Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì sự chậm trễ này, cũng tại Yoon ham chơi.😅😅😅

Mọi người đọc vui vẻ nghen.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Ánh sáng làm hắn chói mắt, mệt mỏi mở mắt nhìn sang bên giường, hắn không thấy cậu đâu.

Cạch... Hướng về phía âm thanh, hắn thấy cậu đang đứng nơi cửa sổ, ánh mắt vô hồn, tay cầm súng vừa lên đạn.

- Kookie? Em làm gì vậy?

Bước tới gần cậu hơn, hắn bất giác run sợ khi cậu cầm súng chĩa thẳng vào đầu. Không biết sao hắn không thể cử động, không thể bước tới bên cậu. Một nụ cười nhạt nở trên môi, cậu nhìn hắn nhưng ánh mắt thì ở rất xa.

Đoàng... Âm thanh chói tai vang lên nhưng hắnh không nghe thấy gì, mọi việc bây giờ như một cuốn phim mà nhân vật chính là hắn và cậu. Cậu khuỵu xuống, tay ngừng lại và hắn cũng không muốn ngừng thở, trái tim tê buốt, một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm tâm hồn.

- Kookie?

Khó khăn lắm hắn mớ bước được vài bước tới chỗ cậu đang nằm,máu loang khắp nơi. Ôm cậu vào lòng hắn thấy đôi mắt cậu bây giờ đã lạnh, hơi thở ấm áp cũng không còn. Chỉ còn một điều trong đầu hắn bây giờ, hắn đã mất đi người hắn yêu, mãi mãi. Siết chặt cậu trong tay, ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của hắn, môi không ngừng mấp máy:

- Kookie.

Ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt hắn, khép chặt mi rồi lại khẽ mở to đôi mắt nâu, những tia sợ hãi như còn in hằn trong ánh mắt làm hắn nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn gặp lại.

- Taehyung?

Quay sang nhìn cậu, hắn như vẫn còn như nửa tỉnh nửa mơ, còn cậu, ánh mắt lo âu nhìn những giọt mồ hôi trên trán hắn.

- Anh sao vậy?

- Em dậy rồi à?

Cậu khẽ chuyển mình nhưng không thể nào cử động nổi, toàn thân ê ẩm rã rời. Phía dưới, cậu thấy đau buốt không thể nào nhúc nhích nổi.

- Em khát quá.

Hắn quay người sang rót một ly nước cho cậu, nhưng khi cậu đưa tay ra thì hắn cẩn thận đỡ cậu dậy, kề ly nước sát miệng.

- Đứng có cố nữa, ngốc.

Cậu khônh nói gì, thật sự sau một ngày dài như hôm qua, bây giờ cổ họng cậu đã khát khô rồi.

- Anh đi lấy đồ ăn cho em.

Hắn đi rồi, cậu nằm suy nghĩ vẩn vơ, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nghĩ tới những nguy hiểm đã qua cậu lại nhớ tới Dahyun. Tại sao cô ta lại biết cậu ở đó? Tại sao cô ta lại độc ác tới như vậy? Có nên nói cho Taehyung ý định của cô ta ? Nhưng cô ta đã cứu Taehyung...

Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định giấu hắn việc Dahyun coi như cảm ơn cô ta đã cứu hắn, cũng để hắn không phải vì cậu mà lo lắng.

- Đang suy nghĩ gì đó? - Hắn đã quay trở vào với một khay đồ ăn trên tay.

- Sao nhiều vậy?

- Em là Voi mà.

- Anh vô duyên quá đi!

Cậu nhăn mặt, hắn đến bên giọng ra lệnh:

- Há miệng ra.

Liếc nhìn tô cháo bự chảng, cậu quay sang nhìn hắn.

- Không ăn cháo đâu.

- Sao? Hay em muốn anh mớm cho em?

- Hả? Tất nhiên là không rồi.

- Vậy mau há miếng cho to đi.

Cậy nhăn mặt há to miệng, hắn thổi thổi vài vài cái rồi "đổ" thìa cháo vào miệng cậu. Cứ như vậy bụng cậu từ từ "phình" lên no căng. Cậu uống thuốc xong, hắn cũng vẫn ở đó không đi đâu, không biết là sách gì mà thấy hắn cứ suốt ngày đọc hết quyển này tới quyển khác. Nếu không phải đang "dưỡng thương" thì cậu đã nhào tới giật quyển sách xé từng trang bỏ vào miệng nhai và nuốt luôn cho rồi.

- Ê!

- Gì?

Hắn trả lời nhưng không nhìn cậu, bực mình cậu len lén ngồi dậy. Thật nhẹ, cậu vén chăn bước xuống giường, đi cà nhắc bước ra cửa mà hắn không hề hay biết cho tới khi tiếng cửa bật mở, giật mình hắn bước tới nắm tay cậu.

- Em làm gì vậy?

Cậu giận dỗi:

- Xuống nhà chơi.

- Cái gì? Đã nói nằm im, sao không nghe?

- Thì có ai chơi với em đâu, nằm đây làm gì?

Hắn chau mày, hôm nay cậu ỷ bị thương dám nói móc hắn. Không thèm nói gì, hắn nhấc bổng cậu lên.

- Anh làm gì nữa vậy?

- Thì em muốn đi chơi mà.

Cậu không còn sức giãy giụa nữa đành để hắn bế xuống lầu, quản gia Lee ngạc nhiên:

- Thiếu gia?

- Chuẩn bị mọi thứ đi, vợ tôi muốn ra vườn tắm nắng.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro