Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều
Ông bác sĩ già tháo băng trên đầu cậu, cười hài lòng:
- Vết thương hồi phục rất nhanh, cậu chỉ cần nghỉ ngơi thêm và để tinh thần
thoải mái vui vẻ như vậy sẽ tốt cho phần não bị chấn thương.
Cậu buột miệng hỏi nhỏ:
- Khi nào thì tôi có thể nhớ lại?
Ông bác sĩ bối rối nhìn nó, rồi quay sang phía hắn.
- Chuyện này thực sự rất khó nói, có thể một tuần, một tháng hoặc một năm...
- Vậy chỉ cần vui vẻ thì sẽ mau hồi phục đúng không ạ?
Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười kém tươi, vì cậu biết bác sĩ sẽ nói gì tiếp theo, nghĩa là có thể cả đời cậu cũng không thể lấy lại phần ký ức đã mất.
Buổi tối
Tù phòng làm việc đi ra, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng cậu.
- Ai vậy?
- Sao em chưa ngủ?
Hắn nhìn cậu có phần lo lắng. Cậu ngồi dậy, khuôn mặt đầy vẻ vang ơn:
- Bây giờ anh có thể kể những chuyện trước đây cho tôi biết không?
Hắn nhìn cậu, đôi mắt nâu vẫn lạnh lùng nhưng xen vào đó là tia khó hiểu, hắn cho cậu nằm xuống.
- Từ từ anh sẽ kể cho em nghe, ngủ đi, mai chúng ta sẽ đến trường.
Nói xong hắn đi ra thật nhanh.
Trong phòng còn lại một mình cậu thiêm thiếp, miệng lẩm bẩm "từ từ...".
Cậu đâu biết bên ngoài hắn đang dựa lưng vào tường ánh mắt giờ đây nặng trĩu, môi hắn mấp máy: "Xin lỗi, nhưng em phải là của tôi."
_____________________________

Không biết là mơ hay một phần ký ức sống dậy, cậu mơ màng thấy bóng người con trai cô độc đi phái trước, cậu rất muốn đuổi theo nhưng có một bàn tay khác giữ cậu lại, bóng dáng đó xa dần, cậu cố đuổi theo mà không được. Giật mình thoát khỏi ảo ảnh , cậu thầm nghĩ: "Là Taehyung sao?"
Cậu cũng không hiểu tại sao lại nghĩ tới hắn, nhưng cũng phải thôi, bây giờ ký ức duy nhất của cậu là hắn, là cuộc sống mấy ngày nay tại ngôi nhà này.
- Gọi tên anh làm gì? Không muốn đi học nữa sao?
Giọng nói lạnh lùng làm cậu giật mình quay về phía cửa, hắn đứng đó tự bao giờ, khuôn mặt đắc ý.
- Vợ à, em mơ thấy anh sao?
- Ai mà thèm mơ thấy đồ đáng ghét như anh chứ! - Cậu cãi lại, mặt hơi đỏ vì ngượng.
Hắn thôi trêu chọc, vẻ mặt nghiêm khắc:
- Có còn muốn tới trường không?
- Biết rồi khỏi nhắc, anh định đứng đó thay đồ cho tôi luôn hả?
Cậu tức tối, ánh mắt như muốn nhào tới cấu xé hắn. Như hiểu ánh mắt cậu, hắn đóng cửa bước xuống nhà.
Sau một hồi ngắm nghía trước gương, cậu hớn hở chạy xuống nhàm Cả hai cùng ăn sáng rồi đi học với sự "chia tay" của hai hàng người hầu. Trên xe, hắn nhìn nó hăm he:
- Tới trường mà nghịch ngợm sẽ biết tay anh.
- Biết rồi, nói hoài.
Cậu hậm hực quay sang phía khác. Hắn  mỉm cười, quên mất tên vệ sĩ phía trước đang nhìn hắn không chớp mắt. Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn gằn giọng:
- Tháng này không muốn lãnh lương hả?
Tên kia sợ hãi quay đầu.
Xuống xe cậu đi cùng hắn vào trường, mặt cậu tươi rói. Cậu muốn có bạn mới lắm, nhưng niềm vui không trọn vẹn khi cậu thấy nhiều người nhìn cậu và hắn với vẻ ngạc nhiên tò mò, đâu đó một vài trái tim "tan vỡ loảng xoảng".
Bỗng nhiên cậu đi xa hắn ra, miệng lẩm bẩm gì đó. Hắn càng tiến gần cậu hơn:
- Làm gì đó?
- Anh mau tránh ra đi, anh ăn ở sao mà cả trường ai cũng ghét anh vậy, đi gần quá tôi sợ người ta biết tôi quen anh. - Cậu xua tay.
Nghe cậu nói mà hắn tối mặt, đúng hơn hắn không ngờ cậu lại thốt lên được những lời như vậy. Hắn tiến đếm sát cậu hơn.
- Em có bị bệnh không?
Cậu thầm thì:
- Bệnh gì?
- Bênh ngốc.
Lúc này thi nó không thể thì thầm nữa
- Anh vô duyên, sao dám nói tôi ngốc chứ, vậy anh không biết thằng ngốc này là vị hôn thê của anh à?!
Chưa nói dứt câu cậu thấy nét mặt hắn thay đổi, không phải sợ cậu mà là ánh nhìn đắc thắng. Cậu hơi khó hiểu nhưng khi những lời thì thầm vang lên cậu mới biết mình bị hố.
- Trời, anh ấy có hôn thê sao?
- Nhìn cũng bình thường mà, có đẹp đẽ gì đâu.
- Sao anh Taehyung có hôn thê "cuồng tính" dữ vậy trời?
Một loạt lời bàn tán vang lên mà mục tiêu là hạ cậu xuống mức thấp nhất có thể. Hắn thích thứ nhìn cậu đỏ mặt tía tai, còn cậu bây giờ mới hiểu ra người bị không phải hắn mà là cậu.
- Đi thôi!
Câu mệnh lệnh của hắn lúc này hoàn toàn có hiệu lực đối với cậu. Trong lòng hắn đắc ý lắm. Dẫn cậu tới trước cửa lớp, hắn ra lệnh:
- Phải ngoan ngoãn, nghe chứ?
Cậu im lặng, hình như còn bị sốc bởi tình huống hồi nãy. Hắn gằn giọng:
- Nghe không?
Cậu ỉu xìu:
- Nghe rồi.
Chỉ đợi hắn quay lưng bỏ đi, cậu ủ rũ quay vào lớp. Vậy là kế hoạch kết thêm bạn của cậu hoàn toàn phá sản, cậu rủa thầm:
- Tất cả tại hắn.
- Tại ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro