Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này tặng cho hoseokiejiminiemiin_0214 nhé.

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

Nhà Namjoon

- Em dậy chưa?

Namjoon mở cửa phòng cậu, nhìn vào trong hắn ta cau mày, căn phòng trống trơn. Lần đầu tiên Namjoon có cảm giác này, tim đập mạnh hơn, hắn ta bực tức ra mặt.

- Người đâu hết rồi?

Vừa xuống nhà, Namjoon vừa tức giận hét lớn làm bọn người hầu và đám người của hắn ta sợ hãi.

- Thưa cậu, có chuyện gì vậy?

- Jungkook đâu?

- Jungkook nào? - Lão quản gia đơ mặt ấp úng.

Lúc này Namjoon mới nhớ ra cậu không phải là khách của mình mà là do hắn ta bắt cóc về, người trong nhà không ai biết mặt cậu, trừ hai tên vệ sĩ thân cận.

- Cậu chủ có khách, tôi bảo họ chờ nhưng...

Đang tức giận, nhìn ra lại thấy hắn và Hoseok từ đâu xộc vào nhà mình khiến Namjoon càng tức hơn.

- Chuyện gì nữa?

- Vợ tôi đâu?

Namjoon nhìn hắn giễu cợt.

- Vợ? Vợ nào?

- Đừng giả vờ, tôi tới đón Kookie về.

Nghe tới đây Namjoon cười một tràng dài:

- Hôm qua cậu ấy đã nói không muốn về với cậu rồi không nhớ sao?

- Đó không phải chuyện của cậu. Chỉ cần đưa Kookie cho tôi là được.

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Vì nếu không làm vậy, tao sẽ không tha cho mày.

- Hừ, cậu ấy không có ở đây.

- Gì? Mày đang gạt ai?

- Sáng nay Kookie của mày đã bỏ đi rồi.

Nhìn Namjoon không có vẻ gì là nói dối, nghĩ lại với cá tính của cậu cũng không dễ dàng gì chịu ở lại đây. Hắn không nói thêm gì nữa vội bỏ đi.

- Chuẩn bị xe! - Namjoon ra lệnh cho đám tay chân. Hắn ta nhìn theo hắn với cặp mắt hiếu thắng.

- Phải tìm ra trước hắn.

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

Ngoài Namjoon và hắn, còn một người cũng bắt đầu tìm cậu nhưng với mục đích hoàn toàn khác.

Về phần cậu, như người mất hồn cậu khập khiễng bước trên đường, bản thân cũng không biết đang đi đâu nhưng cậu hy vọng con đường này sẽ đưa cậu đi xa hắn, xa mọi dối trá, ganh ghét.

- Kookie! Kookie!

Yoongi thấy cậu đang khập khiễng bước đi khuôn mặt thất thần, vội bước xuống xe Yoongi nắm vai cậu:

- Em sao vậy? Sao em đi có một mình?

- Kookie? Nghe anh hỏi không? - Yoongi phải lay vai cậu mạnh hơn mới hướng sự tập trung của cậu về thực tại.

- Yoongi!

- Ừ, sao em lang thang ngoài này một mình?

- Em không biết phải đi đâu.

- Sao?

Bao nhiêu sự kìm nén và uất ức dồn nén, cậu cố chịu đựng, bây giờ nhìn thấy sự lo lắng, dịu dàng của Yoongi cậu không thể kiềm chế được, nước mắt trào ra từ khoé mi. Bờ vai nhỏ trong tay Yoongi rung lên, cậu nghẹn lời chỉ biết khóc.

- Kookie.

Nhẹ nhàng Yoongi kéo cậu về phía mình, ôm chặt thân người đang run lên của cậu. Cậu cứ khóc, tất cả mọi thứ vỡ oà, nước mắt cứ thi nhau rơi ướt vai áo Yoongi. Phía xa một ánh mắt sắc lẻm đang quan sát.

Không biết cậu khóc bao lâu, chắc cũng nửa tiếng rồi, ngước lên thấy ánh mắt xót xa của Yoongi mà cậu hối hận quá, tại sao lại để Yoongi thấy tình trạng bây giờ của cậu làm gì chứ?

- Lên xe, anh đưa em về.

Yoongi nắm tay cậu nhưng cậu níu lại lắc đầu.

- Sao vậy?

- Em không về đó được nữa, đó không phải nhà em.

- Có chuyện gì sao?

Cậu cúi đầu không đáp, cậu không muốn Yoongi bận tâm về mình. Thấy cậu như vậy Yoongi cũng không tiện hỏi.

- Vậy tạm thời về nhà anh nhé?

Cậu đành gật đầu, lòng thầm nghĩ: "Tạm thời đành về nhà Yoongi rồi nhờ anh ấy giúp mình đi thật xa".

Cậu lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh không hề biết phía sau có một chiếc xe khác đang bám theo.

Hắn tìm khắp các ngõ ngách, những nơi trước đây từng đưa cậu đến nhưng đều không thấy.

- Lạ thật, đi đâu được chứ, Voi Con đâu có rành đường xá ở đây? - Hoseok thắc mắc.

Nhìn sang thấy hắn không nói gì, trán lấm tấm mồ hôi.

- Tuy biết không phải lúc nhưng cậu và Namjoon đã trở mặt, cậu định tính sao?

- Kệ hắn, nếu hắn còn dám động tới người của tôi một lần nữa thì không cần biết hắn nắm bao nhiêu cổ phần và oh cánh trong tổ chức, tôi cũng sẽ giết hắn.

- Thưa cậu, vẫn chưa tìm thấy.

Namjoon ném cái điện thoại sang ghế bên canh.

- Khốn khiếp, lũ ngu, tìm một thằng con trai cũng không xong.

- Taehyung đã trở mặt, chúng ta có nên hành động sớm không? - Một tên mặc áo đen ngồi phía trước hỏi Namjoon.

- Hừ, kế hoạch sai hết, vì một đứa con trai sao? Mình điên rồi.

- Cậu nói sao?

- Gọi cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng, giành "cái ghế" của Taehyung về đây cho tao.

- Vâng!

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro