Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thấy có hứng nên tặng cho vài người.
miin_0214 VyPham7836 TaehyungieKokie EunBi2504
Cảm ơn mọi người thời gian vừa qua đã nhiệt tình ủng hộ truyện của Yoon. Nhớ tiếp tục nghen. Yêu nhiều😘😘😘

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

- Không được động tới vợ tao, nếu không đừng trách.

- Thử xem.

Con dao mỗi lúc một cứa sâu vào cổ cậu. Hắn đau lòng lắm, giọng thương lượng:

- Vậy tao sẽ thay chỗ em ấy.

Ngẫm nghĩ vài giây, Seokjin mỉm cười.

- Được. Mày lại đây.

Nhanh chóng Seokjin đẩy cậu về phía Hoseok, một tay cầm súng chĩa vào đầu hắn.

- Làn này mày hết đường thoát.

Ánh mắt Seokjin ngập trong thù hận, tay lên đạn nhắm thẳng vào đầu hắn.

- Voi Con! - Hoseok ngạc nhiên thấy cậy khập khiễng bước ra.

- Đồ ngốc, em làm gì vậy? - Hắn hét lên nhưng cậu không quan tâm, nhìn thẳng vào Seokjin.

- Tôi phải làm sao mới cứu được anh ấy?

- Cái gì? Cậu em điên à? - Seokjin nhếch môi chế giễu, nhưng nhìn ánh mắt cậu hắn ta ngường cười. Móc trong túi ra mộy khẩu súng ngắn ném về phía cậu.

- Tôi không biết trong đây còn đạn không, bây giờ mày dùng súng bắn vào đầu mình, nếu súng còn đạn thật thù mày chết, hắn cũng phải chết. Nếu mày còn sống được thì tôi tha cho hắn.

- Mày điên rồi. - Hoseok tức giận.

- Đừng nghe lời hắn.

- Voi Con!

- Tôi sẽ thử.

- Tuyệt. - Seokjin cười khoái trá.

Cầm súng chĩa vào đầu mình, cậu hướng ánh mắt về phía hắn đang nhìn cậu giận dữ. Cậu chỉ mỉm cười, tay nhẹ nhàng lên đạn. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu. Đối với hắn, thời gian như ngừng lại, người hắn tê cứng, trái tim hắn đập thật nhanh, ánh mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mắt. Cậu thản nhiên cầm khẩu súng đã lên đạn bóp cò.

Mọi người đều như ngừng thở, chỉ duy có cậu là thấy thoải mái một cách lạ lùng, vì cậu biết dù sống hay chết thì cũng sẽ bên cạnh hắn.

- Không có đạn. - Hoseok thở ra nhạ nhõm.

Quay sang Seokjin, Hoseok gằn giọng:

- Thằng khốn, súng không có đạn mày thua rồi, thả Taehyung ra.

Seokjin vẫn giữ vẻ đắc ý, cười vang:

- Tụi mày ngu hết biết, mày nghĩ tao sẽ giữ lời sao? Taehyung, kéo dài làm gì, đằng nào mày cũng phải chết thôi.

Ánh mắt sáng lên tia đắc ý xen lẫn thù hận, Seokjin ấn sát súng vào đầu hắn, tay chuẩn bị bóp cò.

Cạch... Cạch...

- Nếu mày cũng hết muốn sống thì bóp cò đi.

Hoseok cùng đám vệ sĩ phía sau đồng loạt chĩa súng vào Seokjin. Nhưng ý muốn báo thù của hắn lớn hơn hết thảy nỗi sợ.

- Được, vậy tao với mày chết cùng nhau vậy.

Bốp....

Chưa kịp bóp cò thì phía sau một vật nặng và cứng đập mạnh vào đầu làm Seokjin choáng váng ngã ra đất. Hắn chớp cơ hội đá cây súng ra xa, ập lao tới kéo cậu sát vào người. Hoseok cùng người của hắn tiến tới phía Seokjin.

- Mày thua rồi!

Ánh mắt tức giận, Seokjin nhìn về phía người đã đánh hắn, là Dahyun.

- Con khốn, mày có biết mày đang làm gì không?

- Tôi phải bảo vệ Taehyung.

Hoseok đã chĩa súng vào Seokjin.

- Kookie, em có sao không?

- Em...

Chưa nói được gì cậu đã lịm đi, cơ thể không còn nghe theo ý cậu nữa.

- Kookie! - Hắn ôm cậu vào lòng, bế lên.

- Cậu tính xử hắn sao đây Tae?

- Tùy cậu.

Hắn đang quay gót bỏ đi thì Seokjin hét với theo:

- Đồ hèn nhát, mày có gan quay lại đây cho tao.

- Câm miệng đi, mày chết chắc rồi.

Không hiểu suy nghĩ như thế nào mà hắn quay sang Hoseok nói:

- Về thôi.

- Nhưng còn hắn?

- Tha cho hắn đi.

- Sao?

- Mày sẽ hối hận cho mà xem. - Seokjin nói với theo.

Hoseok nhìn hắn đang ôm chặt cậu, thắc mắc:

- Chẳng giống cậu chút nào. Sao lại tha cho hắn?

Ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu, vẻ mặt trầm ngâm, hắn thở hắt ra.

- Tôi không muốn nhúng tay vào những việc như thế này nữa. Bây giờ tôi có thứ quan trọng hơn cần phải bảo vệ!

Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh bỏ lại Seokjin và Dahyun.

- Taehyung, em mới là người cứu anh mà.

Ánh mắt cô ta buồn man mác, nhìn thấy mà Seokjin càng tức giận. Seokjin bật dậy với lấy khẩu súng chĩa thẳng vào Dahyun, khuôn mặt hằn lên những đường nét giận dữ khiến Dahyun hoảng sợ tột độ.

Đoàng!

Âm thanh vang lên giữa rừng núi vắng lặng. Một dáng người gục xuống, máu dần loang ra thấm xuống mặt đất.

Hắn bế cậu vào nhà, bước chân gấp gáp.

- Mau gọi bác sĩ!

Đặt cậu lên giường, nhìn cậu bị thương khắp người mà hắn thấy lòng se lại.

- Kookie, xin lỗi em.

Một tiếng sau, vị bác sĩ vừa khám cho cậu xong quay sang hắn, Hoseok và Jimin nói:

- Bị thương nhiều quá, cậu ấy chịu đựng quả thật không phải dễ.

- Vậy có gì nghiêm trọng không?

- Chân bị thương nặng. Tạm thời không nên cử động nhiều. Nếu muốn di chuyển có lẽ nên dùng xe lăn hay nạng sẽ tốt hơn.

- Còn những vết thương khác? Lúc nãy thay đồ, em thấy toàn thân anh ấy đầy vết thương.

Jimin lo lắng nhìn bác sĩ, riêng hắn nghe tới đây cũng thấy nhói nơi lồng ngực.

- Những vết thương đó cũng gần thời gian tĩnh dưỡng mới hết được,nhưng trong vài ngày tới có thể cơ thể sẽ rất ê ẩm và đau nhức.

Bác sĩ đi rồi, Hoseok và Jimin cũng đã về phòng hắn, ngồi kế bên nhìn cậu nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ, hắn cảm giác yên bình. Những chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mơ vậy. Không, là một cơn ác mộng thì đúng hơn. Lấy tay vuốt mái tóc cậu, hắn hôn nhẹ lên trán.

- Anh yêu em, rất nhiều!

Tại mộy nơi khác

- Chuyện gì?

- Tất cả là do anh bày ra đúng không?

- Tại sai tôi phải trả lời cô?

- Anh thật độc ác.

- Đáng lẽ cô nên cảm ơn tôi, nếu không bây giờ người phải chết là cô rồi.

- Hắn cũng là người của anh, vậy mà anh cũng...

- Nói nhiều,cô giữ được cái mạng là được rồi, biến đi.

- Anh...

- Đi ra!

Rầm... Cánh cửa giận dữ đón mạnh.

- Hừ, hết giá trị lợi dụng cô cũng sẽ như tên Seokjin thôi.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Mọi người thấy sao? Ổn hen...

Nhớ vote và comment nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro