Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

호석아~ 생일축하해🎉🎉🎉🎉

Vì hôm nay là sanh nhật của Trông Hơi Sốc nên Yoon quyết định đăng sớm hơn dự định. Nhớ vote và comment nhé. Yêu nhiều.😘😘😘

Mai vẫn ra chương mới như thường nhé!

-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Hôm nay là sinh nhật hắn, vì món quà có trục trặc vào thời điểm cuối mà cậu đã phải làm việc cật lực. Hôm nay là hạn cuối rồi nhưng cậu vẫn đang lúi húi làm cho xong phần cuối.

Cộc... Cộc...

- Ai đó?

- Voi Con? Em làm gì vậy? Biết hôm nay là ngày gì không còn nằm trong đó? - Hoseok gọi cậu.

- Biết rồi, em xuống ngay.

Hoseok đi được một lúc thì cậu hoàn thành tác phẩm, nhìn tổng quát lại cậu chịu không nổi:

- Trời ơi, sao thấy ghê quá vậy nè trời?

Xuống nhà cậu thấy mọi người đều có mặt đông đủ.

- Em làm sao vậy? - Hắn nhìn cậu không khỏi tò mò.

- Không, không sao.

Jimin hí hửng lôi hộp quà giấu sau lưng chìa ra trước mặt hắn.

- Hyung! Em tặng cho anh nè.

- Ngày gì tự nhiên tặng quà?

- Trời ơi, sinh nhật anh cũng không nhớ hả?

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Đúng rồi. 고마와.

Hoseok cũng tặng cho hắn một hộp quà được gói cẩn thận. Cậu ngồi đó, nhìn hắn thấy trong lòng xót xa. Những năm trước sinh nhật hắn đều như vầy thôi sao? Tại sao tới ngày sinh của mình mà hắn cũng không nhớ nổi? Cậu thấy sự cô độc bao quanh con người hắn, điều đó luôn khiến cậu muốn dành cho hắn một sự ấm áp đặc biệt.

- Làm gì ngẩn người ra vậy, biết hôm nay sinh nhật anh không?

Thấy cậu ngồi thẫn thơ, hắn bẹo má cậu. Tay giơ giơ hau món quà.

- Biết, sao không.

- Tốt.

Hắn bỏ hộp quà xuống, chìa tay ra trước mặt cậu. Cậu gãi đầu cười trừ.

- Biết nhưng không có chuẩn bị quà.

- Cái gì? Em làm vợ như vậy đó hả?

Hoseok đổ thêm dầu vào lửa.

- Voi Con à, em tệ quá đi hà. Như vậy sao có thể làm vợ người ta chớ!

Jimin tặng cho Hoseok cái nhéo đau điếng.

- Anh làm ơn bớt nói giùm em. Ai nói Jungkook không có quà chứ! Anh ấy chuẩn bị cả tuần rồi đó.

- Mau lên, đưa cho anh.

Cậu đang ấp úng thì hắn cứ hối, cậu đành ủ rủ lê bước lên phòng lôi cái hộp cậu định giấu suốt đời ra.

- Có rồi kìa.

Hoseok hào hứng xen lẫn tò mò nhìn cậu từ trên lầu đi xuống, tay cầm cái hộp.

- Đưa anh coi!

- Cái gì đây?

Hắn chau mày nhìn một cái khăn len tơi tả.

- Cái... cái đó...

- Trời ơi, Voi Con em có bỏ nhầm quà vào không vậy?

- Em dám lấy nùi giẻ tặng anh hả?

Jimin rất muốn bênh vực cậu nhưng nhìn cái khăn len lỉa chỉa những sợi len, Jimin không nói được câu nào.

- Cái này khônh phait nùi giẻ, là... khăn em tự đan đó. Đáng lẽ rất đẹp nhưng cặp đôi quái vật nhai mất rồi.

Phải ngồi giải thích một hồi mọi người mới nhận ra tấm chân tình của cậu.

- Cũng không đến nỗi nào.

Hắn không trách cứ cậu nữa mà lấy cái "nùi giẻ" choàng lên cổ. Tuy không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng thấy ấm áp lắm, món quà tự tay người hắn yêu cất công làm tặng. Cái khăn đột nhiên đẹp hơn bao giờ hết, cảm giác hạnh phúc dâng trào.

- Sao không có bánh kem? - Cậu hỏi.

- Trước giờ Taehyung không tổ chức sinh nhật.

- Sao? Kỳ vậy?

Hắn ngồi đó không trả lời làm cậu càng cảm nhận rõ hơn sự cô độc trong cuộc sống của hắn. Cậy hớn hở.

- Vậy giờ em đi mua bánh nha.

- Không thích, em ở nhà đi.

- Nhưng em thích, phải thổi nến mới là ngày sinh nhật.

Cậy khônh đợi hắn nói tiếp, chạy ù lên phòng lấy áo khoác rồi hớn hở chạy xuống.

- Thưa thiếu phu nhân, xe chuẩn bị xong rồi.

- Dạ, cảm ơn bác.

Hắn cũng đứng dậy.

- Anh đi với em.

- Không, nhìn thấy trước bánh sinh nhật của mình khi ước, điều ước không thành hiện thực đâu.

Cậu cười rạng rỡ chạy ra xe. Trên xe cậu thấy rất vui và háo hức, cậu muốn xem khuôn mặt hắn khi thấy cái bánh sinh nhật đầu tiên trong đời, thấy hắn ước và tò mò không biết điều ước của hắn có cậu hay không.

Mải mê với nhưngc ý nghĩ tới khi vệ sĩ mở cửa xe, cậu mới biết đã tới tiệm bánh, cậu chọn một cái bánh bắt kem tỉ mỉ nhất, chiếc bánh dùng hai màu chủ đạo là xanh lá làm nổi bật màu kem trắng. Tính tiền xong, cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng.

- Cho hỏi ở đây có bán pháo hoa không?

- Không, nếu muốn cháu qua cửa hàng kế bên kia đường nhé.

Cảm ơn xong cậu chạy thẳng sang phía bên kia đường.

Két... Đúng lúc chiếc xe không biết ở đâu thắng gấp trước mặt cậu, một người thanh niên xuống xe lại gần cậu.

- Cậu là Jungkook?

Cậy chưa kịp trả lời thì một cái khăn đã bịt kín mũi và miệng cậu, thấy đầu óc bắt đầu mụ mị chỉ cảm giác người cậu đang bị nhấc lên khỏi mặt đất.

- Thiếu phu nhân!

Khi vệ sĩ của cậu phát hiện thì chiếc xe lạ đã chạy mất.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-------

TBC

Sắp có biến rồi mấy chế.

Mà có ai thấy Spring Day càng nghe càng ghiền không?😍😍😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro