Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này Yoon tặng cho hai người nghen. Cảm ơn hai người đã luôn theo dõi truyện của tui. Yêu nhiều😘😘😘
TrcThanh962 TaehyungieKokie

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Như thường lệ, cửa xe mở hắn bước xuống nhưng hôm nay cậu không bước ra cùng hắn như mọi lần mà hắn phải khom người vào bế cậu ra, đi tới đâu những lời bàn tán lại râm ran.

Cậu thở ra trước những lời bàn tán nhảm nhí đó, như cảm nhận được hơi thở của cậu hắn siết chặt cậu hơn, đưa ánh mắt về phía xung quanh những lời bàn tán im bật.

- Taehyung Oppa~~~

Bế cậu vào tận chỗ ngồi hắn làm tim của đám con gái trong lớp cậu tan nát. Mặc kệ lũ đó, hắn nhìn cậu căn dặn bằng ánh mắt đe dọa:

- Đang học muốn đi đâu thì em dùng nạng này nè. Anh ta sẽ đi với em.

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía cây nạng mới được dựng sát chỗ cậu ngồi và tên vệ sĩ quá quen mặt đứng trước cửa lớp với dáng vẻ như đang đứng trước cửa hội nghị.

- Có cần phải vậy không?

- Cần. Học hành ngoan ngoãn đó.

Không nói nhiều, hắn bước ra khỏi lớp kéo theo vô vàn ánh nhìn trìu mến của đám con gái.

- Cho cậu nè. - Dara từ phía sau đưa cho một cái bánh ngọt.

- Ừa, cảm ơn cậu, nhìn dễ thương quá.

- Mình tự làm đó.

- Cậu giỏi quá đi.

- Nè, sao chỉ cho anh Jungkook vậy? - Jimin nhăn nhó làm Dara hơi khó xử. Cô ta lấy trong hộc bàn ra một túi bánh nhỏ đưa cho Jimin và Haeyoung.

- Mình quên, hai cậu ăn đi.

- Sao không giống như của anh Jungkook vậy? - Jimin tỏ vẻ phân bì.

- Mình làm nhiều hình khác nhau mà.

- Cảm ơn Dara nha. - Cậu vừa ăn bánh vừa cảm ơn.

Reng... Chuông vào học, cậu thấy hơi khó chịu, nói đúng hơn là cả người thấy khó chịu,mệt mỏi, bần thần. Đầu óc quay mòng mòng, cổ họng như muốn ói. Cậu ấp úng nhìn lên bục giảng:

- Thưa cô, em ra ngoài một lát.

- Ừ, em đi đi.

Cầm lấy cây nạng, cậu chân thấy chân cao bước đi không vững làm Jimin lo lắng.

- Em đi với anh.

- Thôi, anh đi một mình được rồi.

Cậu gượng cười rồi khập khiễng bước ra khỏi lớp. Tên vệ sĩ cũng bén gót đi theo. Vào nhà vệ sinh, cậu ói ra tất cả, quay ra cậu đi không vũng làm tên vệ sĩ xanh mặt.

- Thiếu phu nhân không khỏe à?

- Tôi hơi choáng một tí.

- Tôi nói thiếu gia đưa cậu về nhé!

Cậu bắt đầu thấy mắt hoa lên, không còn nhìn rõ mặt đối phương nữa, cậu gật gật đầu. Tên vệ sĩ đỡ cậu ngồi xuống ghế.

- Cậu đợi nhé, tôi đi lấy cặp xách cho cậu và gọi điện cho thiếu gia ngay.

Cậu ngồi trên ghế dài dọc hành lang trong người càng lúc càng mệt, mắt chỉ muốn nhắm nghiền. Cảm giác có một người khác nữa đang ngồi xuống bên cạnh. Một giọng nói rất quen thuộc:

- Em sao vậy? Ăn nhầm bánh à?

- Sao...

Chưa nói dứt câu, cậu ngả người sang phía bên cạnh. Như đoán trước được, một vòng tay to rộng dang ra ôm gon cậu trong lòng. Không thể mở mắt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được người kia đang bế cậu trên tay lặng lẽ bước đi trên hành lang vắng người, cậu lẩm bẩm:

- Không, thả tôi ra.

- Ngoan nào!

Giọng nói đó như có ma thuật, làm giấc ngủ đến bên cậu nhanh hơn. Cậu lịm đi trong vòng tay xa lạ mà suy nghĩ cuối cùng của cậu là về hắn, nhưng lại một lần nữa cậu vô tình vượt ra khỏi sự bảo vệ của hắn.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

TBC

Lại sắp có biến đây nhé....😁😁😁😁

Tự nhiên hôm nay rảnh nên đăng cho vui nà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro