cười rung cả vai.

Chuyện sau đó khỏi nói cũng biết. Hoseok không buông tha cho cậu từ lúc ăn sáng đến khi tới trường và từ trường về nhà.

- Voi Con coi vậy mà khỏe ghê .

- Nè, anh nói cái gì đó?

- Anh thấy em đè Taehyung ra giường mà.

- Anh đừng có mà nói bậy.

Cứ như vậy, nhờ cái loa Hoseok mà cả trường biết cậu đè hắn ra giường. Còn hắn không hùa theo cũng không phản bác,chỉ im ỉm.

- Taehyung, anh làm ơn nói một câu đi. - Cậu nài nỉ.

- Ừm, nói gì đây, cậu ta thấy hết rồi.

Cậu bịt tai chạy mất hút để Hoseok được dịp hả dạ. Cậu đứng đập đầu vô cái cây ở sau thư viện, không ngừng lẩm bẩm: "Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng vô ích."

- Em cũng mãnh liệt quá ha!

Một giọng nói khó nghe, làm cậu không mấy thiện cảm. "Thật xui xẻo, lại gặp tên này". Nhìn thấy "kẻ thù thư viện", cậu liền quay gót bỏ đi. Tên đó mỉm cười nói với theo:

- Hẹn gặp lại em tối nay.

Cậu không hiểu "kẻ thù" nói vậy là sao nhưng cậy cũng kệ, để lại phía sau ánh nhìn thích thú của người kia.

-----🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

Buổi chiều

Cộc... Cộc...

Cậu mở cửa phòng, thấy ngạc nhiên không phải vì hắn mà vì hai người đàn ông lạ mặt.

- Thưa cậu, chúng tôi sẽ giúp cậu.

- Giúp tôi?

Cậu nhìn qua hắn chờ đợi một lời giải thích:

- Tia nữa em sẽ đi sinh nhật với anh.

Vậy là hắn về phòng sau khi "bàn giao" cậu cho hai người kia.

Không biết họ làm trên mặt và tóc cậu mà khi xong xuôi cậu nhìn vào gương không biết là ai.

- Mình đây sao?

- Thưa cậu, đây là bộ vest mà thiếu gia chọn.

-----🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

Ba mươi phút sau

Từ trên phòng bước xuống, trông cậu lịch lảm như một chàng hoàng tử. Bộ vest trắng vừa làm tôn lên nét chửng chạc hiếm thấy thường ngày vừa làm tôn lên nước da trắng của cậu. Hoseok há hộc mồm.

- Oh my God! So beautiful!

- Anh đẹp quá à! - Jimin tròn mắt.

Nhìn sang hắn, cậu không ngờ ánh mắt hắn nhíu lại, hắn không hề khen cậu mà cứ nhìn cậu từ đầu tới chân, đúng vậy, hắn dừng ngay chân cậu, nói chính xác hơn là nhìn đôi dép trong nhà hình con thỏ con của cậu. Hắn có vẻ không hài lòng.

- Quản gia Lee!

Sau một phút ba mươi giây, quản gia hiện ra với một cái hộp trên tay. Trong hộp là một đôi giày da. Hắn tới gần, quỳ một chân xuống đất, kéo cậu ngồi xuống đùi hắn, mấy cô hầy trong nhà cười rúc rích làm cậu ngượng vô cùng.

- Em tự làm được mà.

Vẫn thái độ giả điếc, hắn mang giày vào chân cậu. Để cậu đứng dậy, hắn nhìn tổng thể lần cuối rồi kéo tay cậu:

- Đi!

-----🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

TBC

Nhớ vote nha m.n!!!! Yêu nhiều😙😙😙😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro