Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này tặng cho miin_0214 TaehyungieKokie

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱------

Cậu hất mạnh bàn tay hắn, ánh mắt đầy căm phẫn. Cả ba người thanh niên nhìn cậu ánh mắt đầy khó hiểu, riêng hắn bắt đầu xuất hiện một vài nỗi hoang mang trong lòng.

- Đồ khốn, mày làm gì Voi Con rồi hả?

Hoseok bỏ súng xuống lao vào túm áo Namjoon. Nhưng chính Namjoon cũng ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn cậu. Riêng hắn đứng như pho tượng trước mặt cậu, rất lâu sau mới lên tiếng:

- Em sao vậy?

Bốp. Nói hết câu, một cái tát đau rát in hằn dấu tay cậu trên mặt hắn, không gian im lặng. Hắn nghe hấy nhịp tim mình đập nhanh. Namjoon và Hoseok thôi giằng co hướng ánh nhìn về phía hai người.

- Tại sao anh nói dối tôi?

Tim hắn như vỡ tan, cả cơ thể có cảm giác như bị đóng băng. Thái độ của hắn làm cậu thêm tin những gì cậu mới biết là sự thật, cậu nói nhưng tránh gào lên:

- Anh nói dối tôi đúng không? Đúng không? Anh lợi dụng tôi mất trí, vì đầu óc tôi rỗng tuếch nên anh xem tôi như trò chơi đùa giỡn với ký ức của tôi sao?

Cậu nó không kịp thở, lồng ngực bây giờ như tắc nghẹn, cậu cảm thấy tim đau nhói, hơi thở rất khó khăn. Hoseok lên tiếng:

- Em nói gì vậy Voi Con?

Cậu nhếch mép chua chát.

- Nói gì à? Taehyung, anh nói đi? Tôi đang nói việc gì?

Cậu nhìn hắn đầy giễu cợt lẫn đau đớn, hắn vẫn đứng đó, im lặng trước vẻ bất cẩn của cậu.

- Tại sao anh có thể nói dối tôi như vậy? Sao không cho tôi biết ba mẹ tôi đã chết trong vụ tai nạn đó? 

Cậu như vỡ òa, khóe mí cay cay nắm áo hắn giật thật mạnh. Hắn vẫn im lặng không nói gì, nhưng giờ đây trái tim hắn đang từ từ rạn nứt, những vết nứt trùng khớp với vết nứt trong tim cậu. Sau vài ngày,  cậu buông tay ra khỏi áo hắn. Ánh mắt vô hồn.

- Tôi biết tất cả rồi, những gì anh nói  tôi đều là dối trá. Gia đình tôi đã phá sản, công ty nhà tôi bây giờ thuộc sở hữu của Tập đoàn Bighit. Ba mẹ tôi đã mất sau tai nạn và tôi không phải là vị hôn thê của anh.

Từng chữ của cậu như lưỡi dao khoét sâu vết thương nơi trái tim hắn, nhưng hắn không nói được lời nào, không giải thích cũng không xin lỗi. Hoseok không chịu nổi, nói:

- Kookie, em hiểu lầm rồi, thật ra mọi chuyện không như vậy, ai đã nó cho em biết những điều sai sự thật đó?

- Hiểu lầm? Vậy là anh cũng biết mọi chuyện, mấy người xem tôi là thằng ngốc sao?

- Không phải, thật ra...

- Vậy anh nói đi, có phải bây giờ trên đời này chỉ còn lại mình tôi? Có phải gia đình tôi không còn gì?

Hoseok cúi mặt gật đầu, nhưng nhanh chóng tiến sát gần cậu:

- Nhưng em phải nghe, ngoài việc ba mẹ em còn những chuyện khác là...

- Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào từ các người nữa.

Cậu không nhìn hắn, khập khiễng bước ra cửa, đi được vài bước cánh tay cậu bị níu lại.

- Về nhà với anh.

- Đó không phải nhà tôi.

- Kookie!

Mặc kệ hắn cậu vẫn bước đi, cõi lòng cậu giờ đây như có những mảnh thuỷ tinh vỡ cứ vô tình làm đau cậu từ bên trong. Nhìn dáng cậu, hắn không thể làm chủ được nét bình tĩnh trên mặt. Ánh mắt mang tia sợ hãi, hắn bước gấp gáp chặn trước cậu. Hắn dang vòng tay rộng ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé.

- Kookie, em đừng đi.

Cậu cảm nhận được hơi thở và nhịp đậo con tim hắn, cậu thấy cả người mềm nhũn. Hơi ấm này, vòng tay ấm áp. Liệu cậu có đủ can đảm để rời xa ? Môi cậu mấp máy đủ để hai người nghe:

- Tại sao?

- Vì anh rất yêu em. Em đừng đi được không?

Từng chữ của hắn như khắc sâu trong trí óc cậu. Mắt cậu như nhoè đi, vòng tay hắn cang siết chặt cậu hơn.

- Taehyung!

Cậu gọi tên hắn, hai tay giơ lên, nếu như trong hoàn cảnh khác thì đôi tay nhỏ bé của cậu đã ôm lấy hắn nhưng bây giờ thì mọi việc đã khác, cậu rất nhanh làm chủ được lý trí, đẩy mạnh hắn ra.

- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Hắn sững người, ánh mắt cậu dành cho hắn đầy oán giận, thái độ mà từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nơi cậu. Một lần nữa hắn níu tay cậu.

- Ở lại bên cạnh anh.

Khuôn mặt lạnh lùng, cậu vẫn cố kìm nén con tim, bước đi theo lý trí, cậu ra khỏi cửa. Hắn rất muốn kéo cậu về bên hắn nhưng cả  ngườ không thể cử động. Một bức từng vô hình đã cản bước chân hắn.

- Tae, cậu làm gì vậy, sao để Voi Con đi?

Hắn không đáp, Hoseok  vội vàng đuổi theo cậu, Namjoon cũng vội bước theo. Hắn ta biết đây là cơ hội không dễ có được.

- Voi Con! Voi Con! Em đi đâu vậy?

Hoseok đuổi theo đứng trước mặt cậu.

- Đi khỏi các người.

- Mọi việc không phải như em nghe đâu, về nhà đi anh sẽ giải thích.

- cậu không nghe sao? Em ấy không muốn ở với những người dối trá nữa.

Namjoon đến bên cạnh, nhìn Hoseok thách thức. Hoseok tiếp tục thuyết phục cậu:

-  Voi Con, chúng ta về thôi. Bây giờ em còn biết đi đâu?

- Tôi không cần sự thương hại của hai người.

- Nhưng em sẽ đi đâu?

- Em ấy sẽ đi với tôi. - Namjoon kéo cậu về phía hắn ta.

- Voi Con?

Hoseok nhìn cậu, phía sau hắn cũng đang nhìn cậu chờ đợi một chút phản ứng từ khuôn mặt vô hồn đó. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn, cậu không kháng cự cũng không ý kiến, tất cả chỉ là một khoảng không im lặng.

- Kookie, chúng ta về!

Hắn không chịu nổi cảnh tượng này, bước nhanh tới gần níu tay cậu.

- Hai người về đi, để tôi yên.

Cậu nói, âm thanh không còn gắt gỏng như lúc trước nhưng lộ rõ sự mệt mỏi, ánh mắt cụp xuống, cậu không nhìn thấy nét mặt hắn lúc này.

- Hai người nên về đi. - Namjoon đưa ánh mắt đắc thắng về phía hắn rồi dìu cậu vào nhà.

Hắn không dám đưa tay ra kéo người con trai hắn yêu vào lòng nữa, cũng không nói đươc lời nào. Chỉ thấy trong lòng một cảm giác khó tả đang bao trùm, cảm giác mất đi vật quý báu nhất.

- Về!

Quay người bước đi, hắn lẳng lặng ra xe, Hoseok cũng miễn cưỡng quay ra. Trong xe Hoseok nhìn hắn thông cảm, nhưng nét mặt hắn vẫn vậy, có điều một nét gì đó cô độc rất lâu rồi mới xuất hiện trên gương mặt. Hoseok im lặng suốt quãng đường.

-------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱---------

TBC

Thấy dài và hấp dẫn ghê chưa?!?!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro