Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-------

Lần này rút kinh nghiệm, hắn không vội vàng nhắm mắt nữa nhưng nhìn cậu không có vẻ gì là xí gạt hắn cả. Cậu cúi sát mặt hắn, mắt nhắm nghiền và... bụp.

Mắt hắn từ nãy giờ mở to không hề chớp và đang hồi gay cấn thì cậu lại gục mặt xuống vai hắn ngáy o o. Sau một lúc ngỡ ngàng, hắn bật cười:

- Cái cậu nhóc này!

Bế cậu vào xe, hắn ra lệnh:

- Về nhà!

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

- Thiếu gia? Sao cậu ở đây?

Hắn về nhà lúc này đã khiến nhiều người ngạc nhiên lắm rồi, đằng này trên tay còn "bồng bế" thêm cậu nữa.

Hoseok và Jimin cũng mắt tròn mắt dẹt.

- Anh ấy bị sao vậy anh?

- Cậu làm gì mà Voi Con bất tỉnh luôn vậy?

Hắn muốn thoát khỏi vòng vây tò mò nên nhanh chóng bế cậu lên lầu, chỉ nói ngắn gọn:

- Say rượu!

- Voi Con quậy dữ hen!

Mặc kệ Hoseok châm chọc phía sau, hắn nhanh chóng bế cậu lên phòng hắn.

Hôn nhẹ lên trán cậu, ánh mắt hắn dịu dàng:

- Ngủ ngoan nhé vợ ngốc!

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Trên ghế, một người ngồi đó ánh mắt đầy sát khí, thản nhiên nhìn đám tay chân đánh đập, hành hạ dã man ba người đàn ông.

- Muốn phản tổ chức à?

- Xin cậu, chúng tôi chỉ muốn rút ra thôi.

- Được, nếu sau đêm nay các người còn sống, ta sẽ cho phép.

Chỉ vậy thôi ba người kia tiếp tục chịu đựng những đau đớn xác thịt. Một tên tay châb bước tới gần hắn nói nhỏ gì đó vào tai, chỉ thấy hắn nhếch môi nham hiểm:

- Về rồi à. Vậy cho hắn nghỉ ngơi vài ngày đi, trong lúc đó tìm người này.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Buổi sáng

Cậu thấy mắt cay xè, đầu hới choáng váng, cố gắng mở mắt.

- Sao lại ở đây?

Gượng người ngồi dậy, cậu xuống giường lẩn thẩn về phòng làm vệ sinh cá nhân. Xuống nhà, Hoseok nhìn cậu đầy ẩn ý:

- Chào buổi sáng Voi Con! Hôm qua vui quá hen?

- Anh nói lảm nhảm cái gì vậy?

Cậu chau mày ngồi vào bàn ăn, để ý thấy ánh mắt mọi người trong nhà nhìn cậu lạ lắm. Jimin hỏi:

- Anh không nhớ gì sao?

- Nhớ gì?

Hoseok tỏ vẻ bí hiểm:

- À, không. Không có gì.

- Hôm nay mọi người sao vậy?

Cậu đảo mắt nhìn quanh nhưng không ai dám nhìn lại cậu trừ Hoseok đanh nhìn châm chọc. Một bàn tay từ phía sau xoa đầu cậu

- Dậy rồi à Chân Voi?

- Ừ.

Một giây. Hai giây. Ba giây.

- Hả? Sao anh lại ở nhà? Cậu như gặp ma bật dậy khỏi ghế. Khác với cậu, hắn điềm nhiên ngồi vào bàn ăn, nhâm nhi tách cà phê theo thói quen.

- Vậy là sao? Anh phải ở bệnh viện chứ!

- Anh xuất viện rồi!

- Khi nào?

- Tối qua.

- Bác sĩ cho anh về hả?

- Không .

- Vậy sao anh dám trốn viện?

- Em làm gì dữ vậy? Anh có thần kinh đâu mà phải đợi cho phép mới được về.

Hắn nhìn cậu, nở nụ cười hơi hơi gian.

- Với lại chính em nói muốn anh về nhà cùng em mà.

Cậu ngớ người, Hoseok được dịp cạnh khóe:

- Em thật sự không nhớ gì sao? Hôm qua em say rượu, Tae đưa em về.

- Có chuyện đó sao?

Cậu quay sang hắn ánh mắt cầu cứu, hắn thản nhiên vùi dập hy vọng của cậu:

- Đúng!

Hoseok lại giúp cậu:

- Hôm qua chắc em vui lắm? Em có làm gì Tae không vậy?

- Làm gì là làm gì? Anh đừng có nói bậy!

Hoseok đương nhiên không tin cậu, Tên này moi móc từ phía khác:

- Thật không Tae?

Bỗng nhiên nhờ cậu, hắn thành tâm điểm của mọi người. Lại một phát ngôn gây "shock" nữa, hắn khẳng định:

- Hôm qua em đè anh xuống, đòi.....

- Đi thôi!

Cậu bịt miệng hắn kéo đi mất, một câu nói trong sáng bị cậu cắt ngang làm mọi người trong nhà có suy nghĩ đen tối và sâu xa hơn. Cậu lôi hắn ra vườn.

- Anh định bôi bác em đó hả? Em mà lại đi đòi mấy chuyện đó hả?

- Chuyện đó là chuyện gì?

- Thù chuyện..... Vậy hồi nãy anh muốn nói gì?

Hắn đắc ý:

- Mà nói gì bây giờ không quan trọng nữa, mọi người ai cùng hiểu vậy rồi.

- Hả? Anh thật đáng ghét!

Cậu ấm ức lấy chân đá thật mạnh vào chân hắn.

- Em giỏi lắm, anh cho em biết tay.

Cậu nhanh chân chạy thiệt lẹ, hắn rượt theo cậu. Hắn rượt cậu chạy lòng vòng trong vườn, nhưng theo lẽ dĩ nhiên chân hắn dài hơn cũng đồng nghĩa việc hắn chạy nhanh hơn. Biết vậy cậu càng tăng tốc, nhưng xui xẻo làm sao, cậu vấp phải cái ống nước ngã chúi về phía trước.

- Cẩn thận kìa!

Cậu nhắm mắt lại chờ đợi cú tiếp đất, nhưng không như cậu nghĩ,mặt đất không cứng lắm mà còn biết thở.

- Ủa, kỳ vậy?

Mở mắt nhìn, thì ra cậu không đáp đất mà là hắn đưa người vào đỡ cho cậu. Tình thế quen thuộc này làm cậu sáng dạ hẳn, hình ảnh "đáng yêu" hôm qua lại hiện về. Bây giờ thì không cần ai nhắc cậu cũng nhớ, nhớ như in và mắc cỡ khủng khiếp.

- Á.....

Cậu la thất thanh rồi bỏ chạy mất, hắn không hiểu có vấn đề gì với đầu óc của cậu.

"Em ấy bị gì vậy?

Khỏi nói cũng đoán được cậu khổ sở như thế nào, lên phòng đóng sập cửa cậu bù lu bù loa trên giường:

- Trời ơi, sao lại như vậy? Jungkook, bản thân háo sắc lại không kiềm chế để ra nông nỗi như bây giờ, biết giấu mặt vào đâu đây?

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro