Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vườn sau
Cuối cùng cậu cũng có mặt tại "nhà" của hai con chó cưng, lòng thầm cảm ơn ông trời vì hắn không có sở thích nuôi heo hay thậm chí nuôi cọp mà là những con chó xinh xắn. Ý nghĩ chưa dứt thì lại một lần nữa cậu muốn bất tỉnh.
"Chó xù đâu sao?"
Trước mắt cậu là hai con chó xù. Xù thì có xù thật nhưng bự quá mức cho phép, hai con "cún" lông xù nhưng bự như con heo nái, lông phủ khắp người đang nằm đó
"Hắn cho chó ăn thịt bò hay thịt người mà phát triển dữ vậy nè trời?"
Nhìn hai con chó "nhỏ" mà lòng cậu dâng đầy thương cảm, không phải thương cho lũ chó bự quá mức mà là thương cho số phận của cậu. Lấy hết can đảm cậu tiến tới tháo hai sợi dây ra khỏi cây cột bên cạnh.
Hắn đang trong phòng khách, bỗng tiếng nhao nhao bắt đầu rộn lên rồi lớn dần. Tiếng của người hầu trong nhà, hắn hơi khó chịu khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng thì chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
"Không lẽ..."
Hắn đứng dậy đi thẳng ra vườn, trước mắt hắn là một khung cảnh nhộn nhịp bất thường. Hai con thú cưng của hắn đang chạy với tốc độ tên lửa, đầu đầy nơ, theo sau là vợ yêu của hắn. Hắn há hốc mồm nhìn hai tay cậu đang bị vướng chặt vào hai sợi dây xích chó, chân thì đang hoạt động hết công suất chạy theo hai con chó, miệng la inh ỏi:
- Cứu! Cứu với! Dừng lại đi! Anh chỉ muốn cột tóc cho mấy cưng thôi mà.
Cảnh hãi hùng chưa dừng lại ở đó, phía sau còn khủng khiếp hơn . Dẫn đầu là đám vệ sĩ, quản gia rồi người giúp việc, tất cả nhân lực trong nhà đều được tận dụng triệt để dể đuổi theo cậu, bọn họ không ngừng la ó:
- Cậu chủ, cậu chủ!
- Cậu chủ cẩn thận!
Trong khi đó, phía trước hai con chó không có dấu hiệu mệt mà chạy càng hăng hơn làm cậu phải ba chân bốn cẳng chạy theo, thấy thế đám người phía sau càng rượt theo ráo riết.
Nhìn cảnh tượng đó, chủ nhà là hắn không thể không nổi giận. Hắn như muốn nổ cái đầu vì cảnh náo loạn này nhưng hắn lại không thể không mỉm cười trước tình huống quá khủng khiếp do vợ yêu của hắn gây ra. Hắn móc túi lấy ra một cái kèn nhỏ, thổi một hơi khiến hai con chó quay đầu làm lũ người phía sau cũng rồng rắn chuyển hướng, tới trước mặt hắn hai con chó mới chịu dừng lại.
Mặt đám người hầu tái mét khi nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ của hắn. Còn khuôn mặt cậu càng thảm hại hơn, cậu cúi đầu tỏ vẻ ăn năn ghê gớm. Hắn xua tay, đám người phía sau tảm đi làm việc, không gian im lặng trở lại. Hắn khoanh tay nhìn cậu nghiêm khắc, cậu mếu máo:
- Thả tôi ra đi mà.
- Sao em cứ nghịch ngợm vậy, làm cả nhà nhộn cả lên thấy không!
- Thì tôi đâu có muốn. Mà tại anh hết, ai kêu bắt tôi dọn dẹp cho hai con chó quái vật đó làm chi.
Hắn trợn mắt vác cậu lên, rồi hắn ngồi xuống ghế đặt cậu nằm ngang đùi hắn.
- Anh làm cái gì vậy?
- Xin lỗi mau.
- Không, thả ra, thả ra.
- Không xin lỗi hả, cứng đầu nè...nè... - Sau chữ "nè", hắn dùng tay đéc vào mông cậu đau điếng. Cậu vẫy vùng nhưng vẫn không thoát được, hắn cũng hông vì vậy mà mềm lòng.
- Biết đau còn phá phách nữa không?
Thấy cậu không trả lời, hắn biết chiêu đánh đòn đã có tác dụng. Hắn nói tiếp:
- Sau này phải ngoan ngoãn nghe chưa?
- Không, không thèm nghe.
Hắn tiếp tục đánh cậu đen đét, cậu đau quá nước mắt tèm lem, mếu máo:
- Huhu, xin lỗi.
Hắn dừng lại cho cậu ngồi dậy, nghiêm mặt hỏi:
- Kookie, chừa chưa? Sau này còn nghịch không?
Hắn gọi cậu là Kookie khiến lòng cậu mềm ra sau trận đòn, cậu thút thít:
- Chừa
- Ngoan, em mau đi thay đồ sạch đi tí nữa bác sĩ sẽ đến tháo băng cho em. - Hắn mỉm cười lau nước mắt trên má cậu. Chỉ chờ có vậy, cậu nhanh chóng vọt lên lầu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tên Taehyung đáng ghét, hôn phu gì chứ, dã man dám "bức cung" mình, hãy đợi đấy.
- Lảm nhảm gì đó siêu quậy?
- Em đang đọc kinh hối lỗi đó mà.
Hắn vẫn nhìn cậu nghi hoặc còn cậu nhanh chân lỉnh lên phòng thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro