Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay vui nên Yoon ra thêm 1 chương nữa cho các bạn - những người đang và đã xem MV Spring Day (봄날).

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Buổi sáng

- Á!!!!

Dưới phòng khách, cả hắn, Jimin và Hoseok không hiểu chuyện gì lại làm cậu kích động như vậy. Trên phòng cậu luống cuống:

- Đây mất rồi, chết rồi, không thể mất được!

- Em làm cái gì vậy?

Hắn đứng khoanh tay trước cửa phòng, nhìn cậu như "người điên" đang loay hoay lục tung phòng ốc để tìm thứ gì đó.

- Không có gì.

Trả lời ngắn gọn, cậu đóng sầm cửa lại trước mặt hắn.

- Không, không thể mất được. Mình nhớ mình để đây mà.

Cậu cứ loay hoay mãi cuối cùng dừng ngay cửa sổ phòng, cậu như chết lặng khi thấy cặp đôi quái vậy đang cấu xé một thứ rất giống với "sản phẩm" của cậu.

- Á! Mấy bé giết anh rồi!

Sau tiếng la hãi hùng, cậu phóng như bay ra nhà cặp đôi quái vật.

- Trả đây cho anh.

Con chó  to như vậy cứ ngậm chặt mõm không chịu thả ra, cậu kéo hết sức giằng lấy "sản phẩm" từ con chó.

- Không biết đâu, trả đây ngay!

Cuối cùng, cậu cũng lấy lại được vật phẩm nhưng có điều bây giờ nó đã trở thành đống bùi nhùi.

- Em làm gì mà giành giật cái nùi giẻ với tụi nó vậy?

- Không biết đâu... huhu.

Hắn không ngờ một cậu nói làm cậu tức nước vỡ bờ như vậy nên cũng hơi rối.

-Nè, em sao vậy? Nín đi. Anh mue cho em cái nùi giẻ khác.😂😂😂

Nhưng sự bồi thường của hắn càng làm cậy khóc to hơn. Hắn cuống cuồng lau nước mắt cho cậu.

- Sao? Không chịu hả? Em muốn sao?

- Hức, cặp đôi....

Hắn nhìn hai con chó ra lệnh:

- Bé Bỏng và Bé Nhỏ bị phạt vì làm Kookie khóc. Phạt không được ăn cơm và chải lông một ngày.

Hai con chó như hiểu hình phạt khủng khiếp dành cho mình nên buồn thiu.

- Vào thôi!

Hắn dắt cậu vào nhà. Thấy cậu mít ướt, Hoseok ghẹo:

- Ủa? Ngoài anh ra ai lại dám chọc Voi Con của chúng ta vậy?

Thấy cậu cứ "hic" maic và có nguy cơ "làm mưa" tiếp, hắn nhìn Hoseok đe dọa:

- Cậu làm ơn đừng có chọc vợ tôi nữa giùm đi.

Mặc kệ mọi người, cậu buồn bã lên phòng. Không đợi hắn vào, cậu đóng chặt cửa ở trong đó cả ngày không thèm đi học. Nhưng không phải cậu nằm trong phòng "làm mưa", mà hì hục làm lại quà cho hắn.

Buổi tối

Tại một ngôi nhà khác, không gian lạnh lẽo rất nhiều. Một người đeo tai nghe, tay nhịp nhẹ trên mặt bàn.

- Tới rồi à?

Đối diện là một người nam, dáng người cao ráo nhưng quần áo không được gọn gàng.

- Tìm tôi có chuyện gì?

- Ngồi đi, chúng ta bàn vài việc có lợi cho cậu.

Người thanh niên kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Giọng nói có pha chút ma mãnh tiếp tục:

- Kim Seokjin, nhìn cậu bây giờ khác quá.

- Vào vấn đề chính đi.

- Được. Tôi muốn thuê cậu bắt cóc người.

- Tại sao lại là tôi? Với cậu, mấy chuyện này quá dễ dàng mà.

- Vì chuyện này có liên quan tới người cậu hận tận xương tủy.

- Taehyung? - Seokjin thay đổi sắc mặt.

- Sao?

- Được, nhưng tôi không muốn bắt hắn, tôi muốn...

- Tôi biết cậy muốn gì. Nhưng chỉ cần cậu bắt được người này thì cậu làm gì, hắn cũng không phản kháng.

Một tấm ảnh chụp một người con trai mặc đồng phục được đặt lên bàn, kèm thoe một tai nghe nhỏ.

- Gì đây? - Seokjin cau mày.

- Cậu là do tôi thuê, cậu phải đeo cái này khi làm việc, tên kia tùy cậu nhưng người con trai này cậu phải hành động theo lệnh tôi.

Seokjin nhếch môi lấy hai thứ trên bàn đứng dậy đi ra, không quên tặng người còn lại một câu:

- Người như cậu không nên có điểm yếu. Nếu không sẽ có kết cục như tên kia thôi.

Cánh cửa lạnh lùng khép lại, đeo tai nghe, giọng nói rất nhỏ mấp máy trên môi:

- Nếu là điểm yếu của tôi thig ai động vào đều phải chết.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro