Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Sáng

- Tôi có mua thức ăn...

Hoseok bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu, nhìn sang thấy cậu đang ngủ say, Hoseok nhỏ tiếng hơn:

- Có mua thức ăn cho hai người đây.

- Cám ơn.

Hoseok hỏi:

- Tôi đang phân vân có nên nói cho hai bác biết không?

- Đừng nói, phiền phức lắm.

Nhỏ giọng hơn, hắn hỏi:

- Điều tra chưa?

- Rồi.

- Là hắn à?

- Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.

Cậu trở mình, mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. Biết cậu đã thức, Hoseok lại bắt đầu:

- Nè, em đi canh bênh nhân như vậy đó hả?

Như chợt nhớ ra, cậu bật dậy:

- Taehyung? Taehyung đâu?

- Đây chứ đâu.

Hắn thật sự bó tay với cậu, biết vậy cậu cười trừ.

- Em ngủ quên.

Hoseok không bỏ qua, tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt cậu, vẻ mặt đậm chất bác học:

- Nè, hình như em đâu có vòi?

- Tất nhiên, thì sao?

- Sao ngủ chảy "ke" ghê vậy?

Nghe Hoseok nói mà cậu tá hỏa:

- Thật hả?

- Thật.

Sau vài giây lo lắng, cậu tỉnh ngủ hẳn và biết mình bị lừa. Cậu tức tối đập vào đầu Hoseok.

- Đồ mặt ngựa đáng ghét, dám lừa tôi hả?

- Ui da, đau anh. - Hoseok đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn.

- Cậu đừng có mà chọc vợ tôi nữa đi, nhức cái đầu quá.

- Nghe chưa? - Cậu hí hửng nói.

Nhưng chưa kịp chọc lại Hoseok thì hắn đã cốc đầu cậu một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của cậu xuống.

- Em nữa, đi rửa mặt đi.

- Biết rồi.

Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng có giá trị hơn hẳn. Cả buổi hai tên kia không làm ồn ào như mọi ngày.

- Hyung~~~!

Cậu, Hoseok và hắn nhìn ra hướng tiếng gọi "Điêu Thuyền" kia thì thấy Jimin đang ùa vào như một cơn bão.

- Anh Taehyung, anh sao rồi, em lo cho anh lắm.

Theo sau là Haeyoung, Dara.

- Kookie, bạn ổn chứ? Nghe Jimin kể chuyện hôm qua mà mình lo cho bạn quá.

Haeyoung lo lắng nắm tay cậu, trong khi Dara cũng nhào tới bên hắn đứng cạnh Jimin.

- Mình đâu có sao đâu.

- Vậy sao? Vậy hôm qua có người mặt mày bơ phờ, người đầy máu, cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu.

Hoseok nhìn cậu đầy bụng ý, cậu vẫn ngơ ngác:

- Anh nói tôi hả?

Vẻ ngu ngơ như trái bơ của cậu đã phá tan tành ý đồ của Hoseok, tức tối Hoseok cười nham hiểm:

- Còn ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng.

Cậu mặt đỏ tía tai định cãi lại thì hắn nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.

- Gọt đi.

Suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của hắn có đủ thứ loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng mấy bà tám nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau làm hắn đau đầu.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

Buổi tối

- Thôi bọn mình về nhé, mai lại tới thăm hai người.

Chia tay mọi người, Haeyoung bước nhanh sang phía chiếc xe đang đỗ bên kia đường. Mở cửa bước vào trong xe, Haeyoung nhìn sang người cầm lái:

- Không sao rồi, cả hai người.

- Cảm ơn cô nhiều lắm!

-Ơn nghĩ gì, tôi đói rồi.

- Ừ, chúng ta đi ăn thôi.

-----🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro