Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoon hào phóng tới đây
duyenkookie EunBi2504 TaehyungieKokie mytiennn

여러분!!! 너무사랑하고 고마워요~🙆🙆🙆
------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Cộc... Cộc...

- Ơ, em mà anh.

Nghe tiếng Jimin, cậu đau khổ ra mở cửa đón khách. Cửa vừa đóng, cậu ôm Jimin khóc như mưa.

- Chắc anh sống không nổi nữa, Minnie ơi.

Jimin nhịn cười trước hành động thái quá của cậu, liền an ủi:

- Có sao đâu, anh đừng nghĩ tới nữa mà.

- Nhưng nhất định Hoseok và mọi người trong nhà sẽ chọc anh. Nhất là Hoseok đó.

- Anh yên tâm, em sẽ kêu anh Hoseok không được chọc anh nữa.

- Thật nha!

- Thật, em sẽ "bảo kê" cho anh.

- Jimin! - Cậu làm mặt mèo con được sữa khiếm Jimin rùng mình.

- Không cần dùng bộ mặt đó với em đâu.

Nhờ cậu "bảo kê" của Jimin, cậu thấy an tâm đôi chút. Jimin nhìn cậu hớn hở:

- Anh biết sắp tới ngày gì không?

- Ngày gì?

- Một tuần nữa sinh nhật anh Taehyung.

- Hả? Vậy mà anh quên.

- Anh có nhớ gì đâu mà quên.

Cậu gãi đầu cuòi trừ.

-Ờ hen.

- Em cũng nghĩ anh không biết nên báo trước để anh chuẩn bị quà.

- Jimin. - Cậu lại làm bộ mặt cảm động.

- Đã nói đừng nhìn em như vậy mà, em về đó.

Jimin đi rồi, cậu lăn ra giường nằm đè lên con voi bằng bông, suy nghĩ: "Tặng gì đây? Cái gì hắn cũng có hết."

Sau một hồi "nghiên cứu, phân tích", cuối cùng một ý tưởng cũng vô tình đi ngang não cậu. Nghĩ là làm, cậu thay vội quần áo chạy bình bịch xuống nhà.

- Đi đâu đó Voi Con?

Cùng với tiếng Hoseok là cái nhìn thắc mắc của hắn.

-  Em đi mua đồ.

- Anh đi cùng em. - Hắn đứng dậy.

- Không cần, em muốn đi một mình thôi.

Trước ánh mắt ngờ vực của hắn và cái nhìn săm soi của Hoseok, cậu tìm cách chuồn lẹ.

- Thôi, em đi nhé!

- Thưa thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị.

- Thôi, không cần đâu ạ.

Cậu chạy một mạch ra cổng bỏ lại sự chu đáo của quản gia Lee. Hoseok "ngứa miệng" nhìn hắn châm chọc:

- Trong vài tiếng tới, cậu nên giữ điện thoại thật kỹ bên mình đi, mù đường như Voi Con thế nào chẳng bị lạc rồi gọi về nhà cầu cứu.

Hoseok tuy nói hơi quá nhưng cũng không xa sự thật là mấy, hiện giờ cậu đang lang thang ngoài phố.

- Hơ, sao không thấy cửa hàng hay trung tâm thương mại đâu vậy ta? Chắc phải hỏi đường.

- Kookie?

- Yoongi!

- Kookie, em làm gì một mình ngoài phố vậy?

- Em đi mua vài thứ nhưng không biết chỗ bán.

- Thành phố này lớn lắm, đi lung tung lạc đó. Để anh dẫn em nha.

Vị cứu tịn dẫn cậu đi mua những thứ mà cậu cần rồi còn dẫn cậu đi chơi, tham quan rất nhiều nơi. Còn cho cậu đi ăn, cậu vui lắm. Cậu đâu biết ở nhà có một tên cứ bất an, không rời mắt khỏi điện thoại chờ một cuộc gọi cầu cứu từ cậu.

Tới khi cậu nhớ ra thì mặt trời đã lặn, Yoongi đưa cậu về tận nhà.

- Tạm biệt. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.

- Không có gì, hôm nay anh vui lắm. Em vào nhà đi.

Tạm biệt cậu, Yoongi thấy trong lòng vui lắm. Không hiểu sao nhất định phải lấy điện thoại ra chia sẻ với một người.

- Cô rảnh không? Chúng ta đi cà phê đi, tôi có chuyện này vui lắm.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Cậu hí hứng vào nhà, không biết từ nãy giờ có một ánh mắt tức tối từ trong nhà nhìn ra. Là hắn. Hắn thấy trong lòng tức tối một cách khó hiểu, không muốn nhìn thấy nữa hắn vào phòng đóng sầm cửa lại, khóa chặt cửa.

- Thiếu phu nhân đã về.

- Vâng, chào mọi người, tôi về rồi đây.

Cậu vui vẻ chào hỏi mọi người trong nhà rồi lên lầu, vào phòng đóng cửa không bận tâm tới hắn ở phòng bên. Nằm trong phòng, hắn nghe tiếng cậu bình bịch chạy lên nhưng không như hắn nghĩ, cậu không xông vào phòng hắn mà về thẳng phòng mình, điều đó càng làm hắn điện tiếc.

- Đáng ghét, em nhớ đó Chân Voi.

Tối đó, hắn bực dọc trong người tới mức không ngủ được.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro