Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuận theo lời yêu cầu Yoon đăng tiếp thêm một chương nữa. Nhưng báo trước nha NGƯỢC á! 😊😊😊

------ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

- Vợ tôi đâu?

- Thưa... mới nãy thiếu phu nhân vẫn ở đây...

Bốp... Khuôn mặt sắc lạnh, hắn không ngần ngại ra đòn làm tên vệ sĩ ngã lăn ra đất, như bao bực tức dồn nén đã lâu, hắn nói giọng đều đều nhưng khiến người ta sợ hãi:

- Các người thật vô dụng, nếu không tìm cho ra vợ tôi không ai được sống.

Cả bọn kéo nhau lũ lượt chạy toán loạn, hy vọng tìm thấy cậu ở đâu đó.

- Cậu nghĩ Kookie còn trong trường? - Hoseok hỏi hắn.

- Không. Đi thôi, gọi thêm người chúng ta tìm bên ngoài.

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Buổi tối

Cộc cộc...

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra, xuất hiện khuôn mặt tự mãn.

- Chúng ta sẽ làm gì với cậu ta đây? Hay để tôi xử lý cho.

- Không phải việc của cô. Tôi tự biết giải quyết chuyện này. Cô hết nhiệm vụ rồi.

- Quên nhanh thế, nhờ ai mới bắt được cậu ta chứ? Tốt nhất...

- Câm mồm!

Người đứng cạnh cửa sổ xoay người lại, ánh nhìn dữ tợn sắc lạnh làm người đối diện thoáng run rẩy.

- Nói lần cuối, cô hết việc ở đây rồi. Biến đi!

Khi người kia đã đi, dáng người gần cửa sổ chậm rãi mở cửa ra khỏi phòng, ánh đèn hành lang mờ ảo hắt vào khuôn mặt khó hiểu.

Từ sáng tới giờ, hắn cùng Hoseok và rất nhiều người tìm khắp nơi nhưng cậu vẫn bặt tăm. Cả hai vào nhà không ai nói với ai câu nào, Jimin sốt ruột:

- Sao rồi hai anh? Vẫn chưa tìm thấy sao?

Hắn không nói gì, Hoseok chán nản gật đầu. Jimin mặt mày ủ dột như sắp khóc.

Rè... Điện thoại trong túi hắn rung lên, mệt mỏi hắn ngồi xuống ghế, không thèm nghe điện thoại. Vài giây sau, tới lượt điện thoại của Hoseok rung lên.

- Chuyện gì?

Mặt Hoseok dần giãn ra, nhìn hắn nói:

- Có tin của Kookie!

Cạch... Cánh cửa được mở thật nhẹ, một căn phòng khá rộng được trang trí theo phong cách châu Âu. Tiến thẳng lại chiếc giường rộng nơi một cậu con trai đang nằm, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt bình yên, hơi thở đều đặn. Là cậu. Cậu nằm đó làn da trắng nhưng có phần nhợt nhạt. Bóng người kia dần tiến lại gần, đặt nhẹ bàn tay vuốt lên mái tóc của cậu.

- Em thật xinh đẹp!

Sau câu nói, bàn tay dần chuyển xuống khuôn mặt, ngồi bên cạnh cậu người đó cúi xuống nhìn vào đôi môi mọng đỏ.

- Thưa cậu...

Đôi môi kia chưa kịp chạm vào môi của cậu thì cánh cửa bật mở, một tên mặc đồ đen xông vào làm khuôn mặt của người ngồi bên cậu khó chịu.

- Cái gì?

- Thưa cậu, tên Taehyung tới nói muốn đón vợ hắn về, trông bộ dạng rất hung dữ còn mang cả người theo nữa.

- Nhanh vậy sao?

Hắn ta thư thái bước ra, nhìn cậu lần cuối, cậu vẫn thiêm thiếp mộng mị.

- Ồ, hôm nay có chuyện gì mà cậu đích thân tới nhà tôi vậy?

Phía trên những bậc cầu thang, một người bước xuống mỉm cười đầy ẩn ý. Hắn cững cười lấy lệ:

- Xin lỗi đã đến trễ còn làm phiền.

- Không có gì.

- Vậy có chuyện gì sao?

- À, là do vợ tôi.

- Vợ cậu?

- Đúng, hôm nay vợ tôi không khoẻ. Có người nói thấy cậu đã giúp đưa em ấy về, nhưng hình như cậu đưa về nhầm chỗ.

- Hahahaha... Một tràng cười ngạo nghễ vang lên.

- Namjoon, cậu bắt đầu làm tôi hết kiên nhẫn rồi đó.

- À, xin lỗi. Nhưng tôi làm sao dám động tới vợ của cậu chứ. Biết đâu cậu làm cho người vợ xinh đẹp của cậu giận dỗi nên cậu ta bỏ đi mất thôi.

Hắn không đáp, tư thế dần thả lỏng dựa vào ghế. Hoseok vẫn điềm đạm:

- Namjoon, cậu thừa biết thông tin chúng tôi có được không bao giờ là sai.

- Thì sao?

- Thì mày nên trả người đi.

Đổi cách xưng hô là dầu hiệu cho cả hai biết đôi bên đã bắt đầu trở mặt.

- Tao không giữ người của tụi mày.

Rầm... Hắn giơ chân đạp đổ cái bàn trước mặt, túm lấy cổ áo Namjoon.

- Mày tới số rồi, người của tao cũng dám dộng tới.

Bọn của Namjoon mặt mày bặm trợn đứng xung quanh.

Hoseok ra lệnh:

- Kiểm tra đi.

- Tụi mày dám sao?

Namjoon không nhường nhịn nữa, hất tay hắn ra khỏi người ánh mắt giận dữ. Người của hắn xông lên thì bị bọn người của Namjoon cản lại, hai bên bắt đầu xảy ra xô xát. Namjoon lôi trong người ra một khẩu súng.

- Mày hết thời rồi! - Namjoon nhếch mép nhìn hắn cười xảo quyệt.

Cạch... Tiếng lên đạn lần này phát ra sau lưng Namjoon, Hoseok đã đứng phía sau nhắm thẳng súng vào kẻ thù. Namjoon bỗng cau mày:

- Lại là mày, con chó nhà họ Jung.

- Bỏ súng xuống!

Hắn đứng đó quan sát nét mặt của Namjoon một cách bình thản.

- Có vẻ thế trận thay đổi rồi hả?

Đám đàn em của Namjoon đang nằm la liệt trên sàn.

- Khốn khiếp, lũ vô dụng.

- Vậy bây giờ tao đi tìm người được rồi chứ?

Namjoon cầm chắc súng trong tay, quay hẳn sang hắn.

- Nếu mày muốn chết.

- Mày cũng vậy! - Hoseok tiến sát Namjoon hơn.

- Được, vậy tao với mày thử xem.

Không khí căng thẳng từng giây, hai họng súng như muốn cướp mạng người khác. Ba người như đang thử thách sự gan dạ của nhau.

- Dừng lại đi!

Trong không gian lạnh băng, một giọng nói khác xé tan không khí ảm đạm.

- Kookie!

Cả ba nhìn lên thấy cậu đang khập khiễng bước xuống cầu thang. Hắn chạy tới bên cậu.

- Em có sao không, để anh...

- Tránh xa tôi ra!

------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro