Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

- Cậu làm gì mặt mày đăm đăm vậy?

Hoseok hỏi khi hắn cứ ngồi đó nhìn ra cổng, cậu đi được một lúc rồi, hắn thấy trong lòng không yên tâm tí nào. Chưa kịp trả lời thì điện thoại hắn rung lên.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân bị bắt rồi.

Ánh mắt hắn thay đổi làm Hoseok không hiểu.

- Sao vậy?

- Kookie bị bắt cóc rồi.

Đứng dậy, Hoseok nhìn hắn.

- Chúng ta đi tìm Voi Con chứ?

- Không phải tìm, người bắt Kookie nhất định có ý đồ vì vậy sẽ liên lạc với ta trước.

Hoseok thật sự ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của hắn.

-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----

Cậu thấy hơi chóng mặt, mình mẩy ê ẩm, mở mắt trước mắt cậu là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nếu không lầm đây là một căn nhà hoang. Vẫn không hiểu chuyện gì thì một giọng nói từ từ tiến lại gần cậu:

- Tỉnh rồi hả nhóc con?

Trước mặt cậu là một thanh niên hoàn toàn xa lạ.

- Anh bắt tôi làm gì?

Thấy cậu vẫn khá bình tĩnh, Seokjin cười gian trá:

- Thông minh quá. Nhưng yên tâm, em không phải đổi tượng của anh. Anh chỉ cần thằng chồng em thôi.

- Taehyung?

- Cái thằng khốn đó. Lợi dụng công ty nhà tao đang thất thế, ép gia đình tao tới bước đường cùng phải bán công ty cho nó với giá rẻ bèo. Tao phải trả thù.

Ánh mắt Seokjin sắc như dao. Bây giờ cậy mới thật sự hiểu rõ vì sao hắn đưa cậu một bảng danh sách dài, vì sao lúc nào hắn cũng cho người theo sát. Vì cậu là điểm yếu duy nhất của hắn. Cậu cố nới lỏng dây trói ở hai tay đang bị trói sau lưng. "Phải trốn khỏi đây, không thể luên lụy Taehyung được."

Seokjin đã ra ngoài từ nãy. Hắn ra lệnh cho hai tên đứng ngoài:

- Canh chừng cậu ta cẩn thận.

Nói rồi hắn bước ra xa, chiếc tai nghe trên tai nhấp nháy đèn tín hiệu cuộc gọi tới.

- Chào sếp.

- Mọi chuyện sao rồi?

- Bắt được rồi.

- Ừa, tôi muốn cậu giúp tôi làm một việc nữa, sau khi xong, cậu muốn làm gì kẻ thù của cậu cũng được.

- Ok, chuyện gì?

- Thử coi vợ hắn gan lì như thế nào nhưng tuyệt đối....

- Không được động tới thằng nhóc đó chứ gì?

Cuộc thỏa thuận chấm dứt, Seokjin cười cười:

- Vụ này lời to, vừa trả thù được vừa có nữa chứ, bọn nhà giàu ngu thật.

Cách đó không xa mộy chiếc xe đậu nơi khó thấy nhất, người trong xe vẫn đeo tai nghe ra lệnh.

- Gọi cho cô ta được rồi.

- Vâng.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Buổi chiều

Cậu bị bắt cũng khá lâu, hắn tuy bình tĩnh nhưng trong lòng rất nôn nao. "Sao  vẫn chưa điện thoại, không lẽ mình đoán sai?"

Hắn đang thắc mắc thì điện thoại lại rung.

Một tin nhắn với nội dung ngắn gọn chỉ một dòng địa chỉ và hình cậu đang bị trói trên ghế kèm theo câu nói quen thuộc của bọn bắt cóc, phải đi một mình. Không suy nghĩ nhiều hắn lao ra xe, Hoseok nhanh nhẹn cùng vài tên vệ sĩ bám theo sau.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Cậu đang cố gắng nới lỏng dây trói dù tay đã rướm máu, đau rát. Cùng với sự đau buốt ngày càng tăng thì sợi dây lại càng nới lỏng hơn cho tới khi tuột khỏi tay cậu. "Được rồi".

Mừng quýnh cậu nhanh chóng cởi dây trói ở chân, quan sát xung quanh chỉ có một cửa sổ bị bít bởi những cành cây bên ngoài. Không nghĩ gì nhiều cậu nhanh nhẹn lợi dụng thân hình nhỏ nhắn, lấy cái ghế làm bàn đạp chui ra khỏi cửa sổ.

- A, đây là rừng sao?

Cậu không ngờ xung quanh ngôi nhà này là rừng núi như vậy, điều đó đồng nghĩa với cơ hội để cậu chạy đi kêu cứu là rất khó. "Cứ chạy khỏi đây đã"

Seokjin mở cửa bước vào nụ cười đắc ý.

- Chồng cậu sắp...

Mặt Seokjin biến sắc.

- Các người canh gác kiểu gì vậy hả?

- Sao? - Đám người canh gác nhìn Seokjin khó hiểu.

- Đồ ngu, thằng nhóc trốn rồi, mau đi bắt về đây.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro